Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Lộc             |                 www.ninh-hoa.com

 Nguyễn Thị Lộc

* Quê Quán :
 
Nha Trang, Khánh Ḥa
 

* Cựu Giáo sư:
Trường Trung học Ninh Ḥa Trần B́nh Trọng
 Niên khóa: 1968-1972

 


Hiện sinh sống
tại California, Hoa Kỳ.


 

 

 

 

 

 

Lời người viết :

 

Kính tặng Anh Lê Phụng Chữ, người chồng lư tưởng của Em và là người cha gương mẫu của Các Con.

Nguyễn Thị Lộc

 

Tập 12 : Ngày về. Những Lời Tự T́nh Đáng Yêu.

 

 Mùa Thu. Tháng 10 Năm 1980

 

 Chuyến xe chót từ Sài G̣n ra, cuối cùng cũng đă vào bến xe Nha Trang an toàn. Tiếng rao bán hàng rong ban đêm, tiếng huyên náo mời khách của những người xích lô, những người lái xe Honda ôm...làm quang cảnh bến xe về đêm, càng thêm nhộn nhịp...

 

 Chàng bước vội xuống xe, hành trang chẳng có ǵ, ngoài một cái túi xách nhỏ, đựng vài ba bộ áo quần mà chàng c̣n để dành được, từ 6 năm về trước. Một số đồ dùng bằng tay, chàng đă học được từ các bạn và đă làm ở trong trại tù. Nay đem về làm quà cho vợ. C̣n giấy tờ tùy thân, chàng đă cẩn thận cất giữ, trong túi quần rồi.

 

 Không cần phải đi xe xích lô hay xe Honda ôm nữa. Chàng cám ơn những lời mời mọc. Rồi nhanh chân theo con đường Nguyễn Hoàng ( Ngô Gia Tự bây giờ ). Chàng c̣n nhớ như in, quẹo ra Ngă Sáu Nhà Thờ, theo Lê Thánh Tôn, Quang Trung...

 

 Trời đêm, vừa mát, chàng vừa đi, cũng vừa nghĩ đến vợ và các con ở nhà. Khoảng đường từ bến xe về đến nhà chẳng bao xa. Tính như thế, được tiết kiệm một số tiền nhỏ, đủ mua quà sáng cho các con nữa.

 

 Cứ nhớ đến sáng hôm qua, khi được kêu lên để làm thủ tục xuất trại. Chàng được thả về. Nỗi vui mừng ấy, lớn biết là dường nào ! Vừa ra khỏi cổng trại, chàng vừa đi vừa chạy, niềm vui khó tả lắm. Cứ nghĩ trong ḷng, cứ sợ tụi nó “ bắt lại “. Th́ thôi !

 

 Ban đầu, tính đón xe về Nha Trang với vợ con. Nhưng nghĩ lại, vào Sài G̣n tiện hơn. Trước hết, là vào đó thăm Me cái đă. Nếu sau này, có điều kiện vào thăm được thêm nữa, th́ càng tốt. Vả lại, lúc này đón xe ra Nha Trang, phải hai ba chặng đường. Càng tốn tiền hơn nữa. Mà chắc ǵ có xe dễ dàng ?

 

 Bây giờ đă nửa đêm. Thôn xóm yên tĩnh. Trời đêm tháng 10, thoáng chút gió mát, làm chàng cảm thấy dễ chịu hẳn. Chàng mở cổng, đi qua khoảng sân rộng. Nh́n lên căn pḥng nhỏ trên lầu. Ánh đèn néon dịu nhẹ, len qua khe cửa sổ, đủ cho chàng biết rằng, nàng vẫn c̣n thức và đang thêu hàng. Chàng thấy thương vợ vô cùng. Chàng về bất ngờ như thế này, nghĩ đến cảm xúc của vợ, chắc chắn là nàng vui mừng ghê lắm !

_ Lộc ơi, Em ơi, Anh về đây.

_ Dạ, anh chờ em. Em xuống ngay.

 Nàng nhận ra giọng chàng, lúc nào cũng nhẹ nhàng, âu yếm. Nàng nhanh chân chạy xuống mở cửa. Và thật nhanh, hai đứa cùng ôm chầm lấy nhau, nước mắt lưng tṛng...

 

 Vô nhà, nàng đánh thức Ba Má dậy. C̣n các anh chị, các em, các con..., chàng ra dấu để cho họ ngủ. Chàng chào Ba Má và nói năm ba câu. Nàng giục tất cả đi ngủ. Giờ đă quá nửa đêm rồi. Có ǵ để sáng ngày mai nói tiếp...

 

 Buổi sáng thức dậy, các con nhận ra bố. Chúng nó vui mừng ghê lắm. Cả ba đứa, đứa nào cũng đ̣i ngồi cạnh bố, tíu tít nói cười, thi nhau kể chuyện...

 

 Từ ngày chàng về, việc học hành của các con đă giỏi, nay càng tiến bộ nhanh hơn. Tháng nào chúng cũng khoe bảng điểm, nhất nh́ trong lớp mà thôi.


Ảnh chụp năm 1981

 Cũng như các bạn tù, người nào khi được thả về địa phương, cũng đều phải đến tŕnh diện Xă Phường. Họ đều phải bị quản chế, thêm một thời gian nữa.

 

 Bên cạnh đó, chàng cũng lo bương chải, kiếm việc làm. Để cùng vợ lo cho các con. Ngân quỹ gia đ́nh không c̣n bao nhiêu. Thấy nàng chi li, dành dụm từng đồng, không dám tiêu xài cho bản thân, dù là nhỏ nhặt nhất. Chàng thấy chạnh ḷng!

Lộc & Tường Khanh năm 1981

 LộcChữ vẫn thường hay nhắc nhớ với nhau, đến t́nh cảm của Ba Má Tường Khanh. Hai bác vẫn thuơng quư chàng như con trai của hai bác. Ngày hôm sau, vợ chồng con cái, kéo nhau lên thăm hai bác. Nhớ nhất lần đó, Hai Bác kêu cả nhà tụi này lên chơi. Tám ( em Tường Khanh ), làm Bánh Căn, thật khéo, thật ḍn... Ăn xong, cả đám c̣n dẫn nhau ra vườn, hái khế, hái trái sa bô chê nữa...

 

 Bạn thân chỉ c̣n hai đứa với nhau. Khi th́ LộcChữ đến nhà Tường Khanh ăn cơm. Khi th́ hai mẹ con bạn xuống nhà, LộcChữ làm Bánh Bèo, mời bạn...

Nhớ nhất lắm, Tường Khanh ơi !

 

Anh Chữ c̣n đưa hai đứa đi biển chụp h́nh nữa.

 Năm nay là Năm Quư Hợi, biết LộcChữ đă có ba cậu con trai rồi, Lộc lại tỏ ư thích con gái lắm

_ Lộc ơi ! LộcChữ có thêm con đi ! Lộc đẻ Em Bé ra, để Khanh nuôi cho. Nếu được con gái th́ vui theo mong ước. Nếu thêm con trai nữa, th́ có “ Tứ Quư “ đó. Sẽ giàu to cho mà coi !

Khanh vừa cười, vừa nói..., nửa đùa, nửa thật...

_ Khanh à, Nh́n về phía trước, tương lai mù mịt quá ! Có mà Lộc dám có con nữa. Bây giờ ba đứa, vừa lo cho chúng ăn, phải vừa dạy dỗ chúng nên người nữa. Thật khó lắm ! Thôi “ cho Em xin “ đi.

Ảnh chụp năm 1981

  Xă hội thay đổi, t́nh cảm con người cũng đổi thay trái ngược. Nàng thường thấy nhiều hoàn cảnh gia đ́nh lúc bấy giờ, chồng đi học tập cải tạo, vợ ở nhà bỏ chồng, bỏ con, đi theo người khác...

 

 C̣n bạn nàng đó, anh chồng đă đi học tập cải tạo, đă di chuyển biết bao nhiêu trại tù. Dù đường đi có gian nan, vất vả, cách mấy đi nữa, bạn nàng cũng t́m cách hỏi đường, để đi thăm nuôi chồng. Khi th́ cô em gái đi cùng để giúp chị. Khi th́ bạn đi một ḿnh... Thức ăn, thức uống, thuốc men..., bạn nàng đều lo cho chồng đầy đủ. Trại cuối cùng ở tận Suối Máu ( Biên Ḥa )

Vậy mà đến khi được thả về, Người Tù đó lại bỏ vợ, để theo người mới !

Thế có phải ngược đời không cơ chứ !!!  

 

 Những Lời Tự T́nh Đáng Yêu

 “ Nhức đầu quá ! Tắt đài đi ! “

Nh́n nàng với trạng thái mê mê, tỉnh tỉnh, chàng thấy thương cho vợ và thấy hối hận cho bản thân ḿnh. Dù rất yêu thương nàng, rất tin tưởng nàng, nhưng những lời nói của Bà Chị Đồng Hương, cũng đă phần nào làm cho chàng phân tâm, tinh thần dao động...

“ Cậu biết không, cậu đi học tập. Mợ ở nhà ăn chơi, theo băng, theo đảng, đi nhảy đầm suốt, bỏ con, bỏ cái...”

Bên cạnh đó, lại có những hạng phụ nữ lẳng lơ, mục tiêu thả “ Lưới T́nh Catwalk “ đến chàng.

 Cũng may mắn, nàng cũng an toàn và chàng cũng đă tránh được “ Cái Bẫy “ của hạng phụ nữ lẳng lơ đó.

 

 Chàng nghĩ đến câu chuyện “ Miếu Vợ Chàng Trương “ ngày xưa.

 

Vợ chồng chàng Trương sống với nhau thật hạnh phúc. Họ có một con trai nhỏ. Gặp năm binh biến, chàng Trương từ giă vợ con, lên đường ṭng chinh, trấn giữ biên thùy... Xong cơn binh biến, chàng Trương hư hửng trở về, những mong gặp được vợ con, đoàn viên sau bao năm xa cách.

 

 Chẳng may cho chàng, khi bước vào nhà, chưa gặp được vợ. Chàng gặp được con trai và nói với nó rằng, ông ta là cha đứa trẻ. Thằng bé một mực dang ra xa và kêu lên :

“Ông không phải là cha tôi. Ông không phải là cha tôi. Đồng thời chỉ vào bức vách và nói rằng: Cha tôi đó. Cha tôi chỉ về vào đêm tối mà thôi !“

 

 Người chồng suy nghĩ thiển cận, đâm ra nghi ngờ vợ, đă thay ḷng đổi dạ với ḿnh và mỗi đêm đều có người đàn ông khác t́m đến...

 Ông ta đủ điều hạch sách, mắng nhiếc vợ ḿnh thậm tệ. Người vợ chịu nhục không nổi, nhảy xuống sông tự tử và chết một cách oan ức...

 

 Một thời gian sau, vào thời đó người ta chỉ biết dùng đèn dầu. T́nh cờ một đêm, chàng ta ngồi dạy con học bên đèn. Bóng của ông ta hắt lên vách. Đứa trẻ vui mừng, vừa chỉ lên cái bóng trên vách, vừa kêu lên. “ Cha tôi đó. Cha tôi đó “. Th́ ra....

 Người đàn ông mới nghĩ ra : “ Lúc c̣n sống, khi ở nhà với con, dưới ánh đèn dầu, bóng nàng chiếu hắt lên vách. Khi con hỏi cha nó đâu, nàng chỉ vào bóng ḿnh ở trên vách và nói đó là cha của nó. Thằng bé cứ in trí như vậy “

 Mọi việc giờ đă muộn màng...…

 

 Mặc dù chàng là người biết phân biệt phải trái, nhưng nàng là người rất tinh ư. Qua cách cư xử, nét mặt hơi khác thường của chàng, nàng đă nhận biết ngay, sự phân tâm, dao động của chàng...

 Nàng cũng không hiểu tại sao Bà Chị Đồng Hương đó, lại đặt điều nói xấu cho nàng như thế ? Chắc cũng tại “ Cái Ganh Tị “ lớn quá. Mà thôi ! Thói đời mà ! !!!

Chàng tự nghĩ :

* Mỗi lần đi chợ, nàng phải tính toán, để không mua những ǵ hoang phí, tính toán chi li, hợp với túi tiền...

* Bạn rủ đi ăn phở, nàng cũng không dám ăn... Cứ nghĩ đến chồng, đến con... Th́ làm sao có tiền, để đi ăn, đi chơi... băng băng... đảng đảng... nhảy đầm cho được...

* Nàng đă ham chơi, bỏ con, bỏ cái, th́ làm ǵ giờ đây, khi ta trở về, Các con đă vô khuôn phép..., lề lối đàng hoàng. Khỏe mạnh, học giỏi... Nói năng lễ phép...Đi thưa về tŕnh... Các con đă có một nền tảng vững chắc rồi. Giờ ta thấy dễ dàng giáo dục chúng nó...

* Về đây, tùm lum bạn của ta...Anh Lập, anh Ḥa.... Vợ bỏ đi theo người mới hết. Gia đ́nh tan vỡ...Hạnh phúc phân ly...Mấy đứa con học hành chẳng ra cái ǵ...

C̣n ta về đây, có vợ con ngoan giỏi, yên ấm bên cạnh... Ta c̣n mong ǵ nữa chứ !

* Cũng v́ thương yêu ta, nàng đă gặp nhiều gian nan vất vả, trên đường đi thăm nuôi, khi ta c̣n ở trong Trại Tù...

* Đă hai lần nàng suưt mất mạng, khi ta đang ở trong Trại Tù Xuân Lộc. Nếu không nhờ Bà Hai Ốm và Người Công An xuất hiện kịp thời....Ta có thể không biết t́m kiếm được, xương cốt nàng ở tận phương trời nào nữa...

* Một người con gái xinh xắn, dịu dàng... Mà Ông Tơ, Bà Nguyệt đă đưa đến cho ta...

* Một người vợ luôn giữ Chữ Thủy chung, Son sắt...

* Một người Vợ Tù, xứng đáng nhận Chữ Trung Trinh Tiết Liệt...như vậy...

 C̣n nhiều, c̣n nhiều nữa....Mà giờ ta chưa nhớ ra hết được...

 Mà nàng giận ta, nàng đ̣i rời xa ta...

 Không ! Không ngu ǵ mà sống xa nàng...

 Chàng thường đưa nàng đi chơi biển buổi chiều, sau khi cơm nước xong. Khi th́ có con đi cùng, khi th́ chỉ có hai đứa. Chàng đạp xe đạp, chở nàng ngồi sau. Cứ tưởng tượng ra thôi, cũng đă thấy h́nh ảnh đó dễ thương quá, hạnh phúc quá, phải không ?

 Chàng nhất quyết không để mất đi, cái hạnh phúc, mà cả hai, đă ra công xây đắp đó.

 Chàng vẫn thường nói :

 “ Cái Hạnh Phúc mong manh lắm. Đập phá đi th́ dễ, nhưng xây dựng lên, th́ khó lắm. Phải không Em Yêu ?


Ảnh chụp năm 1982

 Trời vẫn cao xanh với những áng mây trắng bàng bạc... Nước biển vẫn trong veo, xanh ngắt...lung linh dưới ánh trời chiều... Vài sợi nắng hồng c̣n sót lại... Đă đủ tô điểm cho bức tranh thiên nhiên, tuyệt đẹp này.

 

 Biển cả, trời nước mênh mông, bao giờ cũng đón nhận, những lời tâm sự và đồng thời cũng giúp giải đáp nhanh, những thắc mắc, ưu tư, phiền muộn, trong ḷng con người...

 

 

Xem tiếp Tập 13

 

 

 

Nguyễn Thị Lộc

 Ngày 22 tháng 8 năm 2013

 

 

 

 

 

 

 

Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Lộc                |                www.ninh-hoa.com