|
Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo
Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
276.
CHIẾT NGỤC NHẤT
Hỉ thập di thoa bất vị tài
Nhất tiêu dâm xá sát cơ khai
Bất di
ngân phục phi vô ư
Lưu đăi
tha th́ xuất thủ lai
276.
VỤ ÁN CHU
THÀNH
Huyện Chuy
Xuyên, tỉnh Sơn Đông, có hai làng Đông Thái và Nhai Trang,
cách nhau chừng sáu dặm, cùng nằm về phía đông của huyện.
Năm ấy,
triều đ́nh bổ nhậm một vị tân quan họ Phí, tên Huy Chỉ, tới
Chuy Xuyên giữ chức quan tể, thay thế quan tể cũ hồi hưu.
Phí công là người tỉnh Chiết Giang, tính t́nh hiền lành,
nhân hậu, thi đậu tiến sĩ.
Trong làng
Nhai Trang có thương gia họ Trịnh, tên Thường, có vợ họ
Vương. Trịnh Thường có người em trai, tên Tưởng, cũng cư ngụ
ở trong làng.
Một hôm,
Trịnh Thường tới nhà bạn uống rượu. Khuya về, Trịnh Thường
say lảo đảo, bị một kë núp trong bụi cây bên đường, cầm dao
xông ra đâm chết.
Gần sáng,
khi nghe tin chồng bị đâm chết ở dọc đường, Vương thị lăn ra
gào khóc thảm thiết. Lát sau, Vương thị vào pḥng ngủ, thắt
cổ tự tử chết.
Nghe tin anh
ruột với chị dâu đă chết, Trịnh Tưởng vội lên huyện đường
tŕnh quan. Nghe lời tŕnh, Phí công bèn đích thân tới nơi
xảy ra án mạng để khám tử thi. Thấy trong túi vải quấn quanh
bụng tử thi vẫn c̣n năm đồng bạc, Phí công nghĩ rằng hung
thủ giết Trịnh Thường không phải là muốn giết người để cướp
của. Phí công liền sai lính đi bắt hết các nông dân trong
hai thôn phụ cận với làng Nhai Trang lên huyện đường thẩm
vấn. Thẩm vấn hết lượt mà không t́m ra manh mối ǵ, Phí công
liền thả cho các nông dân ra về, rồi cho phép Trịnh Tưởng
làm tang lễ cho anh ruột và chị dâu.
Phí công
giao việc ḍ t́m hung thủ cho hai nông dân cư ngụ ở gần nơi
xảy ra án mạng, hẹn cứ mười ngày lại phải lên huyện đường
tŕnh báo kết quả một lần.
Hơn nửa năm sau.
Không ai t́m
ra được manh mối ǵ về hung thủ giết Trịnh Thường nên án
mạng cũng nguội dần.
Nghĩ rằng quan tể này nhu nhược, lơ là trong việc truy tầm
hung thủ giết anh ḿnh, Trịnh Tưởng uất ức, bèn lên huyện
đường, xin được gặp Phí công. Phí công cho vào gặp. Trịnh
Tưởng thưa:"Bẩm đại quan, gia huynh bị sát hại đă quá nửa
năm mà huyện đường vẫn chưa t́m ra được hung thủ! Tiểu nhân
kính xin đại quan lưu tâm tới việc t́m ra hung thủ để cho
gia đ́nh tiểu nhân khỏi bị uất ức!" Nghe thấy thế, Phí công
nổi giận, mắng Trịnh Tưởng:"Ngươi cũng có t́m ra được hung
thủ giết anh ngươi đâu mà ngươi lại đi trách người khác? Bộ
ngươi muốn ta bắt hết các lương dân trong huyện này lên đây
tra khảo để t́m ra hung thủ giết anh ngươi hay sao?" Rồi Phí
công sai lính đuổi Trịnh Tưởng đi. Biết không thể làm chi
hơn, Trịnh Tưởng đành nuốt hận ra về.
Lại nửa năm sau.
Một hôm, Phí
công sai lính đi bắt những huyện dân trốn thuế về huyện
đường chịu đ̣n phạt. Thi hành lệnh quan, lính đi bắt được
trên hai chục kẻ trốn thuế, dẫn về huyện đường, đem vào
tŕnh quan. Phí công liền sai lính dắt tất cả ra sân, cứ
theo luật mà đánh mỗi kẻ hai chục roi. Trong số những kẻ
trốn thuế, có kẻ họ Chu, tên Thành, rất nhát đ̣n. Sợ bị đ̣n,
Chu Thành nhờ lính vào tŕnh quan rằng hôm nay ḿnh có mang
theo đủ tiền để nạp thuế cho huyện. Phí công liền cho gọi
Chu Thành vào huyện đường. Phí công hỏi:"Ngươi muốn chi?"
Chu Thành đáp:"Bẩm đại quan, tiểu nhân muốn nạp tiền thuế!"
Phí công hỏi:"Tiền đâu?" Chu Thành đáp:"Bẩm đại quan, đây!"
Rồi Chu Thành móc nguyên cả túi tiền dâng lên quan. Quan
liền sai lính dốc tiền ra đếm.
Lính đếm
xong, tŕnh rằng Chu Thành đă nạp đủ thuế. Phí công liền ra
lệnh cho lính tha Chu Thành. Chu Thành mừng quá, vội quỳ
xuống lạy tạ quan rồi đứng dậy, xin cáo biệt. Chợt Phí công
nói:"Hăy khoan! Ngươi phải trả lời ta mấy câu rồi mới được
ra về!" Chu Thành nói:"Tiểu nhân xin tuân lệnh đại quan!"
Phí công hỏi: "Ngươi ở làng nào?" Chu Thành đáp:"Bẩm đại
quan, tiểu nhân ở làng Đông Thái!" Phí công hỏi:"Chỗ ngươi ở
cách làng Nhai Trang bao xa?" Chu Thành đáp:"B¦m đại quan,
chừng sáu dặm!" Phí công hỏi:"Năm ngoái, trong làng Nhai
Trang có tên Trịnh Thường bị giết chết ở dọc đường. Ngươi
quen biết với y như thế nào?" Chợt Chu Thành thất sắc, chối
bai bải bằng giọng run run:"Bẩm đại quan, tiểu nhân không hề
biết y là ai cả!" Đột nhiên, Phí công quát:"Chính ngươi đă
giết y mà c̣n nói là không hề biết y!" Chu Thành thưa:"Bẩm
đại quan, quả thực tiểu nhân không hề biết y!" Phí công bèn
hét lính:"Bay đâu! Hăy đem tên này ra sân, ḱm kẹp tra khảo
để lấy cung cho ta!" Tuy rất nhát đ̣n nhưng Chu Thành vẫn
một mực kêu oan v́ sợ nếu nhận tội th́ sẽ bị kết án tử h́nh.
Nhưng rồi, v́ bị lính ḱm kẹp tra khảo đau quá, Chu Thành
đành phải nhận tội. Lính vào tŕnh. Phí công liền cho gọi
chủ bạ đem giấy bút ra ghi lời thú tội của Chu Thành.
Chủ bạ ghi
lời khai của Chu Thành như sau:
"Mùa hè năm
ngoái, nhân ngày lễ chúc thọ bố mẹ chồng, vợ Trịnh Thường
là Vương thị không có nữ trang để đeo nên ngượng, nhờ chồng
sang mượn nữ trang của vợ người hàng xóm. V́ chồng không
chịu đi nên thị phải đi mượn lấy, đem theo giấy gói và túi
vải. Được vợ người hàng xóm thuận cho mượn, thị mừng lắm,
bèn lấy giấy ra gói, cất vào túi vải, rồi cho túi vào ống
tay áo mà đem về. Tới nhà, lấy túi ra coi, thấy túi đă mất,
thị kinh hăi quá, giấu kín chồng, không cho chồng hay. Nghĩ
đă đánh rơi ở dọc đường, thị vội chạy đi t́m. T́m măi không
thấy, thị càng kinh hăi. Biết không thể kiếm đâu ra tiền để
đền vợ người hàng xóm, thị buồn lắm, ư muốn tự tử.
Tiểu nhân
vốn là chỗ quen biết với vợ chồng thị. Hôm ấy, nhân qua Nhai
Trang có việc, đang đi ở ngoài đường, chợt nh́n thấy một
người đàn bà đi ở đằng trước, tiểu nhân nhận ra ngay là vợ
Trịnh Thường. Khi thấy thị đánh rơi cái túi, tiểu nhân vội
chạy tới lượm lên coi. Thấy trong túi có nhiều nữ trang,
tiểu nhân chợt nảy ư là sẽ cho thị hay rồi sẽ ép thị phải
cho ḿnh giao hoan th́ ḿnh mới trả lại cái túi. Tiểu nhân
bèn ŕnh nghe tin tức về vợ chồng thị.
Ba hôm sau,
được tin sáng ấy chồng thị đă đi buôn hàng ở xa, để thị ở
nhà một ḿnh, nên ngay đêm ấy, tiểu nhân vội đem túi nữ
trang, ṃ tới nhà thị. Tới nơi, trèo tường vào nhà, lẻn vào
pḥng thị, thấy pḥng trống vắng, tiểu nhân kinh ngạc quá,
vội chạy ra. Tới sân, thấy thị đang nằm ngủ hớ hênh trên
chơng, tiểu nhân mới hiểu rằng v́ khí trời nóng bức, thị đă
đem chơng ra sân nằm ngủ cho mát. Tiểu nhân bèn tiến tới
chơng, lột thị ra mà cưỡng chiếm. Chợt thấy thị tỉnh giấc,
la hét ầm ĩ, tiểu nhân vội dùng tay bịt miệng thị lại, dốc
hết nữ trang trong túi vải ra, dúi vào tay thị, chỉ giữ lại
cái túi không. Thấy được tiểu nhân trả lại tất cả nữ trang
mượn của vợ người hàng xóm, thị mừng quá, bèn im tiếng la
hét, để mặc cho tiểu nhân muốn làm chi th́ làm.
Gần sáng,
khi tiểu nhân cáo biệt, thị dặn:"Tới lần này thôi nghe! Lần
sau đừng tới nữa! Chồng thiếp vừa khoẻ vừa dữ! Y mà biết
chuyện th́ chết cả hai!" Nghe thị nói thế, tiểu nhân chợt
nổi giận, nói:"Ta mà đem túi nữ trang này tới kỹ viện th́ sẽ
được ngủ với biết bao nhiêu là con gái trong biết bao nhiêu
là đêm trường, chứ đâu có phải là chỉ được ngủ với một đàn
bà trong một đêm ngắn như thế này mà thôi?" Thấy tiểu nhân
nổi giận, thị đấu dịu, vỗ về:"Không phải là thiếp không muốn
ân ái với chàng! Thiếp chỉ muốn chàng chịu khó chờ ít lâu
nữa!" Tiểu nhân hỏi:"Sao lại phải chờ?" Thị đáp:"V́ chồng
thiếp đang bị bệnh nặng, sắp chết rồi! Khi nào y chết, chúng
ḿnh sẽ tha hồ mà hú hí với nhau!" Tiểu nhân không nói chi
thêm, chỉ lững lặng ra về. Dọc đường, tiểu nhân thầm nghĩ
nếu chờ cho chồng thị chết th́ lâu quá nên tiểu nhân mới nảy
ư giết chồng thị.
Đêm ấy, ŕnh
biết chồng thị đi uống rượu ở nhà bạn, tiểu nhân bèn đem một
thanh đao sắc đi núp ở một bụi cây bên đường. Khi y từ nhà
bạn ra về, đi qua chỗ tiểu nhân núp, tiểu nhân thấy y say
lảo đảo, bèn xông ra đâm y chết. Giết y xong, tiểu nhân chạy
tới nhà y gơ cổng. Ngỡ là chồng về, vợ y vội chạy ra mở. Khi
biết là tiểu nhân gơ cổng, thị kinh hăi quá, nói:"Thiếp đă
nói với chàng rồi! Cứ tới như thế này th́ nguy hiểm quá! Y
đi uống rượu ở nhà bạn, chắc cũng sắp về tới nơi rồi! Thôi
hăy về ngay đi! Chịu khó chờ ít lâu!" Tiểu nhân cười bí hiểm
mà nói:"Chồng nàng không về với nàng nữa đâu!" Như có linh
tính, cảm thấy có điều chi không lành, thị bèn hỏi:"Tại
sao?" Tiểu nhân đáp:"V́ ta vừa thấy y bị một kë lạ mặt đâm
chết ở dọc đường rồi! Như nàng đă hứa, bây giờ nàng hăy để
cho ta vào nhà hú hí với nàng đi!" Nghe thấy tiểu nhân nói
thế, thị lăn ra gào khóc thảm thiết. Kinh hăi quá, tiểu nhân
vội co cẳng bỏ chạy. Sáng sau, tiểu nhân lại ṃ sang Nhai
Trang để nghe ngóng tin tức th́ thấy thiên hạ đồn rằng đêm
qua, vợ Trịnh Thường là Vương thị đă thắt cổ tự tử chết
trong pḥng ngủ"
Đọc xong
biên bản do chủ bạ ghi, Phí công liền ghép Chu Thành vào án
tử h́nh.
Sau khi vụ
án kết thúc, dân chúng huyện Chuy Xuyên đều phục tài điều
tra của Phí công.
Một hôm,
trong một buổi gặp gỡ huyện dân, Phí công ngồi nói chuyện
với các bô lăo. Có bô lăo hỏi:"Tại sao đại quan lại nghi cho
Chu Thành là kẻ đă sát hại Trịnh Thường?" Phí công
đáp:"Nguyên do là như sau: khi đi khám thi thể Trịnh Thường,
bản chức thấy có năm đồng bạc được cất trong một chiếc túi
vải, trên có thêu một chữ VẠN rất đẹp. Rồi khi Chu Thành nạp
thuế ở huyện đường, bản chức thấy tiền thuế cũng được cất
trong một chiếc túi vải y như thế, trên cũng có thêu một chữ
VẠN y như thế. V́ vậy, bản chức nghi ngay rằng hai chiếc túi
cùng do một tay Vương thị thêu ra cho hai vợ chồng, nhưng
không hiểu tại sao một chiếc lại lọt vào tay Chu Thành. V́
thế, bản chức mới hỏi Chu Thành xem y quen biết với Trịnh
Thường như thế nào? Khi thấy y thất sắc, chối bai bải bằng
một giọng run run, bản chức mới nghi cho y là kẻ đă sát hại
Trịnh Thường!"
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo
Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |
|