Dù sao th́ thằng Đậu… cũng cưới được vợ, c̣n ông Lê Vũ Cầu th́ không. Nói
thế, bạn sẽ phàn nàn tôi rằng một nghệ sĩ tên tuổi như ông mà tôi dám chê
không có vợ. Thưa bạn, tôi nào có ư đó, ngược lại tôi hết sức kính nể ông
v́ mấy chục năm ông vẫn giữ được ḷng kiên định, ở vậy cho phụ nữ thèm
chơi. Tôi không được cứng rắn như ông, hễ ngó phụ nữ càng đẹp th́ viên đá
kiên định của tôi càng nhanh chóng tan trong ly nước mùa hè.Tự nhiên, tôi
muốn nổi sùng với đám bạn khi nh́n chúng nó đú đa đú đởn, cười nói um sùm.
Riêng tôi th́ đang “sầu lẻ bóng”, đă vậy c̣n phải ôm vô lăng chở cái gọi
là” t́nh nồng thắm” của hai cặp yêu nhau. Trong đời, bạn chở một mối t́nh
cũng đă quá đủ nặng, cùng lúc chở hai mối t́nh sao bạn chịu cho thấu. Tôi
nén cơn giận vô cớ, vỗ nhẹ lên vô lăng con xe thầm th́ an ủi:” Thôi th́
anh với ku rang chịu đựng, ra tới đó thả tụi nó xuống uống t́nh, ḿnh đi
uống… bia”
Từ Chung đón chúng tôi ở chợ Lagi, cái mặt đen thui lui chắc là do dang
nắng đi câu cá nên nh́n hơi…ngu ngu. Nó chứng minh liền qua câu hỏi đầu
tiên hết sức thiếu iot:’ Tụi mày cần mấy pḥng khách sạn, để tạo gọi điện
thoại đặt?” Ku Hải liếc Ku Trí, Ku Trí liếc em Ku Trí, em Ku Trí liếc em
Ku Hải rồi mặt chúng nó đỏ lên, ngượng ngùng. Tôi trả lời ngang xương:’
Mày cứ đặt một pḥng ở được năm đứa”. Từ Chung trợn mắt:’ Ở đây khách sạn
nhỏ xíu à, pḥng nào chứa được năm khách cha nội?” Tôi cười hề hề:” vậy
cái vụ khách sạn tính sau đi, giờ mày chỉ đường tụi tao ra khu Đồi Dương 2
nhậu cái đă”.
Tôi đến Lagi lần này là lần thứ 3. Hai lần trước đều liên quan đến việc
Từ Chung…cưới vợ và bạn biết rồi đấy, vợ sẽ giúp bạn đi đúng đường, về
đúng lối, không cần Google map chỉ đường. Chắc hẳn từ khi Từ Chung lấy vợ,
nó đă lục tung từng xó xỉnh của Lagi nên rành hết 6 câu, kể cả những câu
không nên rành. Thị xă Lagi tour chỉ mất có 10 phút là hết chuyện để nói,
chúng tôi dông thẳng ra băi biển.
Đông nghẹt người. Lớp trải bạt, lớp ngồi chiếu, lớp ngồi trong cḥi. Vất
vả lắm chúng tôi mới t́m được một cái cḥi c̣n trống, vừa đặt mông xuống
liền nghe một giọng thanh niên say mèm:" Ê! Cái thằng ôm đàn kia, lại biểu
mày". Mười mấy khuôn mặt choi choi, đỏ gất nh́n chúng tôi hầm hầm như chờ
tín hiệu phản kháng là nhào vô cấu xé. Từ Chung níu tay Ku Trí( là cái
thằng ôm đàn), kéo ra xa. Chúng tôi lẽo đẽo theo sau, ḷng ấm ức cái thói
du đăng. Nếu ở Saigon , Ku Trí đă không ngại ngần trở cái lưng đàn nện
vào cái thằng hôi sữa vừa mới" biểu" nó. Từ Chung phân bua:' Mấy thằng
nhóc đó ở đâu đến chứ khu này xưa giờ an toàn lắm". Tôi lên tiếng xóa cái
cảm giác bực bội: " Thôi! lăn lội từ xa mới tới được, bây giờ kiếm chỗ
ngồi đi, vui là chính, chuyện nhỏ mà".
Đến Lagi, bạn đừng quên món cá bống đục nướng muối ớt. Con nào con nấy mập
ú, thịt trắng phau, ngọt lịm. Kế đến là ốc hương, mực tươi và cúm núm. Ghẹ
ở vùng biển Phan Thiết không ngon như ở quê tôi nên tôi nhanh chóng "xí"
mấy cái càng làm Ku Hải phải lấy đũa bảo vệ. Tôi với nó măi lo múa đũa,
Ku Trí tḥ tay bẻ hết hồi nào không hay. Ăn chán, tôi đề nghị:' Hải cầm
đàn đi".
Biển chiều bỗng dưng xa tít tắp khi Hải dạo khúc nhạc đầu tiên. Tôi ngạc
nhiên nhận ra lần nào ḿnh cũng cô đơn lạ ḱ trước biển, mênh mông khoảng
trống đầy gió, nồng nàng hương. Tôi nhớ ngày đó ở biển Dốc Lếch, chúng tôi
hăy c̣n rất trẻ.Chủ nhật, chúng tôi
thường đạp xe 16 cây số từ Ninh Hòa xuống cắm trại, tắm biển.
Về sau biết uống, hành trang là cây đàn ghi ta và mấy chai rượu,
mồi màng đôi khi chỉ con khô nướng, dăm trái xoài chua. Thời gian
trôi qua, chúng tôi đã rời rất xa nơi đó và già đi, chôn lại dưới
gốc dương kia những vỏ chai rượu chưa uống hết, những buổi chiều
buâng quơ ngó ngoài khơi nghe trái tim mình rung đau vì mối tình
đâu tiên. Bài hát dang dở năm xưa, tìm trong ký ức tưởng chừng đâu
lãng quên, bỗng ùa về nhanh làm tôi rùng ḿnh. Ôi! Vết dấu tuổi thanh
xuân.
Hải Trắng ngưng bặt tiếng đàn, giọng bực dọc:' Thằng nào hát đi chớ, bắt
tao đàn hoài mỏi tay quá". Từ Chung nh́n tôi, tôi nh́n Ku Trí, Ku Trí nh́n
Ku Hải, rồi tất cả lắc đầu. Lâu lắm rồi, chúng tôi chưa bao giờ đồng
nhịp. Cuộc sống chia mỗi đứa mỗi hướng số phận và những vặt vănh đời
thường cướp đi sự lăng mạn một cách trắng trợn , bỏ lại vết nhăn mỗi ngày
một dày lên trên khóe mắt. Tôi buồn rầu nh́n ra biển, phía đó có một con
thuyền đang ngoi lên ngụp xuống với sóng chiều, đôi lúc tưởng chừng như nó
ch́m hẳn. Chúng tôi im lặng nghe chiều rớt xuống, át hẵn tiếng người,
tiếng động cơ. Ai đó trong nhóm chợt vỡ ra tiếng thở dài, rồi chúng đổ
hàng hoạt như quân cờ Đô Mi Nô. Tàn tiệc.
Buổi tối, cái chuyện khách sạn" để tính sau" vô t́nh của tôi tiếp tục là
một sai lầm tệ hại. Do Phan Thiết cháy pḥng, du khách đổ ra Lagi t́m chổ,
nghẹt kín người. Chúng tôi lái ḷng ṿng gần một tiếng, t́m ra được một
nhà trọ tồi tàn, giống như khu ở của công nhân, năn nỉ lắm mới lấy được
hai pḥng. Chia nhau kiểu ǵ cũng thừa một đứa là tôi. Ku Trí chật lưỡi"
thôi mày lên giường với vợ chồng tao". Tôi ôm cục tức, ra mua năm lon bia,
uống say mèm. Rất may, sáng thức dậy, tôi thấy ḿnh gác chân lên người Ku
Trí.
Hôm sau, chúng tôi trốn chạy khỏi Lagi, hướng con đường dọc biển về phía
B́nh Châu, Bà Rịa Vũng Tàu bù lại ngày hôm qua thất bại. Tối mịt , tôi mới
ṃ về được Saigon, lủi thủi một ḿnh lái xe đem cất vào gara. Xuống xe
tôi vỗ vào đầu cabin bảo nó:' Thôi, bữa nào anh với Ku lên quán " Vợ Thằng
Đậu" ăn cơm chay, sẵn thắp cho Ông Lê Vũ Cầu cây nhang, bái tôn sư tổ.
Đến giờ, tôi vẫn chưa lên thăm ông. Đơn giản, hôm sau tôi phát hiện ra con
vịt xấu xí thường ngày ở bên cạnh bỗng dưng hóa thành con thiên nga lộng
lẫy. Ḷng kiên định tôi đă bị lung lay.
Hôm nay, nh́n con thiên nga lộng lẫy đang ôm gối ngủ kḥ kḥ, tỉnh queo
sau cuộc tranh luận kịch liệt về vấn đề :"rửa chén và quét nhà". Dụi mắt
mấy lần, tôi vẫn thấy nàng đúng vẫn chỉ là con vịt xấu xí. Bạn đừng bao
giờ bị trái tim yếu mềm đánh lừa:" con vịt th́ không bao giờ làm con thiện
nga được".
Tôi quyết định chạy lên Thủ Đức, ghé quán cơm chay" Vợ Thằng Đậu".
................
( mỗi ngày ta viết một chút. Một đời ta viết...cũng một chút chơi cho vui
thôi)