Cô ấy gửi tặng tôi chiếc
chuông gió. Tôi là gă đàn ông thực dụng, không đủ lăng mạn và
tinh tế để quan tâm đến những vật tặng linh tinh. Nể tấm ḷng cô
gái, tôi đem về treo ngoài ban công. Nhiều lần, tiếng leng keng
làm tôi cảm thấy khó chịu, định tháo xuống bỏ đi, nhưng lười, cứ
để mặc nó đấy. Rồi leng keng và leng keng, tiếng chuông làm tôi
cảm thấy thấn thiết và b́nh yên mỗi khi ra ban công hóng gió.
Một ngày, bạn cô ấy nhắn
tin: “ T đă đi xa, anh là gă đàn ông cục mịch nhất trong đời em từng
thấy”.
Tôi ngạc nhiên, nhắn tin
lại” Tôi đă làm ǵ mà em cho rằng cục mịch?”
Không có tin trả lời.
Bực ḿnh, tôi bấm nút gọi lại, đầu bên kia điện thoại reo cho đến khi chỉ
c̣n tiếng bíp bíp. Tôi bắt đầu suy nghĩ về người đă tặng tôi chiếc chuông,
rơ ràng chúng tôi đă từng có một khoảng thời gian rất khó quên cộng tác
với nhau trong công việc. Tôi nhớ lần lên bờ xuống ruộng giải quyết t́nh
huống v́ khách hàng quá khó tính, có hôm nửa đêm thức dậy chạy lên công ty
để thực hiện chương tŕnh theo yêu cầu khẩn cấp. Tôi nhớ cô ấy thường mang
theo café ḥa tan, đôi khi là ḿ gói pḥng tôi uống hay ăn bất tử. Tôi
cũng nhớ cô ấy luưnh quưnh mỗi khi làm hỏng việc, bị tôi trách móc te tua
hay cười tủm tỉm lúc tôi khen” áo em mặc trông bớt xấu xí đấy”
Chúng tôi từng là một
đội, tôi vốn không phân biệt sếp,lính. Cái tôi quan tâm là tiền thù lao,
cùng chia nhau hưởng, minh bạch. Rồi thời gian trôi đi, tôi chia tay công
ty cũ , vào làm công ty mới với mức lương khá hơn. Nghe đâu, cô ấy cũng ra
đi, chẳng có lư do nào chính đáng.
Tôi nh́n chiếc chuông
gió, nó là tặng vật sau một lần chúng tôi giải quyết được một t́nh huống
khó khăn. Hôm đó, cô ấy vui sướng đến độ bảo với tôi:” em chưa bao giờ
nhậu nhưng hôm nay anh em ḿnh nên đi uống”. Trong bàn nhậu, tôi nói toàn
là việc với việc, rằng:” em nên thế này, nên thế kia”. Càng nói, khuôn mặt
cô ấy càng tím lại, giận dữ. Tôi sực nhớ ra ḿnh đi nhậu để ăn mừng, bèn
im lặng.
Tôi nh́n kỹ lại chiếc
chuông gió, đưa tay lên búng từng ống thiết, phát hiện ra ống thứ sáu,
tiếng kêu khác với những ống kia. Lật ngược lên, trong đó có một tờ
giấy...
Hôm sau, bạn cô ấy gọi
lại:” em không bắt máy v́ T dặn, anh sẽ đủ thông minh t́m ra điếu cô ấy
muốn nói, vậy anh t́m ra chưa?
Tôi đáp :” Rồi, nhưng
không thông ḿnh như cô ấy tưởng. Thế bây giờ T ở đâu?”
Bạn cô ấy x́ một tiếng
làm tôi muốn cốc một cái lên đầu:’ Bay qua Mỹ hôm qua rồi, giờ
này anh c̣n hỏi ǵ nữa”.
Tôi thấy ḷng nhoi nhói.
Tháng sáu sắp tới là sinh nhật tôi, trong tờ giấy cô ấy viết” Anh mới là
người xấu xí, gia trưởng và tàn nhẫn nhưng em yêu anh. Khi nào anh bớt
ngốc nghếch và thôi quan tâm đến tiền, hăy liên lạc với em qua địa chỉ
email này…”
Bạn tưởng tôi nhoi nhói
v́ t́nh đồng đội với cô ấy? Không, v́ địa chỉ email ghi trên đó chính là
nick yahoo mà tôi thường chat, một người tôi yêu mà chưa biết mặt bao
giờ.
Những lần tâm sự, tôi
nói rằng" tôi không quan tâm đến tiền, rất thông minh và nhẹ nhàng hơn bất
cứ gă đàn ông trên đời nào khác'.