|

Kỳ 8:
Con
tàu h́nh như dừng hẳn lại, tôi nằm yên lắng nghe, chợt tiếng Luận hỏi
lên nhẹ “Mấy giờ rồi nhỉ..?” anh Nghĩa trà lời Luận rất khẽ nghe như c̣n
đang ngái ngủ.. “Mới có hai giờ sáng thôi..” “Sao tàu dừng lại ở đây..?”
“Chắc là tránh tàu..thôi..” Nghe anh Nghĩa và Luận tṛ chuyện nho nhỏ
với nhau, tôi vùi mặt xuống gối t́m giấc ngủ lại..
Tiếng
lao xao phía trước pḥng càng ngày càng nhốn nháo hơn, lẫn trong tiếng
c̣i hú của chuyến tàu chạy ngang qua làm tôi tỉnh giấc hẳn, và cửa pḥng
xịch mở một người nhân viên làm trong toa tàu lên tiếng báo cho chúng
tôi biết sẽ có một người nữa lên tàu nhận chỗ (gường trống) mà khách
xuống từ ga trước..Tôi nhỏm hẳn người dậy vén màn cửa sổ nh́n ra ngoài,
mặt trời đă ló ở rặng núi xa xa..Tàu dừng lại ở đây chắc cũng đă khá lâu
trong lúc tôi ngủ quên..”Mấy giờ rồi Luận nhỉ?..” “Năm giờ sáng rồi bạn
ạ!..” “Ủa..Sao chưa tới vậy bạn?..” “Ḿnh cũng không biết nữa bạn ạ..”
“Anh Nghĩa có hỏi người phụ trách ở đây, họ bảo rằng đợi tránh tàu th́
phải..”
Cửa
pḥng lại xịch mở, nhân viên tàu d́u đỡ một người bị tai nạn xe lên chỗ
gường trống, trên người nạn nhân c̣n rơ màu những vết thương đau của
tai-nạn,anh ta trông vẽ đau đớn và mệt mỏi nhiều. Chúng tôi không ai nói
với ai điều ǵ nhưng tất cả như đồng t́nh nhường yên tĩnh cho người bệnh.
Tôi rủ Luận cùng đi ra pḥng vệ sinh buổi sáng sau đó chúng tôi đứng dài
theo lan can tàu ngắm cảnh và tṛ chuyện với nhau..
Nắng
bắt đầu lên cao. Con tàu vẫn cứ đứng yên giữa vùng tôi không quen
biết..Nhưng đẹp lắm nét đẹp của cái êm đềm, dưới sân ga nhỏ một vài nhân
viên ga ngồi tṛ chuyện với nhau bên điếu thuốc trên tay..Vài chú dê con
loanh quanh dưới sân vắng t́m cỏ.. Những chú vịt con con bỏ mẹ lại ở
chuồng tre..len ḿnh qua kẽ hở đua nhau chạy ra mép đầm nhỏ bên hàng dậu
nghịch nước..chốc chốc lại ngước cao cái cổ con con rồi vẫy vẫy đôi cánh
như thoải mái, dưới nắng nhẹ thoảng mát của buổi sáng thôn rừng ..
Lan
can tàu bây giờ cũng đă đứng chật, tiếng chuyện tiếng tṛ vang lên đủ
các loại âm giọng. Chợt một tiếng nói như trách, như bực, rơ hẳn lên gần
chỗ tôi đứng..” Đường ǵ cứ kẹt hoài mà không chịu sửa..” Tôi quay người
nh́n chỗ vừa phát ra tiếng nói.. Với bộ trang phục của người chơi quần
vợt tôi cảm nhận ngay ông ta là người rất đầy đủ về vật chất.. Đầu tôi
làm việc rất nhanh nên miệng tôi chợt thốt ra
“Nếu tôi
được phép ư-kiến..Tôi sẽ đề nghị mỗi “Đại-Gia” ở đất Việt này đóng góp
mỗi người một thước đường rây thôi là đủ làm đường rây tốt dùng cho cả
trăm năm..” Người khách chợt đi gần lại chỗ tôi “Lời nói hay
và xin cho hỏi cô ở đâu? ..” Không trả lời câu hỏi cá nhân tôi quay nhin
lại cảnh bên rừng..
Tàu
chuyển bánh khi đồng hồ đă quá bảy giờ, tiếng xập x́nh mỗi lúc nghe mỗi
hăng say hơn, thỉnh thoảng lẫn lộn tiếng nghe như rít lên lấy thêm sức
lướt qua những đoạn đường cong, bỏ lại sau lưng từng đoạn rồi lại từng
đoạn rừng.. lẫn lộn bóng đôi mái nhà tranh nho nhỏ nghèo, buồn yên lặng..

Chúng
tôi xuống đến Nha-Trang đồng hồ đă chỉ quá chín giờ, chúng tôi đón taxi
về nhà Huâng nằm ở đầu con đường Mạc-Đỉnh-Chi.
Taxi
vừa dừng trước cửa tiếng cười đón khách của Huâng vang lên vui như tết “
Em lo cho chị ghê vậy đó..Tụi em chờ chị từ ba giờ sáng đến giờ..mà chị
có mệt không?.. Đêm qua trên tàu chị có ngủ được không?..” Tôi lao xao
và hạnh-phúc trong cái vui, lo lắng của gia-đ́nh Huâng đối với tôi, tôi
thầm cám ơn cuộc đời c̣n cho tôi được những phút giây này..Cảm ơn em
Huâng, xin cho em luôn giữ măi nụ cười trên môi.
Tắm
rửa vừa xong là đă vào giờ cơm trưa, bữa cơm canh, cá, thịt được làm bởi
bàn tay khéo léo của Huâng. “Bọn ḿnh sẽ đi thăm khu vực núi nơi c̣n lưu
giữ được pḥng làm việc và pḥng thí nghiệm của nhà bác học Alexandre
Emile Jan Yersin “ Anh Nghĩa chợt nói làm tôi nhao cả người và khẻ rú
lên “Ôi ..thú quá!” . Đang c̣n nhiều chuyện để nói bên bàn đă cạn thức
ăn, nhưng Huâng muốn tôi đi chơi trong lúc trời đang đẹp đă vội đứng dậy
và hối thúc chúng tôi sửa soạn..
Anh
Nghĩa chở Luận và anh bạn của anh Nghĩa chở tôi, chúng tôi khởi hành
chuyến đi bằng xe Honda, đường phố Nha-Trang rộng răi và khác xưa lắm
nên tôi không thể nào biết hết được, nhưng có một điều mà tôi biết rơ
ràng lắm là đường phố Nha-Trang đầy những h́nh ảnh quảng cáo cho ngày
thi hoa hậu thế giới và h́nh cô hoa hậu đất nhà Thùy-Lâm giăng treo
nhiều hơn tất cả.
Xe
càng tiến lên núi bao nhiêu tôi lại càng thấy quê hương cát trắng này
đẹp hơn bấy nhiêu, đất màu mỡ quá và không khí trong lành mùi đại dương
mang về, không trách ǵ người khách phương tây họ đến đất ḿnh họ thích
là vậy và họ trông thấy những điều rất quí mà thiên nhiên đă dành riêng
cho dân Việt..
Chạy
độ ngang chừng đuờng mới phát hiện ra bảng cấm đi v́ có công-tŕnh sửa
chữa hai anh tài có vẻ thất-vọng v́ chuyến đi không đạt như nguyện
vọng..Anh Nghĩa đề nghị dừng chân giải-lao ở khu sinh-thái nho nhỏ do
tư-nhân lập.
Lối
vào là một cái cổng nho nhỏ xiên xiên vẹo vẹo như vô t́nh che khuất cái
cầu làm bằng những cây rừng vững vàng..lấp lững những lùm cây rừng ở hai
bên cạnh cầu nên khó mà nh́n ra được cái quán tranh (tôi gọi quán tranh,
v́ tôi thấy lợp bằng tranh) nằm sâu ở bên trong..
Bà
chủ quán đon đả hỏi chúng tôi cần ǵ..Luận và anh Nghĩa nh́n lên tấm
bảng con treo trên vách để chọn món..Tôi lang thang theo lối nho nhỏ
nh́n ngắm những công tŕnh của chủ quán đă mất nhiều năm vun bón, trồng
tỉa và chăm sóc..Vâng, đẹp.. đẹp lắm v́ con suối nằm sẵn như chờ ở dười
triền dốc kia..Người chủ chọn nơi này làm nơi dừng chân quả có không phí
công..
Họ như có cả hẳn một ḿnh, một thiên nhiên.
Chúng
tôi rủ nhau đi xuống suối ..Con đường quanh co đổ thẳng khó đi nhưng thú
vị cho tôi cái thú đi rừng..

Một
cơn gió thoảng qua thật mau mang theo một vài giọt mưa về, Luận vội nói
với tôi “Ḿnh trở lên đi bạn ạ..Trời sắp
mưa rồi..”
Chúng
tôi trở lên vừa đến nơi, cơn mưa cũng vừa kéo đến..Cái bàn chúng tôi
chọn cũng bị nước mưa hắt tới, kéo vội cái bàn vào chỗ khô ráo và bữa ăn
nhẹ, cháo gà và gỏi được dọn ra, ngoài trời mưa càng mưa..tiếng mưa lấp
cả tiếng suối reo..
Bữa
ăn vừa xong, tiết trời cũng rạng màu trở lại và nắng lại đổ nhẹ
về..Chúng tôi đưa nhau ra về, nhưng khi dắt xe ra anh bạn chở tôi phát
hiện ra xe bị x́-lốp, đang bối rối th́ chủ quán cho biết ông ta có quen
biết người vá bánh xe và ông đă vui ḷng gọi điện giúp chúng tôi..
Tôi
và Luận thả bộ theo triền núi..loanh quanh chỉ một lát, mây xám lại tụ
về ..Và cơn mưa lại bất ngờ ập đến rất nhanh cả bọn chúng tôi vội chạy
nhanh trở lại bên trong quán tranh để trú mưa..Mưa càng lúc càng to, cây
rừng rũ xuống ướt sũng những nước làm lá nép hẳn vào với nhau như che
tối thêm, tôi có cảm tưởng như đă tối muộn lắm rồi, thỉnh thoảng gió lại
thổi mạnh lá đánh vào với nhau làm tung văng những nước vào khung thành
trống trải của quán.. Làm nơi nào cũng lạnh và ướt..

Hẳn
lâu lắm có lẽ cả hai tiếng (?) chúng tôi đợi chờ người vá xe đến vá xe
cho chúng tôi..
Và
ḱa người vá xe đă tới vá, ông ta sử dụng loại áo mưa trùm to (poncho)
nên không ai biết ông đem theo cả đứa bé gái, hỏi ra mới biết đó là cháu
nội của ông. Đứa bé gái mới lên ba, nên nhơng nhẽo ơi là nhơng nhẽo, may
quá trong túi tôi c̣n phong bánh ngọt, tôi và Luận cố làm tṛ vui dỗ cô
bé..

Xe
đă sửa xong, chúng tôi ra về giữa cơn mưa, rất may tôi có chiếc áo khoác
nên tôi đỡ lạnh hơn anh bạn chở tôi, anh đă bị ướt sũng từ đầu đến chân
..
Càng
hướng về Nha-Trang trời càng quang đăng hơn, khi chạy ngang quán bánh
ướt bên đường anh Nghĩa ra hiệu cho chúng tôi dừng lại và cả bọn cùng
vào ăn trong những bộ đồ ướt nhẹp và mặt mũi lem nhem..Hẳn đă lâu thật
lâu tôi chưa được thưởng thức được mùi vị bánh ướt nóng “tráng ngay ăn
liền” của miền cát trắng này nên tôi không thấy ngại..
Chủ
quán mới đốt ḷ nhưng chưa có khách vào, chúng tôi may mắn là khách đầu
tiên nên chúng tôi tha hồ chọn bàn, mặc dù cả bọn lạnh run v́ ướt nhưng
vẫn sẵn trên môi những nụ cười đùa..
“Bạn chấm mắn nêm hay mắm ruột?..” Luận hỏi tôi, “Mắm ruột?..” Tôi hỏi
gặn lại Luận “Ừm..mắm ruột..bạn ăn mắm ǵ?” Tôi c̣n đang ngập ngừng..
trong trí tôi hiện ngay ra cái bài anh
Nguyễn-văn-Thành viết về món mắm ruột này rất tỉ-mỉ.. nghe sao cũng
sờ sợ..Rồi bây giờ gặp rồi!.. Không biết có nên thử hay không đây(?)..
Đang miên man với cái đắn đo,tiếng Luận lại gióng lên một lần nữa..”Bạn
ăn ǵ..?” Tôi hoảng hốt .. “Ờ.. ờ ..th́ mắm ruột! “..
Bánh
ướt nóng hổi vừa thổi vừa ăn được bưng ra, Luận dành cho tôi dĩa đầu
tiên với chén mắm ruột kèm theo..
Cuộn
tṛn miếng bánh ướt trong tay, cẩn thận dí nhè nhẹ vào chén mắm, đưa
bánh vào miệng nhưng chưa dám hít hơi vào (nín thở).. cái chấm thứ hai
b́nh tĩnh hơn.. và miếng thứ ba có bén mùi..Cứ thế bốn dĩa rồi năm, sáu
đến no..
Về
đến nhà Huâng đồng hồ chỉ quá sáu giờ..Huâng chờ cơm chúng tôi nhưng
chúng tôi từ chối v́ quá no..Huâng lo lắng cho tôi bị cảm lạnh nên hối
tôi mau thay quần áo ấm.. Huâng hạch hỏi tôi đă ăn ǵ..và tôi kể cho
Huâng nghe tôi đă nếm qua mắm ruột.. “Nếu nhỡ chị có “bị đi “nhiều về
ban đêm th́ em cũng nên hiểu là v́ sao nhá!” Huâng phá lên cười đến nhăn
cả mũi làm tôi và Luận cũng cười theo..
Đă
tám giờ tối chúng tôi mới giă từ gia-đ́nh Huâng để về Vạn-Ninh..Hoàng
chở tôi và anh Nghĩa chở Luận..Hai chiếc xe Honda cứ bám sát bóng nhau
mà chạy..Xa lộ th́ tối thui tối thít, lâu lâu một vài xe tải chạy vù qua
mặt sao mà ghê sợ..
Nhưng
Hoàng cũng đưa, dẫn chúng tôi về tới nơi an-toàn.
Cả
ngày rong chơi ngoài đường nên cả bọn thấy thấm mệt, riêng tôi đă ngủ
một giấc thật sâu thật say, nếu không có những chú gà trống cứ gáy hoài..
gáy hoài đánh thức..
“Tỉnh chưa chị ?”..
“Ừm..th́ tỉnh..!”
“Đi.. vịnh chơi không?”
“Hả?..”Tôi tỉnh hẳn cả người lên..và rối rít hỏi Hoàng “Ê..mà vịnh ǵ
dậy?..”
“Vân-Phong”..
(Xem tiếp kỳ 9)

Phi
Ṛm
Na Uy,
17-11-2008
|