Cô ấy và con nằm lẻ loi cuối góc hành lang bệnh viện nhi đồng, trên một
chiếc chiếu tôi đoán là của người khác đă rời viện trước đó. Trắng và xanh
xao, cả hai lặng lẽ như cố vượt qua những ngày, mà nhà Phật nói:’ cái sự
khổ” đời người phải chịu đựng. Tôi không có ư định ṭ ṃ chuyện riêng tư
người khác. Ở Sài G̣n, cảnh bệnh nhân trải chiếu nằm ngoài hành lang la
liệt như vừa trải qua một cuộc chiến tranh, vốn không xa lạ ǵ trong các
bệnh viện. Chỉ là góc hành lang đó tôi đi mỗi ngày, ngang qua hai mẹ con
người thiếu phụ. Chỉ là cô ấy xem ra xuất thân từ gia đ́nh trí thức, một
thiếu phụ trẻ rất dễ nh́n bên cạnh đứa con quá yếu ớt đang thiêm thiếp.
Chỉ là hai mẹ con, không người nhà lẫn bố đứa bé. Chỉ là b́nh thường chẳng
có ǵ xót xa, nhưng nếu bạn có con nhỏ nằm bệnh viện, để người mẹ phải tự
xoay xở một ḿnh, bạn sẽ trải nghiệm xót xa nó giống ra sao.
Là đàn ông, bạn nghĩ tôi biết phải làm ǵ ngoài chào nhau bằng ánh mắt
chia sẻ của người đồng cảnh. Bạn nghĩ tôi phải làm ǵ khi người ta không
ch́a tay van xin hay khóc lóc hoàn cảnh này, nọ, kia. Những người đi ngang
qua, cũng giống như tôi, họ không biết nên làm ǵ trước một ḷng tự trọng
dù cứng rắn là tính từ cần thể hiện vào lúc khác. Lặng lẽ đến lạ lùng,
cả hai cố vuợt qua những ngày…sáng ḿ gói, trưa ḿ gói, tối ḿ gói. Không
người nhà lẫn bố đứa bé.
Tôi t́nh cờ nghe được cô y tá nói chuyện với đồng nghiệp về trường hợp của
người thiếu phụ nọ. Nhập viện từ Đồng Nai, bé bị sưng phổi nặng, đă một
tháng vẫn hai mẹ con. Thỉnh thỏang cô ấy nhờ y tá trông hộ em bé, đi ra
ng̣ai vài tiếng, khi về mệt mỏi càng mệt mỏi hơn. Ư chí dứt khoát là đến
khi con hết bệnh, viện phí bao nhiêu cũng trả dù phải như thế nào. Tôi
chợt nghĩ về bản thân ḿnh và sự chịu đựng, mới có năm ngày tôi đă muốn
nổi khùng, bệnh ǵ mà bệnh lắm thế. Thêm đổ thừa cái nghiệp.
Sáng nay đi ngang qua góc hành lang ấy, không thấy người thiếu phụ lẫn đứa
bé. Hỏi ra mới biết đă cho xuất viện, t́nh trạng viêm phổi của bé vô
phuơng cứu chữa.
Tối nay ngồi viết câu chuyện này, có một giấc mơ xuất hiện trong tôi. Tôi
ước giá như ḿnh một lần tự tay pha một b́nh sữa đầy gửi cho bé, một lần
bỏ cái mặt nạ của đàn ông để ngồi lại hỏi thăm và chia sẻ cùng hai mẹ con
người thiếu phụ, một lần ḿnh không từng làm đau khổ bất cứ ai như ai đó
đă đă đối xử họ.
Tôi chỉ là người buôn giấc mơ. Chính xác, tôi đă chẳng làm ǵ hết.
Cầu mong đứa bé tiếp tục sống và vượt qua…
Đừng buôn giấc mơ giống như tôi.