Nhận thức chuyện hệ trọng sắp xảy ra cho đời mình, chú rể chạy đôn chạy
đáo chuẩn bị cái gọi là” đời chỉ có một lần”. Tất nhiên, nếu bạn thật sự
từng trải qua cảm giác này, chắc chắn bạn sẽ không dám có lần sau. Quê đàn
trai một nơi, quê đàn gái một nẻo, gặp nhau giữa Sàigon, câu chuyện nghe
quen quen. Nó giống nội dung bài hát nhạc Đỏ mà chú rể ỷ mình có
giọng”opera” sau khi nốc mấy chai bia tại quán nhậu, hiệp một: ”gặp nhau
cuối tuần”, tiếp đến là hiệp hai karaoke: “Nice Cộng Hòa”. Lúc đó trông
chú rể thật hùng dũng, cầm micro gào thét:” Chào em cô gái Trường Sơn...
hẹn gặp nhé, giữa Saigon ”. Cô dâu, còn gọi bạn gái, ngồi sát bên, chớp
chớp mắt đầy cảm xúc, rồi hãnh diện vỗ tay ầm ầm vì chú rể được chấm 100
điểm. Đố ai biết được 100 điểm chấm cho giọng hay hay bia hay.
Thực tế chuyện trở nên khác. Đám cưới tổ chức tới ba nơi: đàng trai, đàng
gái và đàng bạn bè. Nó làm sao giống bài hát mà người “anh hùng Trường
Sơn” năm xưa chỉ có một đàng duy nhất là tiến về Sàigon ( không tiến chết
ráng chịu), dù có gặp ai và ở đâu đi chăng nữa. Nhà Trai có
cái khó của Trai, nhà Gái có cái yêu cầu của Gái, bạn bè khích bác kiểu
bạn bè:” đời chỉ có một lần mà”. Yêu sách kèm yêu sách làm chủ rể suýt
chút nổi khùng, bản lĩnh hay không là giọt nước cuối cùng:’ Anh! Mình chụp
hình cưới nhé, em thích ngoại cảnh”.
May quá, chủ rể tự nhủ: ”mọi thứ cuối cùng tạm ổn ”. Nhìn lại, tài khoản
nhiều năm làm việc dành dụm còn đúng 100 ngàn trong thẻ , chưa kể số vay
mượn bạn bè. Hi vọng quà mừng đủ trang trải chi phí. Giờ đi ra đường có bị
lủng lốp xe, đành chịu sầu dắt bộ về.
Người viết câu chuyện này nhận
được cuộc điện thoại của chú rể ngay cái ngày nó còn đúng 100 ngàn trong
tài khoản. Đêm đó, nó rất đặc biệt. Bình thường, hết 6 chai bia là thông
minh của tui và nó ngang ngửa. Nhiều hơn thì tui hên,nó xui. Vậy mà bữa đó
tui xui mới đau khổ. Hôm sau nó gọi qua:” Mày tỉnh chưa, xe chuẩn bị qua
đón đó, đi phụ rể giúp tao”.
Đám cưới diễn ra theo trình tự sắp xếp. Có khen chê gì , bộ óc chú rể còn
chổ trống đâu mà nhớ. Riêng cô dâu nhớ hết, chủ rể muốn kể đoạn nào? Nói
đi, kể cho nghe.
Người viết câu chuyện này dự tất
tần tật ba cái đám cưới ở ba nơi. Nhìn chung, đám cưới thành công. Hạnh
phúc nhất chính là khoảng khắc cô dâu chú rể tay trong tay tình tứ cắt
bánh cưới, uống rượu Champage. Tui biết rất ít về tình yêu, nghe nói yêu
nhau là nhìn về một phía. Hôn nhân thì tui rành, nhìn về một phía thì chỉ
có chết đến bị thương. Người ta nhìn xuyên qua nhau còn chưa chắc sống đến
răng long đầu bạc.
Buổi tiệc cưới đãi đàng bạn bè tại Sàigon vui cực vui. Ăn uống no say, hát
hò đầy đủ. Có thêm dàn nhạc “sống” kèm theo đoàn vũ đạo. Khách dự, ai nấy
đều sành điệu: xôn xao váy áo, rộn ràng ngựa xe.
Người viết câu chuyện này bắt
gặp một ánh mắt sững sờ hướng về phía chú rể, đẹp trai hơn bao giờ hết
trong bộ comple bóng cứng màu đen. Đôi mắt to, u buồn làm ám ảnh đến tận
dòng chữ cuối cùng của trang viết. Tui biết rất ít về tình yêu
nên tui tự hỏi:’ tình yêu là cái quái gì nhỉ?"
Gã MC bữa tiệc cưới cố tình giấu sự thật (hay chính gã cũng chẳng biết )
bằng lời kết thúc màu mè: ”thăng hoa của tình yêu hai bạn chính là hôn
nhân hôm nay”.
Tui tự hỏi thêm:” đằng sau thăng hoa là
cái quái gì nhỉ?”
Hôm qua nó rủ nhậu, tới 12 giờ đêm. Lần này chắc ăn mình hên hơn nó,tui tỉnh
táo khuyên:’Mắc mớ gì mày bỏ vợ”.
Ai dè chỉ số IQ của nó vẫn cao hơn tui, nó đốp chát lại:” Hạnh phúc chính
là sự cảm nhận”.
Bỗng
dưng tui xót xa một ánh mắt sững sờ hướng về phía chú rể, đẹp trai hơn
bao giờ hết trong bộ comple bóng cứng màu đen…