www.ninh-hoa.com



 

Trở về d_bb ĐHKH

 

Trở về Trang Tác Giả

 

 

 LIÊU TRAI CD

Giáo Sư
Đ
àm Quang Hưng 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về Trang Tác Giả

 

 

 

Main Menu

 
 

 


Tuyển Tập:

 


 
LIÊU TRAI C D

 

Cựu GS Đàm Quang Hưng

Giáo Sư Toán

Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas


  Thầy mất ngày 6/3/2017

 

 
 

 

 

 

 

346. HOẠ B̀

 

 

Mịch khan La Sát biến Tây Thi

Chỉ yếu nga mi dạng nhập th́

Như thử nghiên b́ như thử cốt

Môn trung sắc tướng chí kinh chi

 

 

 

 

 

346. ÁC QUỶ ĐỘI LỐT GIAI NHÂN

 

          Huyện Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, có hai anh em họ Vương là Vương Nhất Lang và Vương Nhị Lang, cùng có gia tư khá giả, cùng là nho sinh. Nhị Lang c̣n độc thân, ở với đám gia nhân.

 

          Nhất Lang đă có vợ, người họ Trần. Trần thị nhan sắc diễm lệ, nết-na hiền-lành, tính t́nh dễ dăi, không ưa ghen tuông, chiều chồng rất mực. Vợ chồng Nhất Lang với t́ nữ Hồng Hoa và 3 gia nhân cư ngụ trong một ngôi nhà khang trang, phong quang đẹp đẽ. Trong khu vườn trước nhà, Nhất Lang thuê thợ cất một pḥng học để ra đó ngồi đọc sách cho tĩnh. Sáng nào Nhất Lang cũng dậy sớm, ra đường đi tản bộ chừng non một dặm để hít thở không khí trong lành ở chốn đồng quê.

 

          Tuy đă có vợ nhưng Nhất Lang vẫn hiếu sắc như thời c̣n độc thân. Một sáng, đi tản bộ, bỗng nh́n thấy ở phía trước mặt có một nữ lang, tay ôm bọc đồ, tất tưởi chạy như bị ma đuổi, Nhất Lang hiếu kỳ, vội băng ḿnh chạy theo. Khi bắt kịp, thấy nữ lang, nhan sắc chim sa cá lặn, niên hoa chỉ chừng đôi tám, Nhất Lang mừng lắm, bèn cất tiếng hỏi:"Nương tử họ tên chi, nhà cửa ở đâu? Trời mới rạng đông, bị ai đuổi  mà ôm bọc đồ chạy trốn như thế?" Quay đầu nh́n lại, thấy một nho sinh, nữ lang bèn đáp:"Tú tài với thiếp chỉ là 2 kẻ bộ hành xa lạ, t́nh cờ gặp nhau! Định giúp nhau điều chi hay sao mà phải hỏi kỹ thế?" Nhất Lang đáp:"Thấy nàng chạy trốn, nên hỏi nguyên do để liệu bề giúp đỡ!" Nữ lang liền đứng lại mà đáp:"Thiếp tên Chử Quỳnh Tiêu, nhà ở làng bên! Trong làng, có hào phú tên Vệ Thành, tuy đă có vợ, nhưng vẫn muốn cưới thiếp làm vợ lẽ! Vệ Thành tới nhà cha mẹ thiếp xin được nạp sính lễ thực hậu. V́ tham tiền, cha mẹ thiếp nhận lời gả tuy ông bà chỉ có một ḿnh thiếp là con. Về nhà chồng, thiếp bị vợ cả mắng chửi đánh đập, bất kể ngày đêm. Không thể chịu nỗi cảnh lẽ mọn ấy, thiếp liền bỏ trốn!" Hỏi:"Định trốn đi đâu?" Đáp:"Chỉ muốn trốn ra khỏi nhà họ Vệ, c̣n trốn đi đâu th́ chưa biết!" Nhất Lang nói:"Nhà ta ở gần đây, nếu không chê nghèo, xin mời tới ở!" Quỳnh Tiêu lộ vẻ vui mừng mà đáp:"Cám ơn tú tài! Được như thế th́ c̣n chi hơn!" Nhất Lang bèn đưa Quỳnh Tiêu về nhà, cho ở trong pḥng học. Thấy vắng người, Quỳnh Tiêu hỏi:"Sao nhà vắng thế? Tú tài c̣n độc thân hay sao?" Nhất Lang đáp:"Ta có vợ rồi! Vợ ta, với t́ nữ cùng 3 gia nhân đều ở nhà trong! Đây là pḥng học ở vườn trước!" Quỳnh Tiêu nói:"Nếu được ở lại đây th́ tốt quá!" Nhất Lang đáp:"Ta cũng chỉ mong nàng chịu ở lại đây thôi!" Quỳnh Tiêu nói:"Nếu tú tài muốn thiếp ở lại đây th́ xin đừng tiết lộ chuyện này cho ai biết!" Nhất Lang gật đầu rồi vào nhà trong lấy thực phẩm đem ra cùng Quỳnh Tiêu ăn uống.

 

          Tối ấy, Nhất Lang ngủ ở pḥng học, cùng Quỳnh Tiêu ân ái, thỏa ư hân hoan.

          Cứ như thế 3 đêm liền.

 

          Sáng ngày thứ 4, Nhất Lang vào nhà trong thăm vợ. Trần thị cười mà hỏi đùa:"Chàng mải mê đọc sách, quên cả vợ rồi ư?" Nhất Lang cũng cười, rồi xin lỗi vợ, đem chuyện QuỳnhTiêu ra thuật cho vợ nghe. Nghe xong, Trần thị nói:"Thiếp không ghen đâu, nhưng thiếp nghi QuỳnhTiêu là nàng hầu hoặc t́ nữ thế gia, bỏ nhà trốn đi, rồi t́nh cờ gặp chàng ở giữa đường! Nay nếu chàng dính líu với Quỳnh Tiêu th́ thiếp nghĩ thế gia ấy sẽ đi kiện chàng về tội dụ dỗ nữ nhân nhà họ, rồi chàng sẽ gặp rắc rối! Tốt hơn hết, bây giờ chàng cứ ra đuổi khéo Quỳnh Tiêu đi là xong!" Nhất Lang lắc đầu, rồi lại ra pḥng học ở với Quỳnh Tiêu. 

 

          Sáng sau, Nhất Lang ra đường đi tản bộ một lát, không khoá cổng, chỉ khép hờ.  Dọc đường, Nhất Lang gặp một đạo sĩ, tay cầm phất trần, lưng đeo túi vải, hông đeo hồ lô, hông đeo kiếm gỗ, cứ giương mắt nh́n ḿnh chằm chặp. Thấy khó chịu, Nhất Lang hỏi:"Tiểu sinh có chi lạ mà đạo trưởng cứ nh́n như thế?" Đạo sĩ hỏi lại:"Cách đây ít ngày, cư sĩ có gặp chuyện chi lạ không?" Nhất Lang lắc đầu mà đáp:"Tiểu sinh không gặp chuyện chi lạ cả!" Đạo sĩ cũng lắc đầu mà nói:"Tà khí bao kín quanh thân mà lại nói là không gặp chuyện chi lạ cả! Sắp chết đến nơi, được người mách bảo, lại c̣n bướng bỉnh không nghe, quả là mê muội!" Nói xong, đạo sĩ lững thững bỏ đi. Mới nghe đạo sĩ nói, Nhất Lang cũng hơi nghi QuỳnhTiêu là yêu quái. Thế nhưng, nghĩ lại, tin rằng yêu quái không thể nào có được cái nhan sắc chim sa cá lặn của Quỳnh Tiêu, Nhất Lang lại tin Quỳnh Tiêu là người. V́ thế, Nhất Lang cho rằng đạo sĩ tạo chuyện tà khí để dọa ḿnh, khiến ḿnh phải biếu đạo sĩ chút tiền để nhờ đạo sĩ cầu đảo, trừ tà khí cho. Đi tản bộ về, thấy cổng khép hờ nay đă khoá kín, Nhất Lang kinh ngạc, vội trèo tường vào.

 

            Tới pḥng học, thấy các cửa chính, cửa sổ cũng đều đóng kín, Nhất Lang càng kinh hăi. Không dám gơ cửa, Nhất Lang chỉ nằm nép dưới khung cửa sổ, lấy ngón tay thấm nước bọt, dùi thủng một lỗ trên giấy dán che khung, ghé mắt ḍm vào. Thấy một quỷ h́nh thù quái đản, mặt mày xanh biếc, hàm răng lởm chởm, dáng vẻ dữ tợn, đang trải lên giường một bộ da người, dùng bút màu vẽ lên bộ da những đường sặc sỡ, rồi khoác bộ da lên thân, biến thành Quỳnh Tiêu, Nhất Lang cực kỳ kinh hăi. Mặt mày tái mặt, hơi thở hổn hển, Nhất Lang ráng ḅ lết ra cổng rồi ra đường, vùng đứng dậy chạy đi t́m đạo sĩ. Chẳng thấy đạo sĩ đâu, Nhất Lang hỏi thăm nhiều người ở chợ, nhưng không ai biết.

 

Lát sau, chợt có người cho biết đạo sĩ đang đứng hóng gió ở gốc cổ thụ ngoài đồng, Nhất Lang vội chạy đi t́m.

 

          Gặp được đạo sĩ, Nhất Lang mừng quá, vội quỳ xuống đất mà lạy, rồi nói:"Tiểu sinh mê muội, có mắt cũng như mù, xin đạo trưởng thứ lỗi!" Đạo sĩ hỏi:"Thế cách đây ít ngày, cư sĩ gặp chi lạ?" Nhất Lang bèn thuật lại đầu đuôi câu chuyện Quỳnh Tiêu là ác quỷ đội lốt giai nhân. Rồi Nhất Lang nói:"Xin đạo trưởng hăy ra tay hủy diệt quỷ ấy giùm tiểu sinh!" Đạo sĩ lắc đầu mà nói:"V́ nó chưa hại mạng ai nên bần đạo chưa muốn hại mạng nó! Để bần đạo chỉ cách cho cư sĩ về đuổi nó đi!" Nói xong, đạo sĩ trao phất trần cho Nhất Lang mà dặn:"Đem phất trần này về, treo trước cửa pḥng cư sĩ đang ở, th́ quỷ sẽ sợ, rồi sẽ phải bỏ đi! Nếu có ǵ bất ổn th́ cứ tới miếu Thanh Đế mà t́m bần đạo!" Nhất Lang bèn cám ơn đạo sĩ rồi đem phất trần về nhà.

 

          Tới nhà, Nhất Lang không dám ghé vào pḥng học, mà đi thẳng vào pḥng vợ ở nhà trong, thuật chuyện cho vợ nghe. Trần thị bèn giúp chồng treo phất trần ở trước cửa pḥng ḿnh, rồi giữ chồng ở lại trong pḥng, ra lấy thực phẩm đem vào cho chồng.

 

          Tối ấy, giữa canh một (8 giờ tối), đang nằm trong pḥng, chợt nghe thấy tiếng chân người chạy huỳnh huỵch ở phía nhà ngoài, vợ chồng cùng kinh hăi, ôm chặt lấy nhau, co rúm người lại. Nhất Lang không dám chạy ra khe cửa để ḍm xem người ấy là ai, chỉ th́ thầm với vợ, nhờ vợ chạy ra xem giùm. Chiều chồng, Trần thị chạy ra ḍm th́ thấy ở phía bên ngoài có một nữ lang đang đứng trước cửa pḥng ḿnh, ngước mắt nh́n phất trần với vẻ giận dữ, nghiến răng kèn kẹt. Trần thị đoán ngay nữ lang ấy là Quỳnh Tiêu.

 

          Lát sau, thấy nữ lang quay ḿnh bỏ đi, Trần thị lại vào th́ thầm với chồng, rồi vợ chồng cùng thở phào nhẹ nhơm, thầm cám ơn đạo sĩ đă đuổi được quỷ cho vợ chồng ḿnh.

 

          Giữa canh ba (nửa đêm), khi đang thủ thỉ với nhau ở trong pḥng, chợt lại nghe thấy tiếng chân người chạy huỳnh huỵch ở phía nhà ngoài, vợ chồng lại kinh hăi, ôm chặt lấy nhau, co rúm người lại.

 

          Vừa lúc ấy, Quỳnh Tiêu chạy tới trước cửa pḥng mà hét lớn:"Ta biết rồi! Tên đạo sĩ ấy chỉ dám dọa ta, chứ đâu có dám động thủ diệt ta! Vậy ta đâu c̣n phải sợ y nữa? Tên nho sinh này là miếng mồi ngon, kề tận miệng rồi, đời nào ta nhả?" Rồi Quỳnh Tiêu nhảy dựng lên, giật phất trần xuống, bẻ làm đôi, quẳng hai mảnh ra xa, phá cửa pḥng mà vào.

 

          Nh́n thấy Quỳnh Tiêu vào, Nhất Lang kinh hăi quá, chỉ nhắm mắt nằm im, c̣n Trần thị th́ thét lớn lên một tiếng, rồi xông ra cản Quỳnh Tiêu.

 

          Thấy ḿnh bị cản, Quỳnh Tiêu liền giơ tay đẩy Trần thị ngă chúi vào góc pḥng, rồi nhảy lên giường, chắp hai bàn tay mà chém xuống ngực Nhất Lang, rạch lồng ngực rách toang, khiến máu me lai láng. Quỳnh Tiêu bèn lấy tay móc hết tạng phủ trong người Nhất Lang ra mà vứt khắp giường, khiến Nhất Lang tắt thở, rồi giật đứt trái tim Nhất Lang mà chạy ra cổng.

 

          Ở góc pḥng, Trần thị lồm cồm ḅ dậy, la hét om ṣm.

 

Nghe tiếng nữ chủ la hét, t́ nữ Hồng Hoa thức giấc, vội thắp đèn đem vào pḥng nữ chủ th́ thấy Nhất Lang đă chết, c̣n nữ chủ th́ đang ôm xác chồng mà gào khóc thảm thiết.

 

          Sáng ra, một gia nhân nhà Nhất Lang chạy tới nhà Nhị Lang báo tin dữ. Nhị Lang vội chỉnh tề khăn áo, chạy tới nhà chị dâu.

          Nh́n thấy em chồng, Trần thị ̣a lên khóc, thuật lại đầu đuôi, rồi nhờ Nhị lang tới miếu Thanh Đế thưa chuyện lại với đạo sĩ.

          Nhị Lang tới miếu Thanh Đế thuật hết mọi chuyện. Nghe xong, đạo sĩ nổi giận mà nói: "Được ta tha mạng, quỷ ấy ngỡ ta không dám diệt nó, nên nó mới dám làm càn!" Nhị Lang hỏi: "Thưa đạo trưởng, hiện nó ở đâu?" Đạo sĩ bèn dẫn Nhị Lang ra sân miếu, ngửng đầu nh́n 4 phương hồi lâu, rồi đưa tay chỉ về phương nam mà nói:"Nó c̣n đang lẩn quất ở gần đây! Cư sĩ có biết ngôi nhà đang có khói bốc ở đằng kia là nhà ai không?" Nhị Lang đáp:"Đó là nhà tiểu sinh!" Đạo sĩ nói: "Thế th́ con quỷ ấy đang ở nhà cư sĩ!" Vừa ngạc nhiên, vừa nghi ngờ, Nhị Lang nói:"Tiểu sinh có thấy nó ở nhà ḿnh đâu?" Đạo sĩ hỏi:"Từ sáng đến giờ, cư sĩ có thấy người lạ tới nhà cư sĩ không?" Nhị Lang đáp:"Từ sáng đến lúc ra khỏi nhà, tiểu sinh không thấy ai, c̣n từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, tiểu sinh không được rơ! Để tiểu sinh về hỏi đám gia nhân xem sao!" Rồi Nhị Lang chạy về nhà.

 

          Lát sau, Nhị Lang trở lại miếu mà nói với đạo sĩ:"Đám gia nhân nhà tiểu sinh nói rằng sáng nay, khi tiểu sinh vừa ra khỏi nhà th́ có một bà lăo tới xin làm quản gia. Chúng nói chủ nhân đi vắng, chúng không có quyền thâu nhận người làm. Bà lăo bèn xin xuống bếp ngồi chờ. Vừa rồi tiểu sinh về nhà, bà lăo lại lên xin việc. Tiểu sinh nói là có chuyện cần, phải đi ngay, để lát nữa về, tiểu sinh sẽ tính. Bây giờ bà lăo vẫn c̣n ngồi trong bếp nhà tiểu sinh!" Đạo sĩ nói:"Nó chính là con quỷ đă giết lệnh huynh đó! Bây giờ cư sĩ hăy dẫn bần đạo về nhà cư sĩ đi!"

 

Nhị Lang dẫn đạo sĩ về nhà ḿnh.

 

Vào đến sân nhà Nhị Lang, đạo sĩ tháo hồ lô đặt xuống đất, mở nút ra, rồi rút kiếm gỗ ra mà quát:"Nghiệt quỷ đâu? Hăy đem phất trần của ta ra đây mà trả lại cho ta!"

 

          Đang ngồi trong bếp, chợt nghe thấy tiếng đạo sĩ quát, đột nhiên bà lăo tái mặt, vùng chạy qua sân để băng ra cổng mà thoát ra đường. Thế nhưng, vừa chạy tới sân, bà lăo bị trúng kiếm của đạo sĩ, ngă lăn xuống đất. Lập tức, có một bộ da người trút khỏi thân bà lăo, rồi bà lăo biến thành quỷ, nằm dưới đất mà kêu eng éc, tựa tiếng heo kêu. Đạo sĩ bèn vung kiếm chặt đứt đầu quỷ, bêu lên cành cây. Lập tức, thân quỷ biến thành một luồng khói đen dày đặc, chui vào hồ lô đặt ở sân, tiếng kêu vo vo. Đạo sĩ liền đóng nút lại, rồi đeo hồ lô lên hông.

          Nh́n thấy bộ da người trút khỏi thân bà lăo, đám gia nhân ùa ra coi th́ thấy bộ da gồm đủ cả mắt mũi, tay chân.

 

Đạo sĩ bèn cuốn bộ da, cho vào túi vải đeo sau lưng rồi chào từ biệt mọi người mà đi.

 

          Vừa ra khỏi cổng nhà Nhị Lang, đạo sĩ chợt thấy một người đàn bà mặc tang phục, quỳ dưới đất, vừa lạy ḿnh vừa khóc mà nói:"Kính thưa đạo trưởng, tiện thiếp là vợ của Vương Nhất Lang, tức là kẻ vừa bị quỷ Quỳnh Tiêu giết chết, móc tim đem đi! Nay tiện thiếp cúi xin đạo trưởng ban ơn làm phép khiến cho chồng tiện thiếp được hồi sinh!" Đạo sĩ từ chối mà đáp:"Người chết rồi th́ làm sao mà cứu sống lại được? Từ xưa đến nay có ai cứu sống được một kẻ đă chết đâu?" Trần thị không chịu đứng dậy, cứ phủ phục dưới đất mà gào khóc thảm thiết. Thấy thế, đạo sĩ đành nói: "Pháp thuật của bần đạo hăy c̣n non lắm, chưa thể khiến người chết sống lại được! Tuy nhiên, bần đạo có biết một người có pháp thuật cao cường, may ra có thể làm được việc ấy! Vậy nên tới đó mà cầu!" Trần thị hỏi:"Thưa đạo trưởng, người ấy là ai?" Đạo sĩ đáp:"Là một lăo hành khất dơ dáy, tính khật khùng, mắc bệnh cùi, thường ngồi lê la ở lề đường cạnh chợ mà hát nhảm nhí. Khi tới cầu lăo, nếu lăo có làm nhục th́ cũng cố mà nhịn! Chớ có nổi giận th́ may ra mới được lăo nhận lời!"

 

          Chợt nh́n thấy chị dâu quỳ ở ngoài cổng nhà ḿnh, Nhị Lang vội chạy ra coi th́ vừa lúc được nghe đạo sĩ nói về lăo hành khất ở ngoài chợ. Nhị Lang bèn nói với Trần thị:"Đệ biết lăo hành khất ấy! Để đệ dẫn Chị đi!" Sau khi đạo sĩ cáo biệt, Trần thị nhờ Nhị Lang đưa ḿnh ra chợ t́m lăo hành khất.

 

          Tới chợ, Nhị Lang chỉ cho Trần thị một lăo hành khất dơ dáy khật khùng, nước mũi ḷng tḥng, ruồi nhặng bu quanh, tay cầm bị gậy, lê la trên lễ đường, nghêu ngao hát nhảm, ai cũng tránh xa. Trần thị bèn quỳ xuống đất, lê gối lại gần lăo hành khất, chắp tay mà vái.

 

Thấy thế, lăo bèn ngửa mặt lên trời, cười sằng sặc mà hỏi:"Giai nhân mê lăo đến thế cơ ư? Chắc là giai nhân muốn kể chuyện cho lăo nghe chứ ǵ?" Trần thị bèn mếu máo, mà đáp:"Tiện thiếp là người đàn bà cực độ yêu thương chồng! Chẳng may chồng thiếp vừa bị ác quỷ rạch lồng ngực, móc trái tim! Nay tiện thiếp tới đây để khẩn cầu thần y mở lượng hải hà mà hồi sinh cho chồng thiếp!" Lăo hành khất lại cười to mà hỏi:"Bộ trên đời này hết đàn ông rồi hay sao mà phải hồi sinh cho anh chồng đă chết?" Trần thị đáp:"Thưa thần y, trên đời này tiện thiếp chỉ yêu thương có một ḿnh chồng thiếp mà thôi! Vậy xin thần y cứu độ cho!" Lăo hành khất bèn thốt lên:"Ô hay! Lăo có phải là Diêm Vương đâu mà cứ đ̣i lăo phải cải tử hoàn sinh cho anh chồng đă chết?" Thốt xong, lăo cầm gậy mà vụt Trần thị. Nhớ lời đạo sĩ, Trần thị nhịn đau, quằn lưng chịu đ̣n. Thấy thế, người đi chợ đứng xúm lại thành ṿng mà coi.

          Lăo hành khất bèn oẹ thức ăn bầy nhầy ra đầy nắm tay, đưa tới miệng Trần thị mà quát:"Há miệng ra! Nuốt đi!" Vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ như gấc, Trần thị toan hất tay lăo, nhưng chợt nhớ đến lời dặn của đạo sĩ, Trần thị lại nhắm mắt, há miệng táp thức ăn mà nuốt. Trần thị thấy thức ăn trôi qua cỗ họng, vào tới thực quản, tụ thành một cục vương vướng rồi trôi xuống bao tử, nổi thành cục u, không di chuyển nữa!

 

          Lăo hành khất bèn cả cười mà nói:"Giai nhân mê ta quá nhỉ?" rồi rảo bước mà đi về phía miếu Thanh Đế, không quay đầu lại.

 

Trần thị bèn cố rảo bước theo sau.

 

          Tới miếu, thấy lăo hành khất bước vào, Trần thị vội bước theo sau. Đột nhiên, Trần thị thấy lăo biến mất. T́m trước kiếm sau, không thấy lăo đâu, Trần thị vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ như gấc, thất thểu ra về.

 

          Ở nhà Trần thị, t́ nữ Hồng Hoa với 3 gia nhân rủ nhau lên pḥng nữ chủ khâm liệm cho Nhất Lang. Thấy xác Nhất Lang nằm cứng ở trên giường, giữa một đống tạng phủ bầy nhầy vương văi, dưới sàn vấy đầy máu đen, chúng chỉ dám đứng ở cửa pḥng ngó vào, chứ không dám vào khâm liệm.

 

          Về tới nhà, Trần thị vội chạy vào pḥng, ôm thi thể chồng mà gào khóc thảm thiết. Vừa nhớ thương chồng, vừa bị tủi hỗ v́ đă chịu nuốt thức ăn bầy nhầy mà không cứu được chồng, Trần thị cứ gập người mà gào khóc, chỉ mong được chết ngay cạnh chồng.

 

          Lát sau, Trần thị sai Hồng Hoa bưng nước vào pḥng cho ḿnh lau sạch mọi vết máu rồi thu gọn tạng phủ, sắp xếp ngay ngắn trong thi thể chồng. Nghĩ đến cảnh vợ chồng hạnh phúc trước kia, Trần thị lại gào khóc thảm thiết, khan cả tiếng. Rồi Trần thị thấy ḿnh hơi sốt, chỉ muốn nôn oẹ.

 

          Bỗng thấy cục u nổi ở bao tử di chuyển lên cổ họng, rồi vọt ra khỏi miệng, Trần thị kinh hăi, không biết ḿnh mắc bệnh chi. Nh́n theo cục u, Trần thị thấy nó giăy như cá tươi, rồi biến thành trái tim người, hơi nóng bốc lên như khói, nhảy vào lồng ngực của thi thể chồng ḿnh.  Đột nhiên Trần thị hết kinh hăi, dùng hai bàn tay kéo da khép kín lồng ngực cho chồng, gh́ chặt không buông.

 

          Lát sau, khi thấy có một luồng khí nóng từ chỗ vết rạch bốc thẳng lên cao, Trần thị chú mục nh́n th́ thấy hai mép vết rạch đă dính liền lại với nhau. Lúc đó, Trần thị mới buông chồng, đi lấy một giải lụa bó quanh ngực chồng cho chặt, rồi ngồi xoa bóp cho chồng.

 

Khi thấy thi thể chồng đă ấm lại, Trần thị mới đi lấy chăn đắp cho chồng, xuống bếp ăn uống, rồi lại lên ngồi xoa bóp cho chồng.

 

          Đến nửa đêm, vừa kiệt sức vừa buồn ngủ, Trần thị bèn nằm xuống cạnh thi thể chồng mà ngủ.

          Sáng ra thức giấc, Trần thị vùng dậy coi chồng. Thấy mũi chồng phập phồng, Trần thị đưa tay sờ th́ thấy có hơi thở.

          Biết chồng ḿnh đă sống lại, Trần thị sung sướng quá, bật khóc vang nhà.

          Trần thị bèn đi lấy một giải lụa mới mà bó lại ngực cho chồng. Khi cởi giải lụa cũ ra, Trần thị thấy vết rạch đă liền, trông tựa một đường viền trên gấm.

 

          Tuần sau, khi thấy chồng đă khoẻ, Trần thị mới tỉ tê thuật lại cho chồng nghe về lăo hành khất dơ dáy. Vợ chồng cùng thầm cám ơn lăo hành khất.

 

          Một hôm, Trần thị hỏi chồng:"Từ lúc bị Quỳnh Tiêu móc mất trái tim, cho đến lúc được hồi sinh, chàng có biết chi không?" Nhất Lang đáp:"Ta chỉ mơ màng như khi nằm mộng, nhưng thấy lồng ngực lúc nào cũng đau!"

 

          Việc Nhất Lang được hồi sinh không những khiến cho Trần thị cực kỳ sung sướng mà c̣n khiến cho t́ nữ Hồng Hoa với 3 gia nhân vui mừng.

 

          Từ đó, Nhất Lang không c̣n hiếu sắc như trước nữa. Vợ chồng chung sống với nhau rất mực hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả những ngày mới cưới.

 

 

 

 

 

 

 

347. CỔ NHI

 

Tấu hiệu hà tu sắc lặc phù

Cổ nhi thông tuệ thiện khu hồ

Cơ tâm mặc vận kỳ mưu xuất

Chỉ yếu an bài tửu nhất hồ

 

 

 

 

 

347. CON TRỪ CHỒN CHO MẸ

 

 

          Ở Trung quốc, loài chồn được chia làm hai giống: giống chân dài đuôi ngắn, gọi là hồ, giống chân ngắn đuôi dài, gọi là ly. V́ thế, hai chữ hồ ly  được dùng để chỉ chung cả loài chồn.

          Làng Vĩnh Hạ, tỉnh Hồ Nam, có nhà buôn tên Uông Thịnh, có vợ là Tần thị và một trai tên Uông Tuệ, lên 10. Trong nhà, có một quản gia là Chiêm bà. Uông Thịnh thường đi buôn xa, mỗi tháng chỉ về ở với gia đ́nh chừng dăm ngày.

          Một hôm, Uông Thịnh lên đường đi buôn. Tối ấy, ở nhà, sau bữa cơm, Tần thị gọi Chiêm bà và con vào pḥng khách nói chuyện. Đến khuya, ai về pḥng nấy. Lên giường nằm, Tần thị để một ngọn đèn dầu với ngọn lửa nhỏ bằng hạt đậu. Nửa đêm, đang ngủ, bỗng Tần thị mơ màng thấy có kẻ nằm đè lên người ḿnh mà giao hoan. Tỉnh giấc, quơ tay sờ, quả thấy một đàn ông rất nhỏ bé đang nằm trên người ḿnh, Tần thị thét lên một tiếng. Y vội tụt xuống đất, chạy tới cửa rồi biến mất mà cửa vẫn đóng. Kinh hăi quá, Tần thị nghi là chồn. Tần thị mặc lại y phục, chạy sang pḥng Chiêm bà, rỉ tai thuật chuyện. Chiêm bà giữ Tần thị ngủ ở pḥng ḿnh.

 

          Tối sau, Tần thị gọi Chiêm bà và con vào ngủ chung. Nửa đêm, khi mọi người đă ngủ say, chồn lại tới, lên giường lột y phục Tần thị mà cưỡng chiếm. Nghe tiếng Tần thị ú ớ, Chiêm bà chợt tỉnh, hô hoán ầm lên. Chồn biến mất.

          Sáng ra, khi ngủ dậy, Tần thị nhuốm bệnh, người vật vờ, nửa tỉnh nửa mê.

 

          Đến tối, sau khi vào pḥng Tần thị, Chiêm bà để Tần thị nằm một ḿnh trên giường, bảo Uông Tuệ theo ḿnh ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào tường mà ngủ gật để canh chồn. Nửa đêm, Chiêm bà thức giấc. Thấy giường trống, Chiêm bà ngỡ là Tần thị ra ngoài đi tiểu, nên lại ngủ tiếp.

 

          Lát sau, Chiêm bà lại thức giấc. Thấy giường vẫn trống, Chiêm bà kinh hăi, vội cầm đèn đi t́m. Bước ra khỏi cửa, thấy trời tối om, Chiêm bà kinh hăi, quay vào đánh thức Uông Tuệ dậy cùng đi. Uông Tuệ cầm đèn đi t́m mẹ, Chiêm bà theo sau. T́m khắp nhà trên không thấy, Uông Tuệ cầm đèn xuống nhà ngang th́ thấy mẹ nằm lơa lồ ở sàn pḥng ăn. Uông Tuệ bèn nhờ Chiêm bà mặc lại y phục cho mẹ rồi dắt mẹ về pḥng. Tần thị không biết xấu hổ, cứ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.

 

          Sáng sau, Tần thị bị điên nặng. Ban ngày, Tần thị hát nghêu ngao, rồi khóc nức nở, chửi chồng con, rồi chửi cả Chiêm bà với hàng xóm. Đêm đến, Tần thị đuổi Chiêm bà và con ra khỏi pḥng ḿnh, rồi nằm chờ chồn tới để giao hoan, nói cười rất vui vẻ.

 

          Thấy thế, Uông Tuệ bèn quyết tâm diệt chồn cho mẹ. Đêm nào Uông Tuệ cũng ra pḥng khách ngủ để canh chồn. Mỗi khi nghe thấy tiếng mẹ nói cười với chồn, Uông Tuệ lại cầm dao xông vào pḥng mẹ, khiến chồn kinh hăi, phải biến đi. 

 

          Tần thị giận dữ, mắng chửi con thậm tệ, nhưng Uông Tuệ cứ làm ngơ, coi như không nghe thấy ǵ. Càng ngày, Tần thị càng điên nặng. Nửa tháng sau, giữa ban ngày, Tần thị bắt chước thợ nề, lấy gạch đá bít kín 2 cửa sổ pḥng ḿnh, rồi lấy bùn chét kín các lỗ hở. Hai ngày sau, căn pḥng tối om, ban ngày phải thắp nến. Chiêm bà bảo Uông Tuệ dỡ gạch đá ra th́ Tần thị nằm lăn xuống đất, giăy đành đạch như con nít hờn giỗi, khiến Uông Tuệ phải ngưng. Thế rồi, ngày nào Tần thị cũng lượn quanh 2 cửa sổ bít kín mà cười. Vài hôm sau, Tần thị lại xuống bếp, đem hết dao kéo ra mài từ sáng đến tối. Bị nghe tiếng dao kéo mài suốt ngày, hàng xóm nhức đầu, bức tức, đâm ra ghét Tần thị.

          Tối ấy, Uông Tuệ giắt một dao bếp vào bụng, đem theo một đèn dầu với một cục đá lửa tới nấp ở ngoài cửa pḥng mẹ. Nửa đêm, chợt nghe thấy tiếng mẹ ú ớ, Uông Tuệ vội đánh lửa thắp đèn, rồi cầm đèn, đẩy cửa xông vào pḥng mà mắng chửi chồn. Đột nhiên, Uông Tuệ thấy mẹ hết ú ớ, rồi nằm ngủ yên.

 

          Ba đêm sau, tuy thấy mẹ ngủ yên, nhưng Uông Tuệ vẫn tiếp tục ŕnh chồn. Tối thứ 4, ŕnh đến nửa đêm, không thấy chi lạ, Uông Tuệ nghĩ chắc chồn không dám tới nữa. Uông Tuệ bèn giả vờ đứng dậy, bỏ chỗ ŕnh mà khệnh khạng đi ra bụi cây ở ngoài vườn để đi tiểu, nhưng rồi lại lén trở lại chỗ cũ ngay.

 

          Chợt thấy từ xa, có con ly chạy tới cửa pḥng mẹ, Uông Tuệ vội rút dao chạy tới chém, nhưng v́ con ly nhanh quá, Uông Tuệ chỉ chém đứt được cái đuôi. Thấy con ly vụt qua khe cửa vào pḥng, Uông Tuệ vội tông cửa vào theo để chém, nhưng con ly nhanh lắm, Uông Tuệ chém nhát nào cũng trật. Thế rồi, con ly lại vụt qua khe cửa ra ngoài mà biến mất.

 

          Chạy ra cửa pḥng, thấy đuôi chồn dài chừng 2 tấc, đẫm máu tươi, Uông Tuệ nghĩ:"Tuy không giết được chồn, nhưng cũng khiến nó sợ, chắc nó không dám tới pḥng mẹ nữa!" Rồi Uông Tuệ lại nghĩ:"Chồn bị đứt đuôi, bỏ pḥng chạy trốn, chắc máu dỏ giọt theo suốt dọc đường! Vậy th́ sáng mai, ḿnh cứ theo vết máu là ḍ ra chỗ ở của chồn!" Tỉnh giấc, Tần thị lại giận dữ, mắng chửi con, nhưng Uông Tuệ vẫn làm ngơ, coi như không nghe thấy ǵ.

          Sáng sau, ḍ theo vết máu, Uông Tuệ thấy chồn đă trốn tới bức tường rào ở vườn sau, vượt tường, nhảy sang nhà bác Hà Xuân, bạn cha.

          Tối ấy, Uông Tuệ lại ŕnh chồn th́ thấy chồn không tới nữa.

 

Tuần sau, Uông Thịnh đi buôn về. Cởi bỏ hành trang xong, Uông Thịnh vào pḥng thăm vợ. Thấy chồng vào, đột nhiên Tần thị coi như kẻ thù, chửi mắng thậm tệ. Hết sức kinh ngạc, Uông Thịnh chạy ra sân, lớn tiếng gọi con. Từ bếp, Uông Tuệ chạy lên chào cha. Uông Thịnh hỏi tại sao mẹ lại điên như thế? Uông Tuệ bèn thuật chuyện đầu đuôi.

 

Nghe xong, Uông Thịnh kinh hăi, vội ra chợ mời thầy lang tới nhà bắt mạch hốt thuốc cho vợ. Thầy lang phải vất vả lắm mới dỗ được Tần thị ngồi im cho ḿnh bắt mạch. Kê đơn thuốc, nhận thù lao xong, thầy lang cáo biệt. Uông Thịnh ra chợ cân thuốc, đem về sắc cho vợ uống. Thấy chồng bưng thuốc vào pḥng, Tần thị liền chạy tới, giằng lấy bát thuốc, ném xuống đất. Kinh hăi quá, Uông Thịnh vội chạy ra sân thuật lại cho con nghe.

Uông Tuệ bàn với cha cho ḿnh ra chợ cân một thang khác, đem về sắc, pha vào canh, rồi đem vào pḥng cho mẹ. Uông Thịnh ưng thuận. Tần thị đang đói, thấy con bưng cơm canh vào pḥng, liền chạy tới cầm bát canh húp, không biết trong canh có thuốc. V́ thế, bệnh điên của Tần thị đỡ dần. Ba ngày sau, Tần thị đă đỡ, tối đến đă chịu để cho chồng vào ngủ chung. Hai cha con cùng mừng.

 

          Thế nhưng, vào tối thứ 4, nửa đêm thức giấc, thấy vợ biến mất, Uông Thịnh vội vùng dậy, chạy sang đánh thức con để cùng đi t́m. Xuống pḥng ăn ở nhà ngang, thấy vợ đang lên cơn điên trở lại, cứ khoa chân múa tay, vừa hát vừa cười, Uông Thịnh bèn cầm tay vợ dắt lên pḥng riêng. Tần thị không chịu, cứ giằng tay ra mà chửi mắng chồng, khiến Uông Thịnh đành phải để vợ ở lại pḥng ăn.

 

          Sáng sau, Tần thị mới chịu lên pḥng riêng.

          Tối ấy, Uông Thịnh khóa cửa pḥng ăn để cho vợ không vào được. Nửa đêm, Tần thị lại vùng dậy, chạy xuống nhà ngang. Biết pḥng ăn đă khóa, Uông Thịnh chạy theo để xem vợ chạy đi đâu? Thế nhưng, khi Tần thị chạy tới gần pḥng ăn th́ tự nhiên hai cánh cửa mở tung, khiến Uông Thịnh hết sức kinh ngạc, nghi là vợ bị ma làm. Sáng sau, Uông Thịnh ra chợ, mời thầy pháp tới nhà lập đàn, làm l­ễ cầu đảo, trừ tà cho vợ, nhưng không hiệu nghiệm. Uông Thịnh đành bó tay.

 

          Thấy cha không hành động chi nữa, Uông Tuệ bèn lén cha, hành động một ḿnh. Chập tối hôm rằm, Uông Tuệ trèo tường sang vườn sau nhà Hà Xuân, nằm trong đám cỏ rậm gần cái cḥi ở giữa vườn để ŕnh chồn.

 

          Khi trăng mọc, chợt nghe có tiếng người th́ thào, Uông Tuệ bèn khẽ vạt cỏ để nh́n vào cḥi th́ thấy có kẻ râu dài, khoác áo choàng tay bưng hồ rượu, đứng hầu 2 thanh niên đang ngồi trên phiến đá phẳng ở giữa cḥi, vừa uống rượu vừa th́ thào với nhau. Uông Tuệ lắng nghe, nhưng tiếng nhỏ quá, không nghe thấy ǵ.

Lát sau, Uông Tuệ nghe thấy một thanh niên sai kẻ râu dài:"Tối ngày kia, ngươi phải kiếm một hồ rượu trắng, đem về đây cho ta!" Kẻ râu dài líu ríu vâng dạ.

 

          Sau khi 2 thanh niên dời cḥi, cùng đi về phía cuối vườn, lẩn vào bụi trúc rậm, kẻ râu dài mới dám cởi áo choàng, trải lên phiến đá mà nằm.

Chú mục nh́n, Uông Tuệ thấy kẻ râu dài cũng giống như người thường, chỉ khác một điều là có cái đuôi ở sau lưng. Uông Tuệ toan lén ra về, nhưng lại sợ kẻ râu dài biết nên đành nằm nín thở trong bụi cỏ rậm, rồi ngủ thiếp đi.

 

Tờ mờ sáng, chợt nghe có tiếng th́ thào, Uông Tuệ tỉnh giấc. Nh́n vào cḥi, Uông Tuệ thấy 2 thanh niên tối qua đă trở lại, đánh thức kẻ râu dài, bảo khoác áo choàng mà đi theo họ về phía cuối vườn, lẩn vào bụi trúc. Chờ cho vườn vắng, Uông Tuệ mới ḅ dậy, trèo tường về nhà. Thấy con về, Uông Thịnh hỏi đêm qua ngủ ở đâu? Uông Tuệ đáp là ngủ ở bên nhà bác Hà Xuân.

 

Gần trưa, thấy cha đi chợ, Uông Tuệ xin đi theo. Uông Thịnh cho đi.

Tới chợ, qua cửa tiệm bán mũ áo lông chồn, Uông Tuệ xin cha mua cho ḿnh một đuôi chồn, để làm đồ chơi. Uông Thịnh làm ngơ. Thấy con cứ phụng phịu đ̣i mua, Uông Thịnh bèn mua cho một cái. Uông Tuệ mừng lắm.

Uông Thịnh dắt con vào một tiệm tạp hóa, đứng nói chuyện buôn bán với chủ tiệm. Thừa lúc cha mải mê nói chuyện, Uông Tuệ tḥ tay khẽ móc túi cha, lấy được một mớ tiền.

 

Uông Tuệ vụt chạy đi mua một hồ rượu trắng, đem ra quán nước quen ở chợ, nói với bà chủ rằng v́ cha muốn giấu mẹ nên sai ḿnh tới xin bà giữ giùm hồ rượu trong ít bữa. Bà nhận lời.

Chợt nghĩ ra cậu Tần Hội, em trai mẹ, là thợ săn, ở gần chợ, trong nhà có trữ thuốc độc, Uông Tuệ bèn chạy tới thăm cậu mợ.

 

Thấy Uông Tuệ tới, vợ Tần Hội là Vưu thị, chạy ra pḥng khách, hỏi:"Mẹ cháu đỡ chưa?" Uông Tuệ đáp:"Thưa mợ, mẹ cháu đă đỡ!" Hỏi:"Cháu tới đây chơi hay có chuyện chi?" Đáp:"Thưa mợ, đêm nào quần áo mẹ cháu cũng bị chuột cắn, khiến mẹ cháu kêu khóc suốt ngày, ai dỗ cũng không nín! Hôm nay, mẹ cháu sai cháu tới đây xin cậu mợ chút thuốc độc để đem về đánh bả chuột!" Vưu thị nói: "Cậu đi vắng rồi! Để mợ lấy cho! Nhưng bây giờ để mợ vào nhà trong lấy cái này ra cho cháu đă!" Nói xong, Vưu thị chạy vào nhà trong, lấy ra một gói tiền nhỏ, đưa cho Uông Tuệ mà nói:"Mợ cho cháu chút tiền lẻ này để tiêu vặt!" Uông Tuệ từ chối:"Cháu cám ơn mợ, nhưng lúc này cháu chưa cần tiêu ǵ! Xin mợ cứ giữ hộ cháu, khi nào cháu cần, cháu sẽ tới xin!" Vưu thị nói:"Vậy th́ để mợ vào bếp hấp bánh cho cháu ăn!" Uông Tuệ đáp:"Thưa mợ, vâng!"

 

Chờ cho Vưu thị vào bếp, Uông Tuệ bèn lục lọi khắp pḥng. T́m được một b́nh có dán nhăn:"Thuốc độc!" Uông Tuệ bèn mở nắp ra, lấy giấy gói một muỗng, cho vào túi, đậy nắp b́nh lại, rồi trả b́nh về chỗ cũ.

 

Xong xuôi, Uông Tuệ chạy vào bếp, nói:"Thưa mợ, v́ cha cháu đang chờ cháu ở ngoài chợ, cháu không kịp ăn đâu, xin mợ đừng hấp bánh nữa!" Không chờ cho Vưu thị lên tiếng, Uông Tuệ chạy vụt ra đường.

 

Tới quán nước, Uông Tuệ nói với bà chủ:"Thưa bà, cha cháu nói xin bà cho cháu ngâm chút thuốc bỗ này vào rượu!" Bà bèn đưa hồ rượu cho Uông Tuệ. Uông Tuệ trút thuốc độc vào b́nh, đưa b́nh gửi lại bà, rồi xin cáo biệt.

 

Nghĩ rằng kẻ râu dài phải ra chợ mua một hồ rượu trắng cho chủ, Uông Tuệ không chịu về nhà mà ra chợ để t́m gặp. Măi tới khi trời đă tối, không gặp được kẻ râu dài, Uông Tuệ mới chịu về. Thấy con về, Uông Thịnh hỏi con đi đâu mà giờ này mới về? Uông Tuệ đáp là đi thăm cậu mợ Tần Hội.

 

Sáng sau, khi ngủ dậy, Uông Tuệ lại ra chợ kiếm kẻ râu dài, đem theo cái đuôi chồn. Lát sau, t́nh cờ nh́n thấy kẻ râu dài đứng lẫn trong đám người đi chợ, Uông Tuệ bèn chạy tới xem cuống đuôi sau lưng kẻ râu dài ở chỗ nào?

Biết được vị trí cuống đuôi, Uông Tuệ bắt chước mà buộc đuôi chồn vào sau lưng ḿnh, phủ vạt áo lên, rồi tiến lại gần kẻ râu dài, cầm tay lắc mà hỏi:"Huynh đấy ư?" Quay nh́n, thấy Uông Tuệ là một đứa bé lạ, kẻ ấy hỏi:"Đệ là ai?" Uông Tuệ đáp:"Huynh quên đệ rồi sao? Chúng ḿnh đă gặp nhau một lần rồi! Lần ấy, huynh đi với 2 thanh niên khác!" Ngắm nghía Uông Tuệ hồi lâu, kẻ râu dài vẫn chỉ nửa tin nửa ngờ, không nhớ là ḿnh đă gặp đứa bé này ở đâu?

Uông Tuệ bèn hỏi:"Huynh cư ngụ ở đâu?" Kẻ râu dài đáp:"Ở thôn Bắc! Thế đệ cư ngụ ở đâu?" Uông Tuệ đáp:"Ở trong núi!" Kinh ngạc quá, kẻ râu dài hỏi: "Sao lại ở trong núi?" Uông Tuệ cười mà đáp:"Từ lúc mẹ sanh đến giờ, đệ toàn sống ở trong núi! Thế huynh chưa bao giờ sống ở trong núi hay sao?" Nghe Uông Tuệ nói, kẻ râu dài kinh hăi quá, hỏi:"Đệ tên chi?" Uông Tuệ đáp:"Tên đệ là Hồ Nhi! C̣n huynh tên chi?" Kẻ râu dài đáp:"Tên huynh là Mạc Hồng!" Uông Tuệ bèn hé vạt áo, để lộ chút đuôi chồn ở sau lưng ra mà nói:"Chúng ḿnh ở lẫn lộn với loài người mà cứ phải mang cái này th́ thực là bất tiện!" Mạc Hồng hỏi:"Đệ ra chợ làm chi?" Uông Tuệ đáp:"Cha đệ sai đi mua rượu trắng cho ông!" Mạc Hồng nói: "Huynh cũng phải đi mua rượu trắng cho chủ đây!" Uông Tuệ hỏi:"Huynh đă mua chưa?" Mạc Hồng đáp:"Chưa!" Uông Tuệ hỏi:"Huynh định mua rượu trắng ở tiệm nào?" Mạc Hồng đáp:"Thú thực với đệ là huynh nghèo lắm, đâu có tiền mua, chỉ đi ŕnh ṃ để ăn cắp thôi!" Uông Tuệ nói:"Đi ăn cắp th́ khổ cực lắm v́ lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ!" Mạc Hồng đáp:"Huynh cũng biết thế, nhưng v́ bị 2 chủ nhân sai đi kiếm cho ra một hồ rượu trắng mà không cho một đồng nào th́ lấy tiền ở đâu ra mà mua? V́ thế, chỉ c̣n cách là đi ăn cắp!" Uông Tuệ hỏi:"Hai chủ nhân của huynh là ai?" Mạc Hồng đáp:"Là 2 thanh niên mà đệ đă gặp đi cùng với huynh đó!" Hỏi:"Hai thanh niên ấy có liên hệ ǵ với nhau không?" Đáp:"Có! Họ là anh em ruột!" Hỏi:"Họ làm nghề ǵ?" Đáp:"Họ có nghề ǵ đâu! Họ chỉ đi tư thông với đàn bà có chồng ở trong làng!" Hỏi:"Họ tư thông với ai?" Đáp:"Với nhiều người lắm, nhưng hiện nay th́ thanh niên anh đang tư thông với một đàn bà ở thôn Bắc, c̣n thanh niên em th́ đang tư thông với Tần thị, vợ của Uông Thịnh ở thôn Nam!" Hỏi:"Việc tư thông nào cũng trót lọt chứ?" Đáp:"Không đâu! Thanh niên em bị đứa con trai của Uông Thịnh ŕnh chém, đứt mất cái đuôi! Mười ngày sau, vết thương mới lành! Y nói đêm nay, sau khi uống rượu, y sẽ lại ṃ tới nhà Uông Thịnh để tư thông với Tần thị! Thôi! Bây giờ huynh không c̣n th́ giờ nói chuyện với đệ nữa! Để khi khác!" Hỏi:"Bây giờ huynh đi đâu?" Đáp:"Phải đi ăn cắp rượu trắng cho hai chủ nhân!" Uông Tuệ nói:"Đi mua cho nhàn nhă, chứ tội ǵ mà đi ăn cắp cho vất vả?" Mạc Hồng đáp:"Nhưng huynh không có tiền!" Uông Tuệ nói:"Để đệ biếu huynh cái hồ rượu trắng mà đệ đă mua cho cha, rồi đệ sẽ đi mua hồ khác cho cha! Trong túi đệ c̣n nhiều tiền lắm!" Tỏ vẻ ngượng ngập, Mạc Hồng nói:"Cám ơn đệ, nhưng huynh không có ǵ để đền ơn đệ nên huynh ngại lắm!" Uông Tuệ cười mà nói:"Ngại cái ǵ? Chúng ta cùng loài th́ phải giúp đỡ nhau chứ! Chắt bóp để làm chi? Rất tiếc là huynh đang bị bận, phải về phục vụ hai chủ nhân, chứ nếu huynh rảnh rỗi th́ ngay bây giờ đệ quyết mời huynh đi với đệ tới tửu quán để huynh đệ ḿnh túy lúy với nhau một bữa cho thỏa chí b́nh sinh! Thôi! Bây giờ huynh hăy đi theo đệ tới quán nước gần đây để đệ biếu huynh cái hồ rượu trắng mà đệ đă mua!"

 

Mạc Hồng bèn đi theo Uông Tuệ tới quán nước. Uông Tuệ xin lại bà chủ hồ rượu trắng, trao cho Mạc Hồng, rồi xin cáo biệt.

Về nhà, Uông Tuệ quyết thức trắng đêm. Chờ cho mẹ ngủ say, Uông Tuệ cầm dao sắc lên ngồi ở trước cửa pḥng mẹ để ŕnh chồn.

 

Đến quá nửa đêm, không thấy chồn tới, Uông Tuệ nghĩ mưu của ḿnh đă thành! Uông Tuệ bèn vào pḥng cha, đánh thức cha dậy, thuật lại đầu đuôi cho cha nghe, rồi xin cha cùng ḿnh trèo tường sang vườn sau nhà Hà Xuân để xem có chi lạ không? Uông Thịnh ưng thuận.

Sang vườn sau nhà Hà Xuân, đi tới cái cḥi ở giữa vườn, cha con cùng nh́n thấy có 2 xác chồn nằm chết trên phiến đá trong cḥi và 1 xác chồn khác nằm chết trên băi cỏ ngoài cḥi, cả 3 cùng có máu tươi ứa ra ở 2 bên mép.

 

Thấy hồ rượu trắng pha thuốc độc của ḿnh nằm lăn lóc ở trong cḥi, Uông Tuệ bèn cầm lên lắc thử th́ thấy trong hồ vẫn c̣n một chút rượu. Uông Tuệ liền đỗ hết rượu xuống đất.

 

Kinh ngạc quá, Uông Thịnh hỏi:"Sao con không nói cho cha biết mưu trừ chồn của con từ trước?" Uông Tuệ đáp:"Thưa cha, v́ loài chồn tinh lắm, hơi để lộ ra một chút là chúng biết ngay! V́ thế con phải giấu cha!" Uông Thịnh gật gù khen:"Con giỏi lắm! Lập được mưu trừ chồn th́ cũng giỏi như Trần B́nh đời nhà Hán, lập được mưu trừ giặc!"

 

Cha con bèn vác 3 xác chồn, trèo tường về nhà. Thấy 1 xác cụt đuôi, Uông Tuệ biết ngay là xác của con ly đă bị ḿnh chặt đứt đuôi khi nó bén mảng tới cửa pḥng mẹ.

Từ đó, gia đ́nh Uông Thịnh hết bị nạn chồn quấy phá.

          Ở thôn Bắc, có nhà buôn tên Quách Vượng, cũng là bạn buôn của Uông Thịnh. Thấy vợ ḿnh là Nhan thị bị điên loạn, Quách Vượng nghi là vợ ḿnh bị ma làm, nên đi mời thầy pháp tới nhà lập đàn, làm l­ễ cầu đảo, trừ tà cho vợ.

          Sau khi làm lễ, thầy pháp nói:"Bệnh này là bệnh chồn làm chứ không phải là bệnh ma làm!" Quách Vượng hỏi:"Chồn ấy hiện ở đâu?" Thầy pháp đáp:"Hiện ở thôn Nam làng này!"

Quách Vượng bèn t́m tới nhà Uông Thịnh hỏi thăm về chồn ấy th́ được Quách Thịnh thuật cho nghe chuyện con trai ḿnh đă lập mưu giết được 3 chồn, trong đó có một con vẫn tư thông với Nhan thị.

 

Nghe Uông Thịnh nói, Quách Vượng mừng lắm, bèn đi mời thầy lang tới nhà bắt mạch hốt thuốc cho vợ. Không bao lâu, Nhan thị b́nh phục dần, rồi khỏi hẳn

Tuy nhiên, vợ Uông Thịnh là Tần thị th́ không được may mắn như thế, thân h́nh mỗi ngày một gày ṃn, sức khoẻ mỗi ngày một sa sút. Tuy tinh thần vẫn tỉnh táo, nhưng Tần thị lại mắc bệnh ho đờm, khạc nhổ suốt ngày.

Tháng sau, Tần thị chết.

 

Sau khi măn tang mẹ, Uông Tuệ được cha rước thầy vơ về nhà, dạy cho cách cưỡi ngựa bắn cung.

 

Khi trưởng thành, Uông Tuệ được triều đ́nh phong cho chức tổng nhung trong binh đội hoàng gia.

 

Về sau, Uông Tuệ quư hiển, có danh vọng trong vùng Hồ Nam.

  

 

 

Cựu GS ĐÀM QUANG HƯNG


Giáo Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas

  

 

 

www.ninh-hoa.com