Thuở ấy em c̣n thơ.
Anh mang thơ dệt tiếng đàn.
Tặng anh chùm mận ngọt.
Anh bảo đợi cô bé lớn.
Mận duyên trao ngày cưới.
Chiều chiến địa anh nằm xuống.
Trăng tṛn cô bé lớn…
Nhầu ngọc rách nét vàng son.
Nắng không c̣n trong mắt.
Mưa đăm giá lạnh thân gầy.
Phong trần lưu-lạc xứ
Ngũ tuần dâu biển chưa yên.
Chiều thu viễn-xứ buồn
Đếm lại đời tranh-nghệ-sĩ
Bao buồn có mấy vui?
Vỏn-vẹn gói tṛn kư-ức
Diễm t́nh thuở ấy liêu-trai