www.ninh-hoa.com



 

Trở về d_bb  ĐHKH

 

Trở về Trang Tác Giả

 

 

 LIÊU TRAI CD

Giáo Sư
Đ
àm Quang Hưng 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về Trang Tác Giả

 

 

 

Main Menu

 
 

 


Tuyển Tập:


 
LIÊU TRAI C D

GS Đàm Quang Hưng

Giáo Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas

 

 

 

 

100. NGƯU THÀNH CHƯƠNG

 

Du hồn diểu diểu cánh hà chi

Thiên lư kinh thương tự cựu th́

Trích nhĩ thượng năng trùng tiếu phụ

Tử kiên thả hỷ phó cô nhi

    

 

100. MA LẤY VỢ DƯƠNG THẾ

 

          Ở Nam Xương, thủ phủ tỉnh Giang Tây, có hai anh em ruột ở chung nhà là Ngưu Thành Đậu, 47 tuổi, và  Ngưu  Thành Chương, 20 tuổi. Thành Đậu làm nghề  buôn vải, có vợ họ Ngô, cùng tuổi, không con. Thành Đậu dạy em nghề buôn vải.

Năm ấy vợ chồng Thành Đậu cưới cho Thành Chương một cô vợ nhan sắc, họ Trịnh, 18 tuổi, rồi cho tiền mở tiệm buôn riêng.

Năm sau, vợ chồng Thành Chương buôn bán gặp thời, trở thành cự phú, đem tiền đi mua rất nhiều dinh cơ khác ở trong vùng. Vài tháng sau, Trịnh thị sanh trai, đặt tên là Ngưu Thành Trung.

Ba năm sau, Trịnh thị sanh gái, đặt tên là Ngưu Yến Thanh. Cuối năm ấy, Thành Đậu mất, thọ 51 tuổi.

Chín năm sau. Một hôm Thành Chương bị bạo bệnh, Trịnh thị đi mời thầy lang tới nhà chữa bệnh cho chồng nhưng bệnh t́nh của Thành Chương không hề thuyên giảm. Tuần sau, Thành Chương mất ở tuổi 33. Lúc đó, Trịnh thị mới 31, Thành Trung 12, Yến Thanh lên 9.

Trịnh thị làm tang l cho chồng rồi bán cả tiệm buôn lẫn các dinh cơ khác, cất giấu tiền bạc, chỉ chừa lại có một căn nhà nhỏ để cư ngụ với hai con.

Ba tháng sau, một hôm Trịnh thị bỏ hai con ở nhà, đem hết tiền bạc đi mất tích.

Hôm sau, Ngô thị tới thăm em dâu và hai cháu th́ được biết Trịnh thị đă bỏ nhà ra đi. Ngô thị bèn thuê người đi ḍ la tin tức Trịnh thị th́ được biết Trịnh thị đă lấy chồng khác, tên Thọ Tùng, 32 tuổi, cũng ở Giang Tây. Ngô thị bèn bán căn nhà nhỏ của Thành Chương rồi đem hai cháu về nuôi.

          Sáu năm sau, Ngô thị mất. Lúc đó, Thành Trung đă 18, Yến Thanh 15. Sau khi làm tang l cho bác gái, anh em Thành Trung sống rất cơ cực trong cảnh nghèo túng. V́ Yến Thanh có chút nhan sắc nên được một nhà buôn giàu, tên Mao Thái B́nh, cũng ở Giang Tây, nhờ bà mai tới hỏi. Thành Trung hỏi ư, Yến Thanh ưng thuận. Thành Trung bèn gả em cho Thái B́nh.

Yến Thanh lấy chồng rồi, Thành Trung nảy ư muốn làm nghề buôn như cha, nhưng không có vốn. Thành Trung bèn nói ư muốn của ḿnh với em. Yến Thanh thương anh, nói với chồng cho anh vay 30 lạng vàng. Thái B́nh cho vay.  

Có vốn, Thành Trung bèn đem vàng đi theo bọn khách xuống Kim lăng, thủ phủ tỉnh Giang Tô,  buôn vải đem về Giang Tây bán.  

Gần tới Kim Lăng, cả bọn bị một lũ cướp, phục ở dọc đường, xông ra lột hết vàng bạc, rồi thả cho đi. Thành Trung muốn trở về Giang Tây nhưng không c̣n tiền, đành phải lang thang quanh vùng Kim Lăng để hành khất qua ngày.

          Một hôm, Thành Trung đi hành khất qua một cửa tiệm cầm đồ ở Kim Lăng. T́nh cờ đưa mắt nh́n vào tiệm, thấy chủ tiệm giống hệt cha ḿnh, Thành Trung kinh ngạc lắm. Đi hỏi thăm họ tên chủ tiệm, được cư dân quanh vùng cho biết chủ tiệm tên Ngưu Thành Chương, Thành Trung càng kinh ngạc, không hiều tại sao lại có sự trùng hợp lạ lùng như thế.

Trong ba ngày liền, ngày nào Thành Trung cũng tới tiệm cầm đồ, lảng vảng quanh tiệm xem chủ tiệm có để ư chi tới ḿnh không. Thấy chủ tiệm không để ư chi tới ḿnh, Thành Trung thất vọng lắm.

Tuy nhiên, v́ thấy chủ tiệm có diện mạo và điệu bộ giống hệt cha ḿnh khi trước, Thành Trung tin rằng chủ tiệm chính là cha ḿnh, nhưng chưa dám vào nói điều ấy với chủ tiệm. Thành Trung chỉ th́ thầm với lũ trẻ quanh vùng rằng chủ tiệm trông giống cha ḿnh.

Một hôm, Thành Trung quyết tâm t́m cho ra lẽ. Tới tiệm, Thành Trung xin chủ tiệm cho ḿnh vào làm mướn để lấy tiền độ nhật. Nh́n Thành Trung hồi lâu, chủ tiệm gật đầu, bằng ḷng cho vào làm, đưa cho một mẫu giao kèo, bảo điền tên họ, quê quán, rồi kư tên.

Kư mẫu giao kèo xong, Thành Trung trao cho chủ tiệm. Đọc tới ḍng chữ họ Ngưu, tên Thành Trung, quán tại Giang Tây, đột nhiên chủ tiệm lộ vẻ xúc động mà hỏi:"Cha cháu là ai?" Thành Trung đáp:"Cha cháu là ông Ngưu Thành Chương ở Giang Tây!" Nghe đáp, bỗng chủ tiệm lộ vẻ buồn, hỏi:"Cháu có bao nhiêu anh em?" Thành Trung đáp:"Cháu chỉ có một em gái!" Hỏi:"Hiện giờ cha cháu ở đâu?" Chợt nghĩ lúc này chưa nên nói thực, Thành Trung đáp:"Sáu năm trước đây, cha cháu đi buôn rồi mất tích, cháu cũng không biết là hiện giờ cha cháu ở đâu!" Suy nghĩ hồi lâu, chủ tiệm lại hỏi:"Hiện giờ mẹ cháu ở đâu?" Thành Trung đáp:"Hiện giờ mẹ cháu vẫn ở Giang Tây nhưng không ở với anh em cháu!" Hỏi: "Tại sao?" Đáp:"V́ sau khi cha cháu mất tích, chờ măi không thấy về, mẹ cháu bèn bỏ anh em cháu ở nhà, đi lấy chồng khác!" Hỏi:"Mẹ cháu c̣n khoẻ mạnh không?" Đáp:"Cháu cũng không biết, v́ đă từ lâu, cháu không được tin tức ǵ của mẹ cháu cả!" Hỏi: "Mẹ cháu đi rồi th́ ai nuôi anh em cháu?" Đáp:"Chị dâu của cha cháu, tức bác Đậu gái, đem anh em cháu về nuôi! Không có bác th́ chắc anh em cháu đă chết đói từ lâu rồi!" Chủ tiệm ngồi thừ người suy nghĩ c̣n Thành Trung th́ đứng im lặng, chờ xem chủ tiệm có hỏi ǵ nữa không.

Lát sau, như người tỉnh giấc mơ, đột nhiên chủ tiệm nói:"Ta chính là cha của con đây!" rồi nắm lấy tay Thành Trung, ứa nước mắt mà tiếp:"Con hăy theo cha vào nhà trong, chào D́! D́ họ Cơ, năm nay 31 tuổi, không sanh nở chi cả!"

Chủ tiệm đứng dậy, dắt Thành Trung vào nhà trong, giới thiệu với Cơ thị: "Đây là Thành Trung, con riêng của tôi với vợ trước!" Thành Trung chắp tay vái chào Cơ thị. Cơ thị gật đầu đáp lễ. Cơ thị không con, nay thấy chồng giới thiệu Thành Trung là con riêng th́ thực t́nh mừng rỡ. Cơ thị bèn xuống bếp làm tiệc cho hai cha con ăn mừng đoàn tụ.

Trong tiệc, chủ tiệm buồn rầu, nh́n Cơ thị mà nói:"Tôi muốn đi Giang Tây thăm quê cũ!" Cơ thị cản:"Hăy khoan! Ông chớ đi vội! Bây giờ mà ông đi th́ ai trông nom cửa tiệm? Thành Trung đă tới đây th́ ông nên giữ ở lại, dạy cho biết cách trông nom cửa tiệm rồi ông hăy đi!" Nghe lời Cơ thị, ông bèn giữ Thành Trung ở lại, dạy cách trông nom cửa tiệm.

Ba tháng sau, khi thấy Thành Trung đă thành thạo mọi công việc trong tiệm, chủ tiệm bèn giao hết sổ sách cho Thành Trung.

          Sáng mồng 3 tháng 6, ông lên đường đi Giang Tây.

 Chủ tiệm đi rồi, Thành Trung mới đem chuyện cha ḿnh đă chết ra thuật lại cho D́ nghe. Cơ thị cực kỳ kinh hăi nhưng vẫn bán tín bán nghi. 

Cơ thị nói:"Cha con từ Giang Tây tới đây đă được sáu năm, phối hợp với d́ từ năm mới tới, rồi mở cửa tiệm này! Ở đây, ai cũng biết cha con. Nay con lại nói là cha con đă chết th́ thực d́ không hiều câu chuyện ra sao!" Thành Trung bèn thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện đă xảy ra, chuyện cha bị bạo bệnh ở Giang Tây, chuyện mẹ đi mời thầy lang tới nhà chữa bệnh cho cha, chuyện cha trút hơi thở cuối cùng, chuyện mẹ làm tang lễ cho cha. Nghe xong, Cơ thị nghi hoặc lắm. Hai d́ cháu bàn tán với nhau măi nhưng rút cục vẫn không hiều được sự thực ra sao. 

          Chiều sau, trong khi hai d́ cháu đang ngồi bàn tán về chuyện Thành Chương th́ đột nhiên nghe có tiếng ch́a khóa tra vào ổ khóa cửa trước, thấy hai cánh cửa mở tung, rồi thấy Thành Chương nắm tay một đàn bà, kéo sềnh sệch vào nhà. Nhận ra đàn bà ấy là Trịnh thị, mẹ ḿnh, Thành Trung sững sờ kinh ngạc.

Đột nhiên, hai d́ cháu thấy Thành Chương lấy tay xoắn tai Trịnh thị mà mắng:"Sao mi lại được bỏ bê hai đứa con tao?" Trịnh thị chỉ đứng lặng người chịu trận, không dám chống cự hay nói năng chi. Thấy thế, Thành Trung muốn xông vào bênh mẹ nhưng lại sợ cha nên dùng dằng chưa quyết. Bỗng Thành Chương buông tay Trịnh thị, xăm xăm chạy vào nhà trong, lấy ra một chiếc roi. Thấy thế, Trịnh thị kinh hăi quá, quay ḿnh về phía Thành Trung mà hét:"Con cứu mẹ với!" Không nỡ để mẹ bị đ̣n, Thành Trung liền nhảy vào đứng chắn giữa cha với mẹ. Thấy thế, Thành Chương quẳng roi đi nhưng vẻ mặt vẫn c̣n hầm hầm tức giận.

Đột nhiên, Trịnh thị biến mất.

Cơ thị kinh hăi quá, hỏi Thành Chương:"Bà ấy là ma, có phải vậy không?" Thành Chương không đáp, chỉ thở dài rồi vẻ mặt chuyền từ tức giận sang buồn rầu.

Thấy thế, Thành Trung cũng hỏi:"D́ con hỏi vậy có đúng không?" Thành Chương cũng không đáp.

Lát sau, đột nhiên Thành Chương lột mũ, cởi áo, ném xuống đất, rồi biến thành một luồng khí đen, vọt ra khỏi cửa, bay vút lên cao.

Hai d́ cháu cực kỳ kinh hăi, tay chân cứng ngắc, không sao cử động được, chỉ đứng lặng nh́n nhau, không thốt được lời nào.

Lát sau, khi đă hoàn hồn, hai d́ cháu mới bàn nhau thuê người đi mua quan tài về, cho mũ áo của Thành Chương vào, đậy nắp lại, rồi quàn ở pḥng khách.

Sáng sau, Thành Trung loan báo tin cha ḿnh đă mất cho bạn bè của cha ở Kim Lăng hay rồi thuê người tới nhà khiêng linh cữu đựng mũ áo của cha ra nghĩa trang mai táng.        

          Nhờ sản nghiệp của cha để lại, Thành Trung trở thành giàu có, gia sản có đến trên hai vạn lạng vàng. Thành Trung bèn ở lại Kim lăng với D́, trông nom cửa tiệm của cha.

Thành Trung rất kính trọng D́, coi như mẹ ruột.

Cuối năm ấy, Thành Trung xin phép D́ cho ḿnh về Giang Tây thăm em gái và em rề. Cơ thị ưng thuận. Thành Trung bèn gói rất nhiều vàng đem theo.

Tới Giang Tây, Thành Trung đến nhà em rề, đưa vàng ra trả, cả vốn lẫn lời. Thành Trung lại gọi riêng em gái ra một nơi mà cho một ngàn lạng vàng.

Sáng sau, Thành Trung t́m tới nhà Thọ Tùng hỏi thăm mẹ.

Tới nơi, sau khi thi lễ, Thành Trung hỏi:"Thưa dượng, mẹ cháu đâu?" Thọ Tùng đáp:"Sáng mồng 4 tháng 6 vừa qua, mẹ cháu cùng mọi người ở đây đột nhiên nh́n thấy cha cháu từ ngoài đường đẩy cửa bước vào nhà, vẻ mặt hầm hầm tức giận. Lát sau, đột nhiên cha cháu lại biến mất. Thế là từ lúc ấy, mẹ cháu cứ như người mất hồn, ai hỏi ǵ cũng không đáp, rồi nói mê nói sảng. Người nhà đỡ lên giường nằm th́ lát sau mẹ cháu bị hôn mê bất tỉnh. Thầy thuốc nào tới chữa cũng bó tay v́ không biết mẹ cháu bị bệnh ǵ. Tối ấy, mẹ cháu mất!"

Thành Trung buồn bă, ngồi nói chuyện với Thọ Tùng hồi lâu rồi xin cáo biệt, trở về Kim Lăng.

      

 

 

 

GS Đàm Quang Hưng
Giáo Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas

  

 

 

www.ninh-hoa.com