Kỳ 1:
Kể từ sau ngày đau buồn của gia đ́nh, người thân yêu cuối cùng là
“Ba của Tôi ” đă vĩnh viễn ĺa xa các con, Tôi như kẻ vô
hồn, nhiều lần lang thang ngoài phố không một định hướng, nhưng may mắn
cho Tôi trong cái buồn c̣n có cái vui. Tôi đă quen và t́m được việc làm có
ư nghĩa với những tháng ngày ngắn ngủi c̣n lại, tham gia công tác từ
thiện, tùy vào khả năng . . . . thật dễ chịu và ấm áp.
Những ngày đầu tháng 7 vừa qua, sau chuyến công tác thăm Mái Ấm
trẻ em khuyết tật ở Cam Ranh, chia tay Đoàn trở về SàiG̣n, Tôi quay lại
Cam Ranh ghé thăm Hoàng Anh người bạn thuở xưa cấp 2,3 khi học ở Trường
Trung Học Ninh Ḥa bây giờ là Đinh Tiên Hoàng, hứa măi từ bao năm trước
bây giờ rảnh rỗi mới thực hiện được, khi xe gần đến địa phận Cam Ranh Tôi
đă điện thoại cho Bạn ra đón, nhà bạn ở tận sâu phía sau Cư xá ngày xưa,
trên một con dốc đá lởm chởm, một gian nhà cổ, đúng hơn là một cái am
không c̣n hoạt động, Bạn Tôi được ở v́ thuộc dạng xóa đói, tuy nhiên bây
giờ cũng tàm tạm v́ những đứa con đă trưởng thành đều đang lập nghiệp tại
SàiG̣n tương đối ổn định, xung quanh nhà đủ thứ cây, nào Xoài, Mít, Đu đủ,
Gấc, Me, Phượng vĩ, lúc đó mùa Hè bông nở đỏ rực, trưa đến ve sầu kêu inh
ỏi làm ḷng Tôi cứ nao nao một cảm giác khó tả . . . trước nhà c̣n có cây
liễu rũ, buổi sáng thức dậy ở vùng cao thời tiết hơi se lạnh giống giống
ĐàLạt . . .
Hai ngày 2 đêm ở với Bạn, bao nhiêu buồn vui ngày xưa, ngày nay
tương đối rơ về nhau đầy đủ, sau bữa điểm tâm sáng ngày thứ ba Tôi lên
đường tiếp tục cuộc hành tŕnh về DụcMỹ âm thầm không thông báo cho ai
thân quen cả, vừa xuống xe gặp Bạn đang đi trên đường phản xạ tự nhiên Tôi
kêu lên “Ê, Bạn đi đâu vậy” giật ḿnh quay lại thật bất ngờ Bạn hỏi “Sao
Lan ra mà không báo” Tôi cười cười và nói “Lan đi theo nhóm từ thiện ở Cam
Ranh, suy nghĩ chỉ có 2 giờ xe sẽ gặp được bạn bè ngày xưa nên tiện ghé
luôn”, về đến nhà Tôi được thưởng thức ly xí muội mát lạnh do Bạn tự pha,
cảm động ghê đi, tối đó là bữa cháo gà ấm ḷng do chính ḿnh Bạn chế biến.
Chiều ư Tôi 5 giờ sáng hôm sau Bạn ghé nhà để chở Tôi đi DốcLết ăn
sáng và tắm, đến trưa c̣n được chiêu đăi món ghẹ hấp và ṣ huyết nướng,
tuyệt vời làm sao người Bạn thân quen ngày xưa ơi ! ! ! ! !
C̣n gia đ́nh Thuận và Hậu nữa, đây là hai đứa em út của người bạn
quá cố của Tôi, một bữa trưa ở quán thịt rừng “ X́ Te ” gần cầu treo chiêu
đăi khách SàiG̣n là Tôi, quả là trân trọng và chân t́nh khó tả, măi măi
khó mờ phai trong kư ức của Tôi về những t́nh cảm đáng quí này. Ngày hôm
sau với chiếc xe Honda mượn của Long, khi đưa giấy chủ quyền xe cho Tôi
Long không quên kèm theo lời căn dặn nhớ cẩn thận gần 60 rồi chứ không
phải cô bé ngày xưa c̣n nhỏ, gật đầu cho bạn yên ḷng Tôi một ḿnh chạy
xuống Ninh Ḥa ghé gian hàng giầy Anh Phương ở chợ, hai anh em ngồi ôn cổ
tri tân, chuyện SàiG̣n, Dục Mỹ đủ cả, 10 giờ 30 đến giờ Anh Phương làm bếp
Tôi cáo từ rồi ghé tiệm Hiền Nguyễn ở đường Trần Quí Cáp thăm Liên, trưa
đó ăn cơm ở nhà Liên , 2 giờ chở Liên qua cầu Bến Ghành ở khu “Bảy búa” thăm
Xinh bạn cùng lớp, sau lần sinh con Bạn bị liệt không đi lại được, Xinh
vẫn giọng nói mau mắn như ngày nào, mày vẫn vậy không thay đổi nhiều Lan ạ
, không lập gia đ́nh như vậy mà khỏe, như Xinh bây giờ quá mệt mỏi chẳng
giúp ích chi cho chồng con, Tôi chỉ an ủi Bạn mỗi người một số phận, tṛ
chuyện thăm hỏi Xinh cũng khá đầy đủ Tôi và Liên từ giă Xinh để về, chiều
đó trên đường từ Ninh Ḥa về Dục Mỹ trời mưa măi không dứt, thấy trời mưa
nhỏ Tôi mặc áo mưa và chạy đi trong mưa, đường vắng , lại trời mưa cũng
hơi sợ, không quen đường Tôi nghĩ đi trong lề cho an toàn tránh xe tải
chạy ẩu nhưng không may cho Tôi nước ngập không thấy được ổ gà Tôi đă té,
hơi hoảng tuy nhiên Tôi cũng chồm dậy tắt máy xe, từ từ gượng dậy và dựng
xe lên được, b́nh tâm lên xe mở máy chạy tiếp về đến nhà trời vẫn c̣n mưa,
Thuận nh́n Tôi ướt với vẻ lo lắng nhưng không sao bởi Tôi vẫn thấy ḿnh đi
đứng b́nh thường, khi trả xe cho Long Tôi cũng kể khi chiều mới té xe để
Bạn khỏi thắc mắc nếu phát hiện sự khác lạ nào sau này nhưng Bạn nói với
Tôi quan trọng người không sao, xe hư không thành vấn đề, nhắc rồi mà
Lan vẫn chủ quan ! !! rồi một buổi chiều buồn lang thang trước sân
nhà Thuận nh́n ra quốc lộ Tôi bấm máy gọi số của Gia Hồng “Alô, Hlan
SàiG̣n đây, Hồng đang ở đâu vậy, đang ở ngoài đường, thôi để
tối Lan gọi lại, khoảng nửa giờ sau điện thoại reng đó là GHồng thắc mắc
Lan nhớ DụcMỹ hay sao mà gọi cho Hồng , “Đúng vậy, lâu lâu
nhớ bạn bè hỏi thăm vậy mà” vẫn là thắc mắc không tin vào những câu trả
lời của Tôi Lan đang ở đâu, “ Đang ở SàiG̣n, . . . . . nói đùa thôi
Lan đang ở DụcMỹ ” bên kia giọng nói như thảng thốt Lan ra lúc nào mà
không ai thông báo và biết vậy, để Hồng chạy ra Nho, gọi cho Long
và Nhân ḿnh gặp nhau uống cafê, biết bao chuyện vui buồn và hoạch
định nhiều kế hoạnh thời gian sắp tới trong buổi tối ở quán Café Nghèo,
đèn đường đă tắt, đêm đă khuya chúng tôi chia tay nhau với nhiều luyến
tiếc . . .
Xem Phần 2

Hoàng
Thị
Lan
Viết tại nhà SàiG̣n 10 tháng 9/2010
(Hoàng Lan)