Quân y viện Pleiku nằm dưới chân đồi, phía bên trái Bộ Tư
Lệnh Quân Đoàn II, liền bên cạnh Kho Y Dược (thuộc quân đội) tại
Pleiku.
Qua khỏi cổng QUÂN Y VIỆN PLEIKU, khu Ngoại Chẩn nằm ngay
trước mặt. Phía bên phải khu Ngoại Chẩn là trại điều trị bệnh nhân tù
binh, có quân cảnh canh gác ngày đêm. Kho Y Dược nằm bên phải, phía
ngoài, trại bệnh nhân tù binh.
Bước vào khu Ngoại Chẩn, bên tay trái, có Pḥng Chờ Đợi
khá rộng, kê những hàng ghế dài. Bệnh nhân và thân nhân vào ngồi chờ
nơi đây để đến phiên vào khám bệnh. Phía bên phải, pḥng Khám bệnh -
có hai bàn khám- và Pḥng Cấp Cứu nối liền nhau. Một pḥng Tiểu Phẩu
cạnh pḥng Cấp Cứu. Phía bên trong, bên cạnh Pḥng Cấp Cứu, một pḥng
trực dành cho các bác sĩ trực.
Có một pḥng trực, nhưng hầu hết các bác sĩ thường nghỉ
ngơi tại khu cư xá sĩ quan quân y viện. Riêng tôi, mỗi lần trực ban
đêm, những lúc không có bệnh cấp cứu, tôi vẫn nghỉ tại pḥng trực. Lúc
nào tôi cũng nghĩ rằng nghỉ tại pḥng trực th́ y tá, khi có việc cần
gặp bác sĩ trực trong đêm, là đến ngay pḥng trực. Tôi rất nghiêm túc
trong lúc làm việc hằng ngày cũng như trong những phiên trực.
Tôi c̣n nhớ một đêm trực, tôi nghỉ tại cư xá quân y viện.
Đêm ấy rất ít bệnh nhân vào khám bệnh vào giờ trực. Càng về khuya,
pḥng Cấp Cứu cũng vắng bệnh nhân. Tôi không hiểu tại sao đêm trực ấy
tôi không nghỉ tại pḥng trực.
Khoảng sau nửa đêm, hai tiếng nổ dữ dội vang lên về phía
khu Ngoại Chẩn. Nằm tại cư xá sĩ quan đang lúc mơ mơ màng màng, tôi
choàng dậy để nghe ngóng. Sau hai tiếng nổ, quân y viện ch́m trong im
lặng. Không một tiếng động. Tôi càng chăm chú theo dơi nhiều hơn. Tôi
lắng nghe những bước chân của hai người chạy th́nh thịch từ phía khu
Ngọai Chẩn, tiến gần đến trên bờ hồ cá cạnh cư xá, băng qua rào, thoát
khỏi quân y viện. Sau đó, quân y viện trở nên ồn ào. Nhiều tiếng chân
chạy vội vă nghe gần cư xá cùng với tiếng nói của toán tuần tiểu quân
y viện. Một điều đặc biệt là sau hai tiếng nổ, từ giờ đó đến rạng
sáng, không có bệnh nhân vào pḥng cấp cứu. Chờ măi đến hơn nửa tiếng
đồng hồ, theo dơi mọi hoạt động bên ngoài, tôi vẫn không thấy y tá đến
gọi.
Không yên ḷng, tôi lên khu Ngoại Chẩn, lúc ấy khoảng 3:00
giờ sáng. Các y tá bàn tán là đêm hôm, địch đă xâm nhập vào quân y
viện, ném lựu đạn vào pḥng trực khu Ngoại Chẩn. Trong pḥng Ngoại
Chẩn, nơi pḥng chờ, vài chiếc ghế dài bị găy nát. Trên vách tường,
nhiều vết lở nham nhở. Nền gạch nơi góc pḥng chờ bị vỡ tung tóe. Một
anh khóa sinh trực nằm nghỉ trên chiếc ghế dài kê bên vách gần cửa ra
vào. Tiếng nổ đêm hôm đă đưa anh về bên kia thế giới. Lúc bấy giờ, xác
anh khoá sinh đă đem ra nhà tẩm liệm. Tôi bước đến cửa pḥng bác sĩ
trực. Pḥng trực đầy rác, tung toé, dơ dáy. Chiếc giường sắt trong
pḥng trực bị vỡ nát, các chiếc ḷ xo tung ra khắp pḥng, hai thanh
sắt cong ṿng. Chiếc nệm rách tả tơi, bông và lông chim đổ ra tung tóe
trong pḥng. Nhiều vết lở chằng chịt trên vách tường. Gạch nền pḥng
trực bị vỡ, bong lên một diện tích bằng chiếc chiếu (2.5m x 3.5m).
Nh́n vào pḥng trực, tôi cảm thấy ớn lạnh, rợn người. Không hiểu tại
sao đêm qua tôi không nằm nghỉ trong pḥng trực như mọi lần trước. Tôi
đang tưởng tượng thân xác tôi đă bao lần nằm trên tấm nệm, trên chiếc
giường sắt kia, giờ này đă không c̣n đứng nh́n cảnh tan thương trước
mắt. Thật là khó hiểu. Đây là một điều huyền bí mà tôi không tưởng
tượng được. Nếu đêm trực ấy tôi nghỉ tại pḥng trực th́ giờ đây tôi
đâu c̣n viết lại những ḍng này.
Đây là một nhiệm mầu mà tôi không thể hiểu được. Phải
chăng, sự việc xảy ra đúng vào thời điểm ngày “19 tháng 8”, ngày khởi
nghĩa của Việt Minh đó mà?! Năm ấy là năm 1971.
Thời gian sau, mọi việc rồi cũng ch́m trong quên lăng. Tôi
nghiệp cho anh khóa sinh đă ĺa đời một cách tội nghiệp và oan uổng!
HẾT
Bác
sĩ LÊ
ÁNH