PHẦN 1:
Theo
lịch tŕnh làm việc của Khu Nhăn Khoa, những ngày Giáo sư Trưởng khoa
không mổ là những ngày Thầy khám bệnh. Pḥng khám bệnh của Khoa Mắt
nhận khám tất cả những bênh nhân của các bệnh viện trong thành phố Sài
G̣n-Chợ Lớn cùng các vùng lân cận và các bệnh nhân từ các bệnh viện
các tỉnh miền Nam Việt Nam gửi về xin khám mắt.
Các sinh viên thực tập
tại Khoa Mắt ngồi quanh Thầy để học hỏi. Thầy vừa khám bệnh vừa giảng
bệnh lư của mỗi trường hợp đang khám cho tất cả đám sinh viên ngồi
quanh Thầy. Ông y tá Nhuyễn đang lăng xăng đi từ Pḥng khám Mắt qua
pḥng bên cạnh đo kiếng cho vài bệnh nhân. Chốc lác, ông lại gần ông
Thầy, ghé mắt xem bệnh nhân đang khám và nói lên bệnh lư của người
bệnh, làm ra vẻ cái ǵ ông cũng biết!
Ngồi bên cạnh Thầy,
tôi quan sát thật tường tận lúc Thầy đang dùng đèn rọi đáy mắt
(opthalmoscope) đề khám mắt một bệnh nhân nữ khoảng 50 tuổi.
Người bệnh chăm chú
hướng nh́n ngón tay của một sinh viên đứng phía sau lưng Thầy, lắng
ghe theo lời chỉ dẫn. Ánh sáng từ đèn rọi chiếu vào trên giác mạc màu
nâu lấm tấm những vệt trắng lờ mờ. Vừa xem xét qua đèn rọi, Thầy vừa
hỏi người bệnh qua hơi thở :
- Bà
đă chữa ở đâu trước khi bà đến đây?
-
Ở … ư…ư…
Bà bệnh nhân ú ớ, ngập
ngừng, trong vẻ ngơ ngác. Gương mặt sạm nắng hằn lên những nếp nhăn
càng hiện rơ bao nhiêu lam lũ cực nhọc trong cuộc đời bà. Hai vai áo
đen đă bạc màu càng nói lên bao nhiêu khổ ải trăm chiều để bương chải
t́m cái ăn vẫn chưa bao giờ có đủ. Chiếc khăn thường ngày dùng để bịt
đầu, lúc này đă kéo xuống đặt ngang đùi trong khi khám bệnh, đă để lộ
những khoảng nâu đen bẩn thỉu như vết tích đă bao lâu rồi chưa bao giờ
giặc giũ. Ông y tá Nhuyễn lần ṃ lại từ lúc nào, nh́n xem bệnh nhân,
nhắc lại câu hỏi của Thầy mà bệnh nhân chưa trả lời rơ. Bà bệnh nhân
giật ḿnh, luống cuống:
- Tui...
tui ở miệt vườn, theo ông thầy Năm chữa bệnh !
-
Bà bị bệnh ǵ mà đi
chữa?
- Con
mắt tôi bị “dăy cá” mờ không c̣n thấy ǵ ráo trọi. Đến thầy Năm nhờ
ổng chữa. Ông nói bệnh tôi phải cắt lấy “dăy cá” th́ mới sáng được.
Tôi cắt. Về nhà chưa thấy sáng, mà nhức đầu quá các ông ơi. Thương dùm
tui…
Gịng nước mắt giàn
giụa trên đôi mắt không hồn lờ đờ. Hai mí mắt sụp xuống nhưng cố dương
lên nửa chừng. Nước mắt đă tràn vào những măn trắng đục lờ mờ trên đôi
giác mạc. Gịng lệ chảy dài, lần theo cánh mũi, nḥe ra lan dần xuống
đôi má nhăn nheo. Bà bệnh vừa kéo chiếc khăn lên lau nước mắt, vừa
thổn thức. Chưa kịp nói hết câu, ông Thầy đă bảo:
- Cho
bà nằm viện để theo dơi … !
Bà bệnh chệnh choạng
đứng lên. Vừa lúc, ông y tá Nhuyễn đỡ bà, d́u bà ra pḥng chờ để gặp
thân nhân đang đứng đợi. Sau đó, bà được đưa vào bệnh pḥng..
Thầy bắt đầu giảng
giải trường hợp bệnh lư của bà bệnh đáng thương. Bà đă bị mắt cườm,
một bệnh thường gặp ở những người già. Mắt cườm đă làm mất đi thị giác
của bà. Một ông” lang bâm” nào đó cam đoan với bà là cắt đi cái “dăy
cá” th́ mắt sẽ sáng lại. Thật là tội ngiệp cho người dân quê mùa, mộc
mạc, dễ tin… Ông lang vườn đă phá hại cái giác mạc trong sáng và cái
thủy tinh thể mờ đục của bà. Đôi mắt đă bị nhiễm trùng, giác mạc đă bị
loét lỡ toàn bộ. Dùng thuốc kháng sinh để ngăn chận bớt nhiễm trùng
đang bộc phát và thuốc giảm đau nhức…Đôi mắt của bà già không c̣n cứu
chữa được nữa. Tiên lượng rất xấu. Có thể cặp mắt này bớt nhiễm trùng,
nhưng phần thị lực hầu như mất hẳn. Hoặc có thể nhiễm trùng đă vào tận
pḥng trong của mắt, phải múc mắt để tránh ảnh hưởng xấu lan qua bộ
phận khác.
Đất nước ta nghèo, lại
thêm chiến tranh triền miên. Ở những miền quê xa xôi, hẻo lánh, đa số
những người dân lao động đă sống trong cảnh lầm than cơ cực. Sống th́
thiếu ăn thiếu mặc. Khi bệnh hoạn không thuốc men. Nghèo khổ, kém hiểu
biết lại dễ tin. Chiến tranh đe dọa đời sống dân lành ở những vùng quê
xa xôi. Màng lưới y tế thu hẹp ở các thị xă, các thành phố. Cuộc sống
lam lũ, nhọc nhằn khó khăn hằng ngày làm họ đánh mất niềm tin vào cuộc
sống, nhưng lại quá ư mê tín dị đoan. Giáo dục y tế hầu như thiếu vắng
ở các tầng lớp dăn quê nghèo khổ. Các ông lang vườn vô tâm lợi dụng sự
đau thương bệnh tật của người khác. Khi bệnh đă trở nặng, người dân
nghèo t́m lên đến được bệnh viện thành phố th́ đă quá muộn rồi!
Xem PHẦN 2
Bác
sĩ LÊ
ÁNH