âu
thuẫn vợ chồng thường không phải bắt đầu từ những vấn đề lớn mà luôn
bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt trong cách ứng xử.
Cuối năm, tiền
lương, tiền thưởng, của hai vợ chồng cũng kha khá tôi bàn với chồng:
“Em thấy tết năm nay cả nhà ḿnh nên đi về thăm ông bà nội, ngoại
nhân dịp cuối năm anh thấy thế nào? Chúng ta nên mua quà ǵ về biếu
các các cụ, nếu biếu tiền th́ biếu mỗi người bao nhiêu cho vừa, anh
thử tính giúp em xem”. Nghe tôi nói vậy anh ấy rất vui ôm chầm lấy
tôi nhấc bỗng lên trịnh trọng: “Lâu nay mọi việc em đều tự lo liệu
sao hôm nay em lại hỏi ư kiến anh? Vậy mà bấy lâu nay anh cứ nghĩ
ḿnh là người kiếm tiền, c̣n mọi chuyện chi tiêu mua sắm là không
được quyền bàn bạc, tham gia góp ư, nay em cho anh được cái quyền
“dân chủ” đó, anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng”. Tôi nhớ lại trước
đây, đă có những lúc tôi cư xử chưa phải với anh. Tôi chỉ nghĩ đơn
giản rằng: Đàn ông th́ cần ǵ phải biết đến tiền bạc, chợ búa, mua
sắm, nên tôi thấy thích cái ǵ th́ mua, mặc anh ấy có đồng ư hay
không. Thậm chí khi mua về rồi tôi cũng không thèm quan tâm đến sắc
mặt anh ấy giận hờn hay sung sướng, kệ tôi không quan tâm miễn là
tôi thích. Chính v́ vậy mà t́nh cảm vợ chồng thỉnh thoảng “Cơm không
thành canh không ngọt” là vậy. Sau khi tôi xem báo và tạp chí th́
thấy rằng t́nh cảm vợ chồng không thể sống theo kiểu gia trưởng, độc
quyền được mà cần có sự đồng thuận giữa vợ chồng. Mọi công việc
trong gia đ́nh cần phải có sự tham gia của vợ hoặc chồng th́ mọi
việc mới thành công và t́nh cảm vợ chồng mới được tôn trọng. Vậy cho
nên tôi quyết định phải b́nh đẳng trong mọi công việc gia đ́nh đối
với chồng, có như vậy th́ hạnh phúc gia đ́nh mới bền lâu. Qua ư kiến
của tôi, anh cảm thấy tôi cũng quan tâm đến bố mẹ anh ấy. Tôi đọc
được nỗi vui, niềm sung sướng trong ánh mắt của anh ấy, và tôi nghĩ:
anh ấy cũng không mong ǵ hơn thế. Không biết đấng mày râu nghĩ ǵ
về phụ nữ chúng tôi th́ tôi không rơ. Nhưng thưa với các đấng mày
râu rằng: Phụ nữ chúng tôi là những người đa sầu, đa cảm vậy cho nên
khi bàn với chồng việc ǵ đó mà được chồng đồng t́nh, hồ hởi hưởng
ứng th́ chúng tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng nếu từ chối, hay
không có chính kiến ǵ th́ phụ nữ cảm thấy tủi thân, thậm chí họ cảm
thấy ḿnh như người vô dụng. Vậy cho nên tôi muốn nói rằng: Khi vợ
bàn với chồng việc ǵ đó th́ chồng đừng nên im lặng. Sự im lặng của
chồng sẽ khiến cho vợ nghĩ rằng: Anh ấy không hề quan tâm đến những
điều ḿnh nói, Nếu cảm thấy chưa sẵn sàng bàn bạc với vợ về việc đó
th́ cách ứng xử đúng nhất là hăy dùng kế hoăn binh. “Cảm ơn em đă
nói những điều đó cho anh biết, có thể sau bữa cơm hai vợ chồng ḿnh
bàn bạc sẽ có nhiều thời gian hơn”. Nếu cần cũng có thể kết hợp lời
nói với những hành động âu yếm như tiến đến, ôm lấy vợ hoặc nắm chặt
bàn tay vợ và nói nhỏ: “Anh hiểu rồi! Em đang lo lắng phải không?
Nhưng để lúc nữa chúng ta sẽ bàn về vấn đề này”. Khi ngồi với bạn bè
trong cuộc vui, nếu vợ hay gọi và hay nhắn tin th́ chồng đừng nên
tắt điện thoại, đó là một hành động sai lầm trong t́nh cảm vợ chồng.
Nếu vợ không quan tâm, không hề nhớ tới chồng nữa th́ coi như bạn đă
chết hẳn trong trái tim của vợ rồi. Việc bạn tắt điện thoại sẽ khiến
vợ bạn điên tiết, v́ thấy ḿnh bị xúc phạm. Vả lại, việc này có thể
khiến vợ nghi ngờ, mặc dù cuộc vui chỉ gồm những người cùng giới
hoặc trong tập thể cơ quan.
Khi hai vợ chồng
căi nhau, là người đàn ông bạn đừng nên quyết đấu đến cùng. Phụ nữ
là người duy t́nh, họ không nghĩ bằng lư trí mà bắt đầu bằng t́nh
cảm, lư tính của phụ nữ chỉ là một dạng khác của t́nh cảm mà thôi.
V́ thế cách tốt nhất là chồng hăy nhường nhịn vợ “Cơm sôi bớt lửa,
vợ giận bớt lời” th́ mọi việc sẽ êm thấm vô cùng.