Kỳ 9:
Chuyến tàu sẽ đưa cô Đào và Thủy
trở lại thành-phố trong đêm nay, tuy rằng chúng tôi vẫn c̣n có
thêm vài lần gặp trong những ngày chúng tôi lưu lại ở quê nhà,
nhưng Thủy buồn cộng vào những giờ vui làm Thủy mệt, chúng tôi rất
lo mặc dù rằng chẳng ai nói ai lời nào nhưng tâm-trạng cả bọn đều
rũ buồn..
Tôi theo chân Thủy và cô Đào lên tàu,
con tàu chạy xuyên từ Hà-Nội vào Nam nên khách trên tàu như đă kín.
Thủy và cô Đào đă nhận chỗ xong nhưng tôi vẫn nấn-ná cạnh bên thôi
chẳng dám nói câu nào nhưng tôi thấy những giọt nước mắt của Thủy
kín đáo chảy bên khoé mắt..
Tôi rời khỏi tàu khi con tàu rú lên
những tiếng báo..Các bạn vẫn đứng đợi tôi bên sân ga..
Sân ga vào đêm, như lặng yên chia nỗi
buồn với chúng tôi..
Anh tài-xế trẻ măng và dễ-thương chờ
chúng tôi ngồi vào vị-trí để khởi hành, mặc dù rằng trời c̣n sớm
lắm..Khi thành-phố c̣n chưa thức giấc, nhưng anh tài-xế trẻ
tŕnh-bày rằng anh chuyên chở chúng tôi xong, anh lại phải trở lại
Nha-Trang để chuyên chở mối khác. Mà lịch-tŕnh của chúng tôi là
Nha-Trang đi Đà-Lạt qua một đêm và ngày sau đó về thành-phố đă chiếm
của anh là hai ngày đường..
Tối qua nghe cô Chiêu kể một anh bạn
đi Đà-Lạt chơi tết, anh đă phải khiếp vía v́ một tô phở anh ăn, anh
phải trả giá đến triệu đồng. Nên chị Chất với tôi cùng chạy mau ra
hàng bánh ḿ ven chợ để mua tích-lũy cho cuộc đi chơi.
Chợ chưa ai mở cửa cả!..À may quá có
hàng như đang như sắp bày hàng, chị Chất chỉ tôi mau đến mua c̣n chị
chạy đốn-đáo đến hàng xôi..
Hai túi xách đầy những thức ăn, ngoài
ra chị Chất c̣n t́m đâu ra giỏi ghê đi những nải chuối tiêu vừa chín
tới, những trái bưởi trông thật đẫy-đà..
Xe chạy ra khỏi Nha-Trang th́ tôi mới
thấy nắng lên, các bạn có biết rằng tôi khát nắng? Nhất là nắng ở
quê-hương ḿnh (đặc-biệt ở Nha-Trang) Như nôn-nao.. như yên-b́nh,
một bức tranh của ngày mới bắt đầu mà tôi không thể nào vẽ được..
Anh Thành ngồi ghế trước nên tha-hồ mà
nhấn máy, làm anh Little Thành cũng rối lên..Phi Phi em chụp dùm anh
với! Ḱa ḱa những gịng suối nhỏ..
Anh tài-xế trẻ chở chúng tôi qua những
đoạn đường mới mở, với anh ta th́ thích, nhưng với tôi th́ không..V́
trên những đỉnh núi cao này thiên nhiên bị phá như trơ-trịu. Con
người biết tính cái lợi nhưng họ không toán ra cái hại, thiên-nhiên
giúp cho con người sự sống và con người lại tàn-phá
thiên-nhiên..Nghĩ đi các bạn nhỉ trái đất này chỉ có đất, đá và con
người? Con người sẽ về đâu nhỉ??..
Xe vào đến thành-phố Đà-Lạt th́ trời
cũng về chiều, anh tài-xế trẻ nhanh-nhẹn lắm t́m ngay ra khách-sạn
mà chúng tôi đă đặt pḥng, vâng tôi nhận ra ngay h́nh dáng căn
biệt-thự "Moon House" trong trang web khách-sạn tôi t́m xem tối
qua..
-Đây là khách-sạn ḿnh đặt đây hay
sao?..(chị Chất hỏi) và tôi trả lời vâng..
Chị Chất như ngơ-ngác giữa cái quen mà
lạ, lạ mà quen của căn pḥng khách khách-sạn, tôi và anh chị Thành
Giỏi chưa kịp hiểu th́ chị nói tiếp:
- Chỗ này đây...trước kia rộng lắm
mà..Có cả pḥng nhảy đầm..Ngày xưa ấy, tôi đă đến đây đôi lần.. Bằng
những chuyến bay trực-thăng ngồi chung với những tướng và tá trong
căn pḥng khách này..
Sau những lời kể hồi-tưởng của chị
Chất, tôi hiểu rằng ngày xưa trong công-việc làm của chị, chị phải
đi, đôi khi trong công-tác chị cũng được mời dự những buổi tiệc ở
nơi đây, dù rất ngắn nhưng chị vẫn nhớ, nhớ ngôi biệt thự tư này của
ông tướng Đính (thời cộng-ḥa)
- Anh chị theo tôi, tôi sẽ chỉ pḥng
cho các anh các chị..
Người đàn ông làm việc cho khách-sạn
bây giờ được đặt tên là "Moon House" này đưa dẫn chúng tôi nhận
pḥng.
Bước lên những bậc thanh gỗ vẫn c̣n
tốt, vẫn c̣n cả thảm nệm "dính" bên trên, mé góc trong cùng của thảm
nằm khuất, tôi vẫn nhận ra tí cái màu đỏ của nó c̣n tất cả chỉ là
màu đen (bẩn thỉu)..
Càng quan-sát căn nhà, tôi càng như
thấm-thía một điều ǵ, ra tới ban-công nắng chiều đẹp vương trên màu
đỏ của những cánh hoa Trạng-quỳnh làm tôi như hối tiếc cho ai đó
vàng son một thuở, rồi ước giá mà ban-công này để tôi ngắm nắng mỗi
buổi chiều có lẽ tôi sẽ biến thành công chúa..
-Phi-ṛm vô ăn!..
Tiếng anh ThànhGiỏi gọi làm tôi trở về
thực-tế là tôi phải ăn không thôi đói!
Các anh chị đă đặt sẵn thức ăn mà
chúng tôi mua từ Nha-Trang ra bàn, chúng tôi quây-quần bên nhau với
những ổ bánh ḿ và những gói xôi tuy đă nguội nhưng nồng-nàng t́nh
bạn bè..
Chiều xuống thật mau, chúng tôi đưa
nhau xuống hỏi đường xuống phố, v́ chúng tôi chỉ muốn đi bộ để cảm
nhiệm..
- Đi ..đi đường này..
Tuy chị Chất dẫn đường chúng tôi ra
phố, nhưng rồi chị cũng phải đôi ba lần dừng lại để hỏi đường, v́
giờ đây dấu vết xưa đă làm sai lệch..
"Băng" đàn ông đi sau chúng tôi thế mà
t́m đường ra trước chúng tôi rồi..
- Ḿnh đi t́m chỗ nào để ăn chứ! Đói
bụng rồi..
Anh Thành vừa phát-biểu là cả bọn tôi
nhao lên đồng-ư, nhưng biết chỗ nào mở để mà ăn đó là vấn đề chúng
tôi "bâng-khuâng"..
- Đón taxi biểu anh ta chạy đến chỗ ăn
tối là anh ta sẽ chở đến ngay..Anh Thành lại nêu ra ư-kiến hay, và
anh nhanh tay chận chiếc taxi đang ngược chiều tiến tới, nhưng nó
chẳng dừng..v́ có khách. Chiếc thứ hai cũng chẳng dừng..Và chiếc thứ
ba th́ phải dừng v́ anh ta trống-trải..
Anh taxi đổ chúng tôi trước một nhà
hàng trông tươm-tất lắm và anh tài xế taxi nói khẳng định với chúng
tôi rằng, muốn ăn ǵ có nấy và giá-cả có thể trả được..Anh Thành
rối-rít cám-ơn anh taxi dễ mến..
Đúng như lời giới-thiệu của anh taxi,
tiếp-viên mang ra thực đơn đầy những tên món muốn ăn ngay, thấy
chúng tôi lao xao xem thực-đơn cô tiếp-viên giới-thiệu thêm những
món rừng có ngay "Chỉ đâu giết đó" của nhà hàng..Tôi phản đối không
do-dự:
- Không ăn thú rừng! Không tiếp tay
phá-hoại thiên-nhiên..
Cô tiếp-viên đưa ánh mắt không vui đến
cho tôi..Nhưng tôi là như thế..Thiên-nhiên nuôi dưỡng con người và
tôi tôn trọng thiên-nhiên v́ cuộc sống của tất cả con người không ǵ
riêng tôi.
Những món chúng tôi đặt th́ rất b́nh
thường so với các bạn sống trên quê mẹ, nhưng đối với bọn tôi đêm
nay là những món tuyệt-hảo. Canh chua cá kho tô, rau muống xào tỏi
kèm món thịt ram mặn.
Chúng tôi tất cả hài ḷng về bữa ăn,
người hài ḷng hơn hết cả phải kể là Thạch, dân Tây nhưng thích ăn
món Việt.
Sợ tiêu mau đi mất những món ngon mà
cả bọn vừa "nạp" vào bụng, nên chúng tôi đón taxi trở về khách-sạn.
Tất cả như đă mệt nên chúng tôi cùng
đồng-ư nghỉ-ngơi sớm để mai c̣n đi ngắm Đà-Lạt
Thạch định rằng dậy sớm hơn mọi người
để t́m b́nh-minh Đà-Lạt cho vào ống kính của anh nhưng chỉ là "giấc
mơ" v́ anh ngủ tha-thiết tận 8 giờ mới dậy! Các anh chị Thành đă dậy
sớm sửa-soạn bữa ăn sáng cho cả nhà, tôi và Thạch xuống tới
pḥng-khách th́ chỉ có "bổn-phận" ngồi ăn thôi, sướng gần chết v́
ḿnh là em út mà..
Chúng tôi ra tới phố th́ nắng đă nửa
đầu, anh tài-xế cho chúng tôi thời gian nhất định để tham quan
Đà-Lạt..Đối với tôi Đà-lạt bây giờ không c̣n ǵ để hấp-dẫn, v́ con
người đă tận-dụng và tàn phá hết những ǵ quyến-rũ của thiên-nhiên
rồi, những ǵ của bây giờ chỉ là cảnh tạo..
Mặc dù vậy hoa cũng làm quyến-rủ tôi,
hai cặp Thành không ai đi, chỉ có tôi và Thạch thích hoa quá đi
thôi..Xem nào cổng chào kết đầy những hoa tôi quen thuộc nhưng tôi
vẫn thích, mà ví dụ rằng trong cuộc đời này nếu không có hoa chắc
tôi sẽ buồn chết, nên cứ thấy hoa nơi đâu là quến-rũ bước chân tôi
đến đó..
-Lại đây chụp h́nh xe ngựa nè!..
Chị Chất vẫy gọi tôi đến bên chiếc xe
ngựa trang-hoàng rất lèo-loẹt..
-Em chụp cho chị với anh nghe?
-Vâng, anh chị leo lên đi rồi em chụp
cho..
Tôi đưa máy lên chụp h́nh cho anh chị
Chất, vừa lúc đó Thạch xăm xăm đi tới anh bảo với tôi rằng anh cũng
muốn chụp h́nh tôi trên chiếc xe ngựa đó..Tôi được thể leo lên xe
làm kiểu cho anh lấy h́nh..
Giă-từ Đà-Lạt không mấy luyến-lưu và
anh tài-xế trẻ thẳng đường đưa chúng tôi về thành-phố..
Xe chạy bỏ lại bóng Đà-Lạt không xa
lắm th́ anh ThànhChất trở bịnh, chúng tôi ai cũng lo v́ trong suốt
đoạn đường anh chẳng ăn hay uống được ǵ. Chúng tôi mong sao đường
về thành-phố gần lại..Thế nhưng cũng phải đến 8 giờ tối xe mới về
đến thành-phố, tôi và Thạch xuống trước các bạn v́ chúng tôi ở
G̣-Vấp..
Qua sáng ngày sau, tôi điện cho anh
Thành hỏi thăm sức khoẻ anh, được biết anh vẫn không khoẻ ǵ hơn,
tôi không lên thăm anh được v́ xuôi-gia đến thăm chúc tết và tôi hẹn
gặp lại hai cặp Thành vào ngày kế trong tiệc cưới con của Hoa (em họ
tôi)..
- Phi hả? Rảnh chưa gọi cho Truyện cho
Đơn chưa?
-Chưa, Luận à..đi ra Nha-Trang đó
nhưng quên không mang theo số điện thoại của Truyện và Đơn nên không
thể điện cho hai bạn đó được, ḿnh tiếc quá..
-Má, ơi má ơi...
Đang nói chuyện điện thoại với Luận,
Khanh rối lên gọi. Tôi chưa kịp th́ Khanh đă chạy đến bên tôi mặt
mày tái mét mà nói với tôi:
- Con Cục nó cắn bố chảy máu quá trời
má ơi...
Luận đang nói chuyện trong điện thoại
nhưng tôi khiếu bạn ví Thạch bị chó cắn..
Trông Thạch đang ngồi ôm chân đầy
máu, tôi vừa quưnh cả người vừa giận con chó hư..
Bảo thúc Khanh chạy mau t́m thuốc để
băng bó trước khi đi đến viện chích ngừa.
Chỉ c̣n vài giờ nữa chúng tôi sẽ
tham-dự tiệc cưới Sơn con của Hoa, tóc tai quần áo tôi đă chuẩn-bị
xong thế mà sự việc xảy ra thật bất ngờ.
Tôi điện báo cho hai cặp Thành biết sự
việc, và các bạn thật ngỡ-ngàng khi nghe tin. Tôi cũng thật lưỡng-lự
trước sự quyết-định đi dự tiệc hay không đi dự tiệc..
Bảo mang Thạch từ viện chích-ngừa về
đến cổng tôi đă ra đón hỏi, Thạch bảo rằng đă bớt chóng mặt nhưng
vết thương vẫn đau nhức, anh bảo chúng tôi nên đi dự tiệc cưới đúng
như đă hẹn, anh có thể ở nhà một ḿnh được.
Tuy thế nhưng trong buổi tiệc tâm tư
tôi cũng thấy áy náy v́ bỏ Thạch ở nhà một ḿnh với vết thương..
Buổi tối giă-từ nhau sau tiệc cưới đó
cũng là hôm anh chị ThànhGiỏi chia tay riêng trước với tôi, v́ sau
ngày đó tôi và Thạch sẽ "rẽ bầy" đi Hội-An một tuần, anh chị
ThànhGiỏi cũng sẽ về lại Mỹ trước ngày chúng tôi trở về lại Sàig̣n..
Anh Thành mua cho tôi và Khanh hai ổ
bánh ḿ để ăn đêm và chúng tôi thân-ái xiết tay nhau giă-từ..Phố đêm
yên lặng để buồn cho những ngày vui chóng qua mau..
Đón xem Kỳ 10
Phi-ṛm.
Na-Uy,
11.05.2011