Ngừng tay cuốc Đan Linh sửa lại vành nón. Nắng như nung như đốt, trời
không một bóng mây, đất không một bóng cây không một ngọn gió héo lánh
đi qua. Nh́n cái bóng của ḿnh gần như quấn tṛn quanh chân Linh đoán
chừng hơn mười một giờ, tức là sắp qua một buổi sáng “thọ h́nh”. Chuyện
ǵ sẽ đến tiếp theo Linh không đoán được…
Mồ hôi chảy dài trên má, thấm mặn trên môi. Không phải Linh là người
chưa quen lao động. Từ bao giờ…phải rồi từ lúc được dạy cho biết “lao
động là vinh quang”. Bàn tay tháp bút (ng̣i bút) thon dài mà Linh
nhớ ngày xưa, trên những chuyến xe học sinh xuống Ninh Ḥa học. Bé con
đứng trong ḷng xe tay phải vịn vào thành xe cho khỏi té ngă mỗi khi xe
ngừng hay chuyển bánh. Các chị lớp lớn hay nắm lấy bàn tay Linh trầm trồ
“tay nhỏ này đẹp quá”. Bàn tay ấy nay đă quen lắm với cào với
cuốc…
Cuốc cỏ không phải là công việc cực nhọc mà Linh chưa từng làm qua,
nhưng với bộ áo sơ mi quần ống rộng (bộ đồ vía mặc để đi xin kư
giấy tờ) vướng víu mỏng manh không phù hợp với công việc này làm cho
Linh không thấy dễ chịu chút nào. Hơn nữa…công việc này lại phải làm như
một h́nh phạt…
Linh cảm thấy uất ức dâng lên tận cổ, nhớ lại những lời mĩa mai dè biểu
khi Linh đi qua mấy bàn làm việc của mấy cán bộ xă, họ diều cợt chế nhạo
Linh trước mặt nhiều người dân đang ngồi chờ kư giấy. Linh không cảm
thấy nhục nhưng cảm thấy ức, nhưng con người Linh kỳ lắm. Từ tấm bé,
giận giữ tức tối không thể lấy của Linh được một giọt nước mắt, nhưng
tủi hờn hay một sự xúc động trước một sự việc dù nhỏ cũng làm nước mắt
Linh rơi lă chả…
V́ là ngày thứ Hai- ngày giải quyết đơn từ thường lệ của Ủy ban xă- nên
có khá nhiều người qua lại hối hả với đơn từ trên tay. Hầu như ai cũng
ngạc nhiên khi thấy Linh đang đứng cuốc cỏ trong sân Ủy ban ngay bên con
đường ra vào. Ở cái xă nhỏ bé này th́ Linh đâu có lạ lẫm ǵ với mọi
người, chỉ trừ một số người mới đến lập cư làm việc ở các nông trường
th́ không biết Linh mà thôi. Người quen th́ kinh ngạc không biết v́ sao
Linh lại phải bị phạt cuốc cỏ sân Ủy ban như những phần tử xấu phá rối
xóm làng, hay như những thành phần bị liệt vào tệ nạn xă hội. Người
không biết Linh th́ nh́n Linh với ánh mắt như thầm bảo trông hiền
lành thế mà…Linh biết ḿnh bị liệt vào hạng người ǵ… một nỗi xót xa
nghẹn ngào dâng lên trong tim, nhưng Linh lại thầm nghĩ Đức Kitô người
thầy mà ḿnh đang theo c̣n bị liệt vào hạng trộm cắp, c̣n chịu án tử
h́nh giữa hai người tội phạm th́ có đáng xá gị chuyện sĩ nhục này. Ư
nghĩ này giúp Linh thêm sức mạnh thêm quyết tâm, điều Linh cần bây giờ
là cái giấy phép tạm vắng. Mà… Linh có đi đâu xa cho cam,
cũng chỉ quanh quẩn trong tỉnh Khánh ḥa quê của ḿnh mà thôi thế mà…
Một vài người hàng xóm với gia đ́nh Linh đi qua trố mắt nh́n nhưng không
ai dám lại gần hỏi han. Linh biết mảnh giấy trên tay họ đang cần chữ kư
và con dấu đóng của xă, điều đó quan trọng hơn. Một lúc sau Linh thấy ba
thằng em trai đứng lố nhố trước dăy nhà Ủy ban xă, chúng đi đường tắt
phía sau xă nên Linh không biết chúng đến lúc nào. Chúng như nôn nóng đi
đi lại lại nh́n Linh đang cuốc chứ không ra chổ linh đang đứng. Linh
thầm nghĩ các em Linh đến đây làm ǵ…Linh không muốn chúng nh́n thấy
Linh như thế này chút nào. Linh cứ cúi đầu đều tay cuốc đầu suy nghĩ
mông lung…Bổng một giọng nói cất lên bên tai làm Linh giật ḿnh
- Chị bị phạt v́ tội ǵ dzậy
Một người thanh niên suưt soát tuổi Linh từ trong xă đi ra, có lẽ đă kư
xong giấy tờ dừng xe đạp hỏi thăm. Linh dừng tay trả lời
-Tạm vắng không giấy phép
Người thanh niên cười khẩy
- Nếu dzậy th́ bọn thanh niên dàn ông tụi tui phải lên đây cuốc cỏ
hết, đi núi rừng cả đời mấy ai có giấy phép tạm vắng đâu… Rồi
anh nói tiếp nhỏ giọng hơn
- Mấy đứa em của chị nghe hàng xóm về méc chị bị phạt cuốc cỏ nên lên
đây xin cuốc thay nhưng trưởng công an không cho, hắn nói rằng tội của
người nào th́ người đó phải bị phạt…tui như chị tui bỏ về chứ chẳng chịu
phạt đâu.
Nước mắt Linh muốn ứa ra nhưng Linh cố ḱm giữ, ngẫng mặt lên một chút
Linh nói chậm rải cho khỏi lạc giọng
- Tôi cần giấy phép tạm vắng v́ tôi không muốn họ làm khó dễ
gia đ́nh tôi nữa
- V́ chị đi tu họ không thích chỉ đơn giản dzậy thôi, à có phải chị
với anh công an trưởng là bạn học ngày xưa không?
-Anh hỏi chi vậy
-À…để cho biết… t́nh đời…thôi chào chị tôi về trước.
Người thanh niên đi rồi Linh thấy mắt ḿnh cay rồi nước mắt trào ra
không cầm giữ được. Nh́n xuống chân bóng đă tṛn…và nhạt nḥa ngổn ngang
một màu cỏ úa…
Con chim ở đậu cành tre
Con cá ở trọ trong khe nước nguồn...
......
Tôi đây ở trọ trần gian
Mai kia về chốn xa xăm cuối trời...
Vài năm sau đó v́ lư do sức khỏe Linh không c̣n đi tiếp
được con đường tu tŕ mà ngày nào Linh đă theo đuổi bất chấp nhục nhằn
cay đắng. Và người bạn học ngày nào… cũng rời bỏ
quyền lực để về lại với cát bui hư không. Anh không c̣n tạm trú
ở cỏi đời này nữa mà về nơi xa xăm cuối trời...Rồi Linh xa quê, xa vạn
dặm xa đằng đẳng chứ không phải chỉ tạm vắng. Mỗi lần về
thăm quê thăm gia đ́nh ḿnh Linh lại phải xin tạm
trú ở ngay trong nhà ḿnh. Nhớ quê, nhớ gia đ́nh, nhớ làng xóm,
nhớ bạn bè. Ôn lại kỷ niệm buồn này, không c̣n buồn phiền giận hờn chỉ
c̣n nhớ màu cỏ úa…