Cách đây một tuần, thầy Trần Chu Đức đă vui mừng điện thoại báo tin vừa
"phát hiện" được thầy Nguyễn Văn Dũng đang ở Vũng Tàu. Thầy Dũng dạy chúng
tôi môn Sử kư, Địa Lư và Công dân giáo dục năm đệ tam và đệ nhị trường
Trần B́nh Trọng. Gặp lại hai người bạn đồng nghiệp thân thương cô Nhâm và
thầy Trúc, gặp lại đám học tṛ năm nào, thầy Dũng đă rất mừng và cảm động.
Lại càng vui hơn khi chúng tôi được gặp người bạn đời của thầy - cô Trần
Thị Hương Mai, ngày xưa dạy trường Đức Linh. Chúng tôi hân hạnh được nghe
thầy Dũng và cô Mai kể lại "diễn tiến" mối t́nh của thầy cô nở hoa trên
đất Đà Lạt, là nơi mỗi cuối tuần cứ thứ bảy, chủ nhật thầy lại từ Ninh Hoà
"bay" đến nơi ấy t́m người yêu, với sự "thông cảm" của thầy Hiệu trưởng
Trần Chu Đức.
Thầy Dũng kể nhiều kỷ niệm về thầy Đức, là người từng sống ở Đà Lạt và rất
yêu Đà Lạt. Nhân đấy, chúng tôi đă hát tặng các thầy cô vài bản t́nh ca Đà
Lạt. Chị Khánh Phân hát bản Đà Lạt Hoàng Hôn và tôi hát bản Hoài Thu:
Mùa thu năm ấy
Trên đường đến miền cao nguyên
Đà Lạt núi rừng thâm xuyên
Thác ngàn nước bạc thiên nhiên
Chạnh ḷng tôi thấy
Lá vàng rơi nhẹ say mơ
Trong rừng thu đẹp nên thơ
Lưng trời đàn chim bơ vơ ...
Thầy Dũng nhắc nhiều đến "Ông quận phó Lê Phụng Chữ": Hồi ấy thầy liên tục
vắng mặt mỗi cuối tuần v́ "bận" thăm cô, nên bị nghi là Việt cộng, may mà
có ông Quận phó đứng ra can thiệp. Có em nào biết ông ấy bây giờ ở đâu
không nhỉ?"
Thầy cô Dũng cũng thiết tha hỏi tin về Châu Đức Lệ, người học tṛ thầy cô
rất yêu quư. Lệ là người bạn gái nhỏ tuổi năm xưa của tôi với nhiều kỷ
niệm tuổi thơ ( Tôi có viết vài đoản văn về em với tên gọi Uyển Lan): "Có
em nào biết Lệ giờ ở đâu không nhỉ?"
Tôi hăng hái giơ tay trả lời được cả hai câu hỏi, lại có cả h́nh ảnh diễn
giải, nên dĩ nhiên được thầy cho 10 điểm. Nhân đấy, tôi tŕnh thầy bảng
Thành tích biểu năm đệ tam với lời phê của giáo sư Nguyễn Văn Dũng: "Giỏi,
chăm ngoan". Thầy cảm động, nh́n vị thứ 1/32 học sinh, chắc là thầm nghĩ :
"Đúng là cô học tṛ ngoan!"
Trong cuộc hội ngộ với thầy cô Dũng, nhiều lần không khí trầm lắng xuống,
khi cô Hương Mai cảm xúc bồi hồi nhớ những kỷ niệm ngày xưa, không nén
được nước mắt. Các thầy cô hàn huyên chuyện trường xưa bạn cũ, nửa vui nửa
buồn, bùi ngùi kể nhau nghe những đồng nghiệp đă ra đi, và cả học tṛ nữa,
cũng đâu c̣n đủ!
Trên đường từ Vũng Tàu về Sài G̣n, thầy Trúc cứ lẩm bẩm thở than: "Đời
người như giấc mộng, thoáng chốc đă hơn 50 năm!". Thầy nói với cô Nhâm:
"Có nhiều khi nửa đêm thức dậy, tôi giật ḿnh tự hỏi: tôi đă 80 tuổi rồi
sao? 80 tuổi thật ư? Mới ngày nào... Lúc ấy tôi thấy rất buồn và muốn khóc
cô ạ!"
Thương thầy, tôi đánh bạo thưa: "Thưa thầy, thời gian của chúng ta không
c̣n nhiều nữa, vậy có phải nên yêu thương nhau nhiều hơn, và rộng lượng
hơn, không truy bài gắt nữa, và... dễ dàng ban phát... điểm 10, không ạ?"
Thầy gật gù cười. Chắc là thầy không nghe tôi nói ǵ, v́ ông c̣n mải ngắm
ngoài kia hoàng hôn đang dần buông xuống. Cũng có thể thầy đang hồi tưởng
thời hoa niên sôi nổi khi thầy c̣n là chàng thanh niên trai trẻ tuổi mới
ngoài đôi mươi...
Và cũng có thể thầy đang gật gù cười đồng ư:
"C̣n gặp nhau th́ hăy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây ch́m nổi
Chỉ có t́nh thương để lại đời..."
(Tôn Nữ Hỷ Khương)