Gió
thu thổi về nhanh quá.. làm cành hồng tím đương vào lúc trổ hoa đổ
nghiêng đổ ngả, những cánh hoa gần như bị bẹp rúm lại với nhau bởi
cơn mưa đêm qua.. Những giọt nước c̣n vương lại trên cánh hoa đang
bị gió làm đong làm đưa.. nửa như muốn trào nửa như muốn ở.. trông
như những giọt lưng tṛng..
Miên
man măi với cái thực và cái hư..khoảnh khắc buồn và nhớ.. đưa tôi
trở về chuyến viễn hành đă qua với những kỷ-niệm vui..? buồn..? của
khoảng thật..
Cởi
chiếc áo khoác nhét vào xách tay, tôi choài người ra khỏi ghế, tôi
cũng chuẩn bị để xuống sân bay nối theo ḍng người cuối cùng.
..Vừa rảo chân bước nhanh tôi vừa mải miết nh́n quanh. Vâng, nhiều
và nhiều cái phải nh́n lắm với sự đổi mới của sân bay.
Với
dăy hành lang dài dẫn hẳn vào pḥng tiếp nhận được lộng kính cao và
thanh-lịch quốc- tế, mọi sự gần như khác hẳn với năm qua, khoảng dài
quày tiếp tân không c̣n những đoàn người xếp hàng dài lang thang như
trước nữa, kiểm tra passport cũng mau lẹ hơn, khiêm tốn hơn, phảng
phất cái lịch thiệp phải có, cho tôi cái cảm giác yên ổn trong kỳ về
thăm nhà lần này.
Lụng thụng với những gói quà và cái va-li to tự sự, tay xách tay kéo
nhưng đôi mắt tôi vẫn cứ lao láo nh́n xuyên qua khung kiếng rộng để
t́m tín hiệu của các em tôi, không khí dịu mát hơn nhờ mái che dài..
Nhanh chóng lắm tôi nhận ra các em tôi, tôi bước nhanh hơn ra khỏi
khung cửa kính lớn, buông vội hành lư xuống bên chân, tôi ôm hôn nhẹ
những em tôi, tôi thấy ḷng ḿnh ấm lại tràn trề hạnh-phúc.
Về
thăm quê dịp này là ngoài dự tính, nhưng v́ những công việc phải làm
nên tuy là ngoài dự định nhưng tôi vẫn thích sự bất ngờ..Nhưng điều
trước tiên tôi phải làm là gọi điện cho Luận sau đó là ngủ bù hai
ngày..
Tôi
chưa vào đến sân th́ tiếng cười của Luận đă triền miên.. Luận hỏi
tôi rối rít về chuyện nhà, chuyện con, chuyện cái, chuyện bạn bè và
đủ thứ để hai đứa huyên thuyên với nhau. Rồi như c̣n thiếu điều ǵ
đó, Luận tṛn mắt nh́n tôi hỏi “Ủa? lên kí hả? sao thấy như mập ra!”
“”Chứ sao! có ngày, có tuổi th́ phải có kí để ra với người ta
chứ..chẳng cứ măi là Phi-ṛm?” Tôi trả lời “chảnh” với Luận cho cuộc
vui thêm sắc màu..
Ngoài
trời chợt đổ cơn mưa lớn át cả tiếng tiếng điện thoại đang reo anh
Nghĩa chồng Luận nhắc máy, tôi và Luận vẫn mải mê câu chuyện dài,
anh Nghĩa gắt ngang chúng tôi nói “Dương
Tấn Long gọi cho tôi và tôi
có mời bạn ấy ghé chơi..”quay sang tôi anh hỏi “Mà bạn cũng có quen
Long đấy chứ!” “Vâng , tôi và anh Long là bạn quen” tôi trả lời anh
Nghĩa, nh́n ra ngoài trời nhạt nḥa cơn mưa lớn tôi ái ngại hỏi “Mưa
thế này th́ làm sao Long đến được ? Hay là anh gọi lại hẹn bạn ấy
ngày khác ?” “Được mà nghe có người chờ là bạn ấy đến ngay ấy mà!”
chẳng là anh Nghĩa đă nói úp úp mở mở với Long điều ǵ đó nên anh
mới chắc chắn rằng v́ ṭ ṃ dẫu có trời đang mưa cũng sẽ tới..
Mưa
càng lúc càng mưa to..cơn mưa đầu mùa như muốn trêu chọc ḷng kiên
nhẫn của mọi người, rồi bóng tối như cũng mượn cớ để ḥa nhịp với
mưa..Nhưng Long vẫn đến như lời hứa, Long ướt sũng từ đầu đến chân,
tôi thấy Long như thấm lạnh, tôi hỏi bạn cần thay đổi hay lau ḿnh
cho đỡ ướt, nhưng Long nói “Không sao! ướt rồi sẽ khô mà”..Từ lâu
lắm tôi đă không gặp Long có lẽ từ dạo năm 2002 trong dịp tôi gặp
Thủy lần đầu và tôi đă có dịp gặp Long lần ấy, lúc ấy nếu tôi nhớ
th́ Long và Thủy, hai bạn hợp tác rất chặt chẽ cho hội thân hữu Ninh
Ḥa - Dục Mỹ mà tôi đă được hai bạn mời đến dự họp mặt trong dịp tết
2002, cũng trong dịp ấy tôi được các bạn mời tham dự đêm văn-nghệ
nhạc Trịnh ở B́nh-Quới và tôi nhớ tôi bị Thủy réo quá nên cũng phải
hát đại một bài, chẳng biết trúng hay trật thế nào nhưng được cậu bé
cháu của Long khen là “ca sĩ” thế mới biết “hay không bằng hên”..
Sau mấy năm gặp lại Long, Long không thay đổi mấy nhưng bạn có hơi
gầy nên ít tí đẹp trai thôi..
Sau
những hàn huyên quên cả thời gian trôi đi vội, chợt cả bọn cảm thấy
bụng “cồn cào” đ̣i ăn, anh Nghĩa đề nghị cả bọn kéo nhau ra quán
bánh xèo bên lề phố gần nhà. Bên ngoài mưa như hiểu ư.. nên cũng
ngừng cơn..
Những
“khoảng thật” trong “T́m về Kỷ-niệm lần 2” mời bạn cùng xem tiếp
kỳ tới.
(Xem tiếp kỳ 2)