Kim-Loan, sự hay thẹn-thùng của hai năm về trước (Đại-hội
NinhHoà-DụcMỹ lần thứ nhất ở nam Cali.) được thay thế vào một
KimLoan mạnh-dạn và tự-tin của hôm nay,cô bé hết mục đàn tỳ-bà lại
đến tiết mục múa bụng (múa Ấn-độ). Những đường múa cong mềm người,
hay "lắc-lư" cái đầu dẻo như cổ cao su ấy, nhận được biết bao sự
trầm-trồ thán-phục. Và đáng yêu nhất là giọng trẹo-trọ nói tiếng
Việt của KimLoan, mang sự cố-gắng đến thật-thà đi dịu nhẹ vào ḷng
người..
Tôi nhớ nhất hai ngày trước đại-hội, mỗi lần ngồi trên xe cạnh mẹ
KimLoan cứ như dí sát người vào người mẹ thật "nhơng nhẽo" mà yêu
cầu rằng: Mẹ (chị Giỏi) nên dạy KimLoan tự giới-thiệu trước khán-giả
bằng tiếng Việt. Mỗi câu mẹ dạy, KimLoan đều lập lại..Có những lúc
trúng có những lúc sai, cho nên KimLoan rất chăm-chỉ luyện nói tiếng
Việt mỗi khi gần mẹ..Đôi khi tôi cũng "xía" vào để cùng tập cho
KimLoan, như giờ đây dư-âm trẹo-trọ ấy làm tôi nhớ KimLoan nhiều, và
luôn mong KimLoan thành-công trong sự luyện t́m về chữ Việt.
Chuyện tiếp của đêm hội-ngộ là buổi dạ-vũ, chị XuânLê muốn tôi cùng
nhảy điệu chacha mở màn cho đêm dạ-vũ và tiếp đến điệu lăng-mạn hơn
(tango). Và đêm dạ-vũ cứ thế kéo dài với những đôi chân nghiền tiếng
nhạc..
Tôi ra bên ngoài chào hỏi những người bạn mới quen, hai người (một
nam một nữ) như nhận ra tôi như thân quen từ thủa nào (học trường
ĐứcLinh)
Hai người giới-thiệu tên họ với tôi và có ghi cả địa-chỉ e-mail cho
tôi, nhưng tiếc quá tôi đă làm rơi mất khi ở sân bay NewYork, hai
người có thể cho tôi biết lại địa-chỉ?
Tôi vẫn nhớ đây, và c̣n đây h́nh của hai người tôi đă chụp trong
ngày đại-hội.. Nhất là chuyện t́nh dễ-thương của hai người đă làm
bâng-khuâng măi trong tôi.
Chuyện t́nh rằng: Hai đứa yêu nhau khi c̣n học dưới mái trường.. Rồi
vào một ngày khi giặc Cộng tràn về..Mỗi đứa phải chia cách mỗi nơi..
Nàng xuống thuyền ra khơi vượt biển t́m bến đỗ Tự-do. Chàng ở lại
lênh-đênh tháng với ngày..Ngỡ rằng quên, hay ngỡ phải quên? Nhưng
không, đêm nay đêm Đại-hội họp mặt tại Orlando.. Hai người họ gặp
lại nhau, họ kể cho tôi nghe chuyện t́nh của họ sau mấy chục năm
xa-cách..
_Chị thấy sao? (Cậu em nói)
_Đẹp đôi quá đi chứ! chị tán thành cả hai tay.
_Nhưng, chị ơi ván đă đóng dở thuyền rồi.. Nên em ngại..(Cô bé nói)
_ Có sao đâu chị nhỉ? Chị tán-thành là được rồi..(cậu em nói, trong
đôi mắt t́nh)
_Ừa, đẹp đôi rồi..Đứng vào đây chị chụp h́nh cho..
Đó là một phần câu chuyện tôi trích-lược trong câu chuyện mà tôi là
người được nghe.
Anh ĐàmQuốcXin đến bên tôi bảo với tôi rằng "Chuyện một chuyến về"
phải c̣n hai ḱ nữa! Tôi PhiṚm cứ căi biến đi rằng "Chuyện một
chuyến về" đă kết thúc của dịp ấy, để bây giờ là đại-hội họp
mặt..Nhưng như, anh cũng chưa hẳn hài ḷng, "sorry" anh..PhiṚm sẽ
kể cho anh nghe "chuyện một chuyến về" của dịp khác nhé, và rất
cám-ơn anh đă theo dơi trang viết của PhiṚm.
Cùng dịp ấy anh ĐàmQuốcXin cũng gởi tôi quà để trao tặng ThuThuỷ
(tôi đă trao tận tay ThuThuỷ). Nhóm bạn của anh ĐàmQuốcXin trẻ và
đẹp trai nữa chứ làm tôi cứ tưởng tôi là chị! Và tôi đă "xưng chị"
ngon ơ với các anh. Một anh trong nhóm bảo với tôi rằng: Các anh (cả
nhóm) học chung với anh Thành hơn tôi cả đường dài, mà sao tôi dám
xưng "chị" với các anh..
Hoảng quá, tôi ấp-úng nói tiếng "Sorry" mà rằng: Tại các anh trông
trẻ và đẹp trai quá đi đó thôi..
Anh ĐàmQuốcXin hải-hà nói với tôi: "Tôi cho chị làm chị tôi đó!"
Tôi thích quá và la lớn lên: "Yes..Yes.."
Cùng lúc mọi người đang chờ tôi ra xe, tôi chao người tôi trong bóng
đêm v́ nỗi "chiến-thắng" (say trong chiến-thắng) Đám các anh la lên:
"Ấy ..ấy..đi cẩn-thận nghe! kẻo té!.."
Ra đến xe, mọi người đang chờ mỗi ḿnh tôi..Anh Thành cho xe lao
trên đường trở về..
Mọi người đều như im-lặng..V́ mệt? Hay tiếc một ngày vui nữa đă
qua..
Đọc Kỳ
7