www.ninh-hoa.com



 

Trở về d_bb  ĐHKH

 

Trở về Trang Tác Giả

 

 

 LIÊU TRAI CD

Giáo Sư
Đ
àm Quang Hưng 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về Trang Tác Giả

 

 

 

Main Menu

 
 

 


Tuyển Tập:


 
LIÊU TRAI C D

GS Đàm Quang Hưng

Giáo Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas

 

 

 

 

040. CỤC TRÁ NHỊ


Di duyên hoạn thụ ác binh phù

Lăng trịch hoàng kim tiếu vũ phu

Cam trụy thuật trung thiên bất ngộ

Thụ quan tằng kiến văn triều vô

   

 

040. PHÓ TƯỚNG QUÂN BỊ LỪA TIỀN
        

Đời Khang Hy, tỉnh Sơn Đông có phó tướng quân họ Tôn, tên Thành, tuy không giàu có lắmnhưngcũng để dành được chút tiền  V́ muốn có danh vọng với đời, một hôm Tôn Thành nảy ư đem tiền lên kinh đô, chạy một chức vơ quan.

 

Dắt tiểu đồng lên kinh đô, Tôn Thành thuê nhà cư ngụ rồi đi kiếm người môi giới để tiến dẫn ḿnh với quan tư mă họ Lư, đang giữ chức binh bộ thượng thư. V́ không kiếm được ai quen Lư tư mă nên việc không thành.

 

Ba tháng sau. Một hôm, Tôn Thành đang ngồi trong nhà, bỗng nghe có tiếng gơ cổng, bèn chạy ra mở. Thấy một khách cưỡi ngựa đứng ở bên ngoài, ăn mặc sang trọng, khoác áo điêu cừu, chắp tay cúi đầu vái chào ḿnh, Tôn Thành đáp lễ. Khách nói:“Xin tướng quân cho bản nhân vào nhà thưa chuyện!” Tôn Thành gật đầu rồi đưa tay mời vào. Khách xuống ngựa, dắt vào buộc ở góc sân.

 

Tôn Thành mời khách vào nhà ngồi, gọi tiểu đồng pha trà.

Sau một tuần trà, Tôn Thành hỏi:“Không hay quư tính là chi?” Khách đáp:“Bản nhân họ Phàn, tên Đường Long!” Hỏi:“Không hay quư khách tới đây có điều chi dạy bảo?” Đáp:“Không dám! Nguyên là Đức Hoàng Thượng vừa truyền lệnh cho quần thần tiến dẫn một vơ quan để bổ nhậm vào chức vụ tướng quân tỉnh Hà Bắc. Nay bản nhân được nghe danh tướng quân nên chỉ muốn tới đây để báo tin ấy hầu tướng quân mà thôi!” Tôn Thành nói:“Cám ơn quư kháchnhưngbản nhân chưa kiếm được người tiến dẫn!” Khách nói:“Chính v́ việc ấy mà bản nhân mới tới đây!” Tôn Thành nói:“Xin quư khách nói rơ hơn cho!” Khách nói:“Nguyên bản nhân có người nội huynh (anh vợ) họ Điền, tên Tử B́nh, làm cận vệ thân tín của Đức Hoàng Thượng. Nếu tướng quân không tiếc tiền th́ bản nhân có thể nói với gia huynh tiến dẫn tướng quân lên Đức Hoàng Thượng rồi thỉnh cầu Ngài bổ nhậm tướng quân vào chức vụ ấy!” Thầm nghĩ ḿnh không hề nhờ cậy gă mà tự nhiên gă lại ṃ tới để bàn chuyện tiến dẫn th́ chắc là gă đang toan tính một mưu gian, Tôn Thành chỉ im lặng. Thấy Tôn Thành có vẻ nghi ngờ ḿnh, Đường Long vội nói:“Việc chi mà tướng quân phải nghi ngại? Nếu tướng quân bằng ḷng nhờ gia huynh tiến dẫn th́ trước hết chúng ta hăy thoả thuận giá cả. Sau đó, chúng ta sẽ kư giao ước với nhau, hẹn chỉ khi nào chính Đức Hoàng Thượng truyền triệu tướng quân vào triều kiến rồi chính Ngài truyền mệnh bổ tướng quân vào chức vụ ấy th́ tướng quân mới phải trao khoản tiền ghi trong giao ước cho bản nhân đem về cho gia huynh!” Tôn Thành hỏi:  “Ngoài khoản tiền ghi trong giao ước, bản nhân c̣n phải trả riêng cho quư khách bao nhiêu thù lao môi giới?” Khách đáp:“Lư do bản nhân tới đây là chỉ muốn được chia chác chút ít với gia huynh mà thôi chứ không có ư định đ̣i thù lao nơi tướng quân đâu!” Nghe Đường Long quả quyết như thế, đột nhiên Tôn Thành hết hẳn nghi ngờ rồi đâm ra hy vọng. Tôn Thành bèn gật đầu, hỏi:“Lệnh huynh định tiến dẫn người như thế nào?” Đường Long đáp:“Khi vào chầu Đức Hoàng Thượng, gia huynh sẽ khoa trương tài cán của tướng quân trước mặt Ngài. Khi Ngài đă tin lời mà bổ tướng quân vào chức vụ ấy th́ không ai có thể đoạt lại được, kể cả quan binh bộ thượng thư họ Lư!” Tôn Thành hỏi: “Vậy th́ giá cả ra sao?” Đường Long cười, đáp:“Bản nhân đâu có biết gia huynh muốn đ̣i bao nhiêu? Để bản nhân về hỏi rồi sẽ viết sẵn hai bản giao ước. Ngày mai bản nhân sẽ tới đây đón tướng quân tới nhà gia huynh nói chuyện rồi chúng ta cùng kư tên vào hai bản giao ước trước mặt gia huynh!” Tôn Thành gật đầu ưng thuận.

 

Đường Long bèn cáo biệt.

 

Hôm sau, quả nhiên Đường Long lại tới, mời Tôn Thành cưỡi ngựa theo ḿnh. Tôn Thành liền xuống chuồng tháo ngựa, cưỡi theo Đường Long.

 

Tới nhà Tử B́nh, Tôn Thành thấy nhà cửa nguy nga lộng lẫy, trang trí như tư thất của các bậc công hầu, t́ nữ nô bộc đi đứng nghiêm chỉnh, theo đúng khuôn phép đại gia. Đường Long bèn giới thiệu Tử B́nh và Tôn Thành với nhau. Tôn Thành chắp tay vái chào Tử B́nh. Tử B́nh chỉ đưa mắt nh́n, khẽ gật đầu đáp lễ, mặt lộ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo. Đường Long mời Tôn Thành ngồi c̣n Tử B́nh th́ bước tới một chiếc ghế cao ở đằng xa, leo lên ngồi.

 

Đường Long rút từ tay áo ra hai bản giao ước, đưa cho Tôn Thành, bảo đọc. Chờ Tôn Thành đọc xong, Đường Long mới hỏi:”Chắc tướng quân đă đọc khoản tiền một vạn đồng ghi trong hai bản giao ước này rồi chứ?” Tôn Thành gật đầu. Đường Long nói: “Hôm qua, bản nhân có xin với gia huynh đây bớt cho tướng quân chút ítnhưnggia huynh không thuận, nói chỉ chịu khoa trương tài cán của người khác trước mặt Đức Hoàng Thượng với giá từ một vạn đồng trở lên mà thôi! Nếu tướng quân ưng thuận giá cả th́ xin tướng quân kư tên vào đây cho!”

 

Khi Đường Long gọi t́ nữ bưng bút nghiên tới th́ chợt có tiếng ngăn cản:“Hăy khoan!”

 

Tôn Thành quay đầu nh́n th́ thấy Tử B́nh ngồi trên ghế cao, giơ tay gạt ngang mà nói:“Thời nay ḷng người tráo trở lật lọng khôn lường, ta không muốn nói giúp ai điều chi cả! Đừng kư nữa!” Đường Long cười, nói:“Sao đại ca lo xa đến thế? Đại ca đă có thể tâu với Đức Hoàng Thượng ban chức vụ cho người ta th́ đại ca cũng có thể tâu với Ngài tước chức vụ của người ta đi cơ mà! Vả lại tiền đồ của tướng quân đây c̣n dài lắm, lẽ nào tướng quân đây lại đi lật lọng đại ca?”

Rồi  Đường Long bảo t́ nữ cứ bưng bút nghiên tới.

Tôn Thành cũng nói:“Nếu việc mà thành th́ bản nhân thề sẽ không tráo trở lật lọng ai cả!”

Tử B́nh im lặng.

 

Tôn Thành bèn hăm hở cầm bút kư. Đường Long cũng cầm bút kư theo rồi giữ lại một bản, trao cho Tôn Thành một bản. Tôn Thành đứng dậy, chắp tay vái chào Tử B́nh, xin cáo biệt. Tử B́nh vẫn ngồi yên trên ghế cao, chỉ khẽ gật đầu đáp lễ. Tiễn Tôn Thành ra cổng, Đường Long nói:“Xin tướng quân cứ an tâm! Ba hôm nữa, bản nhân sẽ xin tới gặp tướng quân!”

 

Mới được hai hôm, vào lúc nhá nhem tối, bỗng có một nhóm sáu người ngồi xe ngựa phóng tới nhà Tôn Thành, gơ cổng. Tiểu đồng ra mở. Ba người xuống xe, chạy sồng sộc vào nhà t́m Tôn Thành, vừa thở vừa nói:“Thưa tướng quân, Đức Hoàng Thượng truyền cho bọn tiểu nhân phải tới đón tướng quân vào triều kiến ngay. Ngài đang chờ tướng quân!” Vừa mừng vừa sợ, Tôn Thành vội đem bộ quần áo sang trọng nhất ra mặc rồi theo ba người lên xe vào triều. Qua nhiều lần cổng có lính canh, tới sân ngự điện, bọn người bảo Tôn Thành xuống xe đứng chờ, rồi rong xe đi. Lát sau, có một thị vệ từ trong điện bước ra sân, bảo Tôn Thành theo ḿnh vào điện. Tôn Thành líu ríu bước theo.

 

Vào điện, Tôn Thành hoa mắt v́ sự trần thiết tráng lệ, run sợ v́ không khí uy nghiêm. V́ chưa được nh́n thấy Đức Hoàng Thượng bao giờ nên khi thấy một vị vương giả ngồi ở ngai vàng trên bệ cao, Tôn Thành đinh ninh rằng đó là Đức Hoàng Thượng. Thấy triều thần cùng thị vệ đứng xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh ở hai bên Đức Hoàng Thượng, Tôn Thành vội sụp xuống thảm mà lạy.

 

Đức Hoàng Thượng truyền cho thị vệ đỡ Tôn Thành dậy, dẫn tới ghế ngồi. Ngài phủ dụ Tôn Thành rồi quay qua nói với tả hữu:“Trước kia, khi nghe quần thần tâu rằng tướng quân họ Tôn là một vị tướng vũ liệt, Trẫm vẫn c̣n nghi ngờ. Nay nh́n rơ mặt, Trẫm mới thấy lời tâu là đúng!” Rồi Ngài lại quay qua nói với Tôn Thành:“Vùng Hà Bắc rất hiểm yếu! Nay Trẫm ủy thác cho khanh giữ chức vụ tướng quân ở đấy th́ khanh phải tận tụy đôn đốc quân sĩ canh pḥng cho cẩn mật, chớ để cho bắc di xâm lấn mà phụ ḷng tin cậy của Trẫm! Nếu khanh tỏ ra là một vị tướng có tài th́ trong tương lai, Trẫm sẽ phong thưởng cho!” Mừng quá, Tôn Thành lại sụp lạy, tạ ơn Đức Hoàng Thượng. Ngài bèn truyền cho thị vệ đỡ Tôn Thành dậy, dẫn ra xe.

 

          Vừa về tới nhà, Tôn Thành đă thấy Đường Long đứng chờ ở ngoài cổng, tay cầm bản giao ước. Vừa thấy Tôn Thành xuống xe, Đường Long đă chạy tới, nói:“Việc đă thành, xin tướng quân cho xin khoản tiền ghi trong bản giao ước này!” Tôn Thành gật đầu, dẫn vào nhà, lấy tiền trao cho. Đường Long vội đỡ lấy tiền mà xin cáo biệt.

 

Tối ấy, Tôn Thành vui mừng hí hửng, nói chuyện huyên thiên với tiểu đồng. Sáng sau, Tôn Thành đem chuyện ra khoe với bà con bạn bè ở chốn kinh đô, rồi nằm chờ giấy của Lư tư mă gọi đi phó nhậm. 

 

Thế nhưng, chờ quá một tuần, vẫn không thấy chi, Tôn Thành sốt ruột, bèn thuê người đi nghe ngóng tin tức ở văn pḥng bộ Binh. Ba hôm sau, người ấy tới nhà Tôn Thành báo tin là Lư tư mă đă kư giấy bổ nhậm một vị tướng họ Ngô đi giữ chức tướng quân Hà Bắc rồi! Sững sờ kinh ngạc, rồi đùng đùng nổi giận, Tôn Thành lấy giấy bút ra viết ngay một lá thư khiếu nại gửi Lư tư mă, đại ư như sau:“Chính Đức Hoàng Thượng đă bổ nhậm tiểu chức đi giữ chức tướng quân tỉnh Hà Bắc, sao đại quan lại đoạt chức ấy mà trao cho người khác?” Nhận được thư, Lư tư mă rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, bèn cho lính đi gọi Tôn Thành vào bộ để cật vấn. Tôn Thành theo lính vào. Lư tư mă hỏi:“Đức Hoàng Thượng truyền triệu tướng quân vào triều kiến hôm nào?” Tôn Thành đáp:“Bẩm đại quan, cách đây đúng hai tuần!” Hỏi:“Tại sao Ngài lại biết đến tướng quân mà truyền triệu?” Đáp:“Bẩm đại quan, v́ tiểu chức được cận vệ Điền Tử B́nh của Ngài tiến dẫn!” Thấy Tôn Thành nói toàn những chuyện hoang đường như kẻ điên khùng, Lư tư mă nổi giận, sai lính giải Tôn Thành sang bộ H́nh. Quan thượng thư bộ H́nh cho gọi Tôn Thành vào, hỏi:“Ai tiến dẫn tướng quân với Đức Hoàng Thượng?” Tôn Thành đáp:“Bẩm đại quan, cận vệ Điền Tử B́nh của Đức Hoàng thượng!” Thượng thư bèn ra lệnh cho chủ bạ duyệt xét danh sách cận vệ của Đức Hoàng thượng xem Điền Tử B́nh là ai? Chủ bạ duyệt danh sách xong, tŕnh rằng không có cận vệ nào của Đức Hoàng Thượng tên là Điền Tử B́nh cả! Lúc đó Tôn Thành mới vỡ lẽ là ḿnh đă bị kẻ gian lường gạt. Thượng thư bèn thả cho Tôn Thành ra về.

 

        Nghe chuyện lạ th́ bản nhân chép vào đây, chứ trong thâm tâm, bản nhân vẫn có điều thắc mắc:“Có thể là Tôn Thành khờ khạo bị kẻ gian lường gạt. Tuy nhiên, kẻ gian làm thế nào mà tạo ra được cả một triều đ́nh giả với một Đức Hoàng Thượng Giả để đánh lừa người lớn? Bản nhân ngờ rằng kẻ gian đă dùng thuật thôi miên để làm cho Tôn Thành bị mê đi, sống mơ màng trong ảo giới, rồi đoạt tiền của Tôn Thành, cũng giống như những kẻ gian vẫn dùng bùa mê để đoạt tiền của dân chúng mà người Trung quốc chúng ta thường gọi là kẻ cướp không vơ khí vậy!”             

      

 

 

 

GS Đàm Quang Hưng
Giáo Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas

  

 

 

www.ninh-hoa.com