Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
171. HỒ THIẾP
Đao châm thanh lư tẩu trù nô
Thắng tự đương niên Lạc Tú vô
Nhất lănh dương cừu nguyên tế sự
Phu nhân sinh tính húy ngôn hồ
171.
LẤY CHỒN LÀM
VỢ LẼ
Cuối triều Minh,
huyện Lai Vu tỉnh Sơn Đông có tiến sĩ Lưu Đỗng Cửu, tướng
mạo xấu xí, mày thô, râu rậm, nhưng tính cương trực, can
đảm, liêm khiết. Phu nhân họ Cảnh, tính hiền thục, không
ghen tuông.
Lưu công và phu nhân có 3
người con là trưởng nam Mạnh Trác, thứ nam Trọng Tử và tiểu
nữ Bạch Vân.
Năm ấy, Lưu công
cưới vợ cho Mạnh Trác. Cô dâu, người họ Dư, tính hiền thục
như phu nhân.
Năm sau, Lưu công gả chồng
cho Bạch Vân. Chú rể, người họ Nguyên, ở làng bên, là nho
sinh, văn chương trung b́nh, chỉ đậu tú tài, gia tư khá giả
nhưng tiêu xài hoang phí nên gia tư sa sút dần.
Đầu tháng giêng năm sau, Lưu
công nhận được lệnh triều đ́nh bổ đi giữ chức quan tể huyện
Phần Dương tỉnh Sơn Tây.
Lưu công để vợ con ở quê, lên
đường phó nhậm, dắt theo 10 gia nhân. Tới nơi, nghe đồn
trong huyện đường có nhiều chồn tinh, Lưu công chỉ cười,
chẳng hề sợ hăi.
Một tối, ngồi một
ḿnh trong huyện đường đọc sách, Lưu công chợt thấy tiếng
cười nói ở ngoài sân, nhưng cũng không để ư.
Lát sau, tiếng cười nói mỗi
lúc một gần, rồi có tiếng mở cửa, Lưu công mới buông sách
nh́n ra th́ thấy 4 nữ lang theo nhau bước vào pḥng. Nữ lang
đi đầu trạc 40, nữ lang đi kế trạc 30, nữ lang kế theo trạc
20, nữ lang sau cùng chỉ trạc 15, tóc c̣n để trái đào. Bốn
nữ lang tới đứng quanh chiếc bàn trong pḥng mà nh́n nhau,
bưng miệng cười khúc khích.
Tuy biết là chồn tới quấy
phá, nhưng Lưu công cũng không để ư, lại cầm sách lên đọc.
Thấy thế, nữ lang trẻ nhất tḥ tay vào túi rút ra một chiếc
khăn hồng, vo tṛn lại mà ném Lưu công.
Khăn bay trúng má Lưu công,
rơi xuống đất. Lưu công không nói chi, chỉ cúi nhặt chiếc
khăn, ném qua cửa sổ rồi lại tiếp tục đọc sách. Thấy thế, 4
nữ lang nh́n nhau mỉm cười, rủ nhau ra về
Tối sau, một ḿnh nữ lang lớn
tuổi tới nói với Lưu công:"V́ tiểu muội nhà thiếp có duyên
nợ với hiền lang nên lát nữa, khi thiếp dẫn thị tới, xin
hiền lang chớ hắt hủi thị như tối qua!" Lưu công không đáp,
chỉ ậm ừ. Nữ lang bèn bỏ đi.
Lát sau, quả nhiên nữ lang
trở lại, dẫn theo nữ lang trẻ nhất, có t́ nữ theo hầu. Nữ
lang lớn tuổi nói:"Tối nay thiếp dẫn tiểu muội tới đây thành
thân với hiền lang!" Nói xong, nữ lang bỏ đi.
T́ nữ d́u nữ lang trẻ tới
ngồi ở chiếc ghế cạnh Lưu công mà nói:"Tối nay nương tử gặp
bạn loan phượng, xin hăy vui lên! Đêm nay, động pḥng hoa
chúc, xin nương tử cố gắng phụng sự tân lang cho khéo! Bây
giờ tiểu t́ xin lánh mặt!" Nói xong, t́ nữ bỏ đi.
Ngắm nh́n nữ lang, Lưu công
thấy quả là một trang quốc sắc, kiều diễm vô song, nên
hỏi:"Danh tính cô nương là ǵ?" Nữ lang đáp:"Thiếp họ Chiêm,
tên Tiểu Quân!" Hỏi:"Cô nương có phải là người không?" Đáp:
"Trước kia th́ phải, bây giờ th́ không!" Hỏi:"Thế bây giờ cô
là chồn à?" Đáp:"Không phải là chồn, nhưng cũng là chồn!"
Nói:"Cô nương nói khó hiểu quá! Xin cắt nghĩa rơ hơn!"
Đáp:"Xin cố gắng! Nguyên trước kia, quan tể huyện này là
Chiêm công mà thiếp là con gái Chiêm công, nên trước kia
thiếp là người! Trong huyện đường này có nhiều chồn tinh.
Chúng khiến thiếp bị bệnh mà chết nên bây giờ thiếp không
phải là người nữa! Khi thiếp chết, cha thiếp thương sót, đem
di thể mai táng ở góc vườn hoa. Lũ chồn biết chuyện, rủ nhau
tới đào mộ, dùng yêu thuật khiến thiếp sống lại rồi bắt
thiếp về ở với chúng. V́ thiếp là người chết hoàn sinh nên
thiếp không phải là chồn! Nhưng v́ thiếp ở chung với chồn
nên ai cũng coi thiếp là chồn!"
Lưu công gật đầu cười, rồi
ṿng tay ra sau lưng Tiểu Quân, luồn tay vào quần để sờ xem
Tiểu Quân có đuôi hay không. Tiểu Quân vùng đứng dậy, bỏ
chạy ra xa rồi cười, hỏi:"Chàng nghi thiếp có đuôi phải
không?" Lưu công gật đầu. Tiểu Quân bèn quay lưng lại,
nói:"Bây giờ chàng hăy tới đây sờ thử xem sao?" Lưu công
liền tới, đưa tay sờ thử th́ thấy Tiểu Quân không có đuôi.
Tiểu Quân bèn quay mặt lại lườm Lưu công. Đột nhiên, Lưu
công cảm thấy người rạo rực, mất tự chủ, rồi bế xốc Tiểu
Quân vào tư dinh ân ái.
Sáng sau, t́ nữ tới
đón Tiểu Quân về. Tiểu Quân không chịu về, bắt t́ nữ ở lại
luôn với ḿnh.
Thấy Tiểu Quân ở lại luôn,
Lưu công bắt lũ gia nhân phải lên lạy chào Tiểu Quân, bắt
phải gọi Tiểu Quân bằng tiểu phu nhân.
Gia nhân
lên lạy chào đều được Tiểu
Quân thưởng tiền. Tuy mừng v́ được tiền nhưng chúng vẫn nhắn
tin về quê báo cho Cảnh phu nhân hay là Lưu công vừa có thứ
thất. Nghe tin, phu nhân chỉ cười.
Đầu tháng chạp năm
ấy, Lưu công tính ra Tiểu Quân đă tới ở với ḿnh được gần
một năm.
Biết sinh nhật của Lưu công
rơi vào ngày 21 tháng chạp, Tiểu Quân quyết định làm lễ
mừng thọ Lưu công, bảo Lưu công gửi thiếp mời quan khách.
Nghe lời, Lưu công gửi đi trên 300 thiếp.
Để có người nấu cỗ
đăi khách, Lưu công gửi trát đ̣i 10 đầu bếp giỏi trong huyện
tới tư dinh nấu cỗ vào sáng hôm 21. Thế nhưng, vào sáng hôm
ấy, thấy chỉ có 2 đầu bếp tới tŕnh diện, Lưu công giận lắm,
vào pḥng than thở với Tiểu Quân. Tiểu Quân cười, nói:"Xin
chàng chớ lo! Tuy thiếp tài hèn sức mọn nhưng cũng có thể
làm được 40 mâm cỗ! Chàng chỉ cần sai lũ gia nhân đem hết
thịt cá, gừng quế vào bếp rồi cho thiếp biết phải làm những
món ǵ là xong!" Lưu công nửa tin nửa ngờ nhưng v́ không c̣n
cách nào khác, đành phải theo lời.
Lũ gia nhân đem hết
mọi thứ vào bếp rồi lên tŕnh báo. Tiểu Quân liền xuống bếp,
cho 2 đầu bếp ra về, đuổi lũ gia nhân ra sân, đóng cửa lại,
ở trong bếp một ḿnh.
Lát sau, lũ gia nhân nghe
thấy ở trong bếp có tiếng dao thớt lách cách, tiếng chày cối
th́nh thịch, liên miên không dứt.
Lát sau, khi thấy quan khách
đă tới đông đủ, Tiểu Quân mở cửa, sai lũ gia nhân khiêng một
bàn dài vào bếp, lấy 10 chiếc mâm đặt lên bàn. Chúng tuân
lệnh. Trong khoảnh khắc, mâm nào cũng đầy ắp sơn hào hải vị.
Tiểu Quân bèn sai chúng bưng lên nhà trên mời khách rồi lại
đem mâm xuống bưng chuyến khác. Mỗi đứa phải bưng tới 4
chuyến mới hết.
Cuối tiệc, Lưu công sai chúng
xuống bếp lấy bánh nướng với chè củ ấu tráng miệng. Chúng
xuống tŕnh. Tiểu Quân nói:"Chủ các ngươi có dặn ta làm
những món ấy đâu? Bây giờ đột nhiên lại sai các ngươi xuống
đây đ̣i th́ ta biết lấy ở đâu ra?" Chúng dợm quay lên tŕnh
Lưu công th́ chợt Tiểu Quân gọi giật lại, nói:"Hăy khoan! Cứ
đứng ở ngoài sân mà chờ ta gọi!" Chúng tuân lệnh.
Lát sau, chúng nghe thấy
tiếng Tiểu Quân từ trong bếp gọi ra:"Vào đây mà lấy bánh với
chè!" Chúng kéo nhau vào th́ thấy bánh với chè đă được bày
kín 10 mâm. Chúng bưng lên nhà trên mời khách rồi lại đem
mâm xuống, bưng thêm 3 chuyến nữa.
Khi khách đă ra về, Tiểu Quân
lên nhà trên hỏi Lưu công:"Chàng thấy bữa tiệc vừa rồi ra
sao?" Lưu công đáp:"Ai cũng khen là ngon miệng và hậu hỹ!"
Tiểu Quân cười, nói:"Chàng không dặn thiếp phải làm bánh với
chè mà đột nhiên lại sai lũ gia nhân xuống bếp đ̣i th́ thiếp
biết lấy ở đâu ra?" Lưu công ngạc nhiên, hỏi:"Thế sao vẫn có
bánh với chè mời khách?" Tiểu Quân cười, nói:"Bánh với chè
ấy đâu có phải là do thiếp làm!" Lưu công hỏi: "Thế ở đâu
ra?" Tiểu Quân đáp:"Thiếp đi mua của nhà hàng Đông Thiên ở
ngoài chợ nhưng chưa trả tiền. Bây giờ, xin chàng sai gia
nhân đem tiền đi trả cho họ!" Lưu công liền sai lũ gia nhân
đem tiền đi trả.
Lúc đó, ở nhà hàng Đông
Thiên, mọi người đang xôn xao bàn tán về một chuyện lạ mới
xảy ra là tự nhiên 40 mâm bánh với chè ở trong bếp đă không
cánh mà bay! Khi thấy lũ gia nhân trong dinh quan tể đem
tiền ra trả, họ mới vỡ lẽ rằng Tiểu Quân đă tới nhà hàng lấy
đem vào dinh.
Năm sau. Vào tối 30
tháng 3, Lưu công bảo Tiểu Quân lấy rượu ra ngồi đối ẩm.
Chợt nghĩ tới rượu khổ lục của người Sơn Đông mà ḿnh
đă được uống từ hồi c̣n nhỏ, Lưu công nói:"Bữa nay ta thấy
thèm rượu khổ lục ở quê nhà!" Tiểu Quân nói:"Để thiếp đi
lấy!" Lưu công cười, nói:"Ở đây làm ǵ có rượu khổ lục mà đi
lấy?" Tiểu Quân chỉ cười, rồi đứng dậy, đi ra cổng.
Lát sau, Tiểu Quân trở về,
tay cầm lẵng nhỏ, ngồi vào bàn. Lưu công hỏi:"Nàng đi đâu
về?" Tiểu Quân đáp:" Đi lấy rượu khổ lục!" Nghĩ Tiểu Quân
nói đùa, Lưu công hỏi:"Thế rượu đâu?" Tiểu Quân bèn tḥ tay
vào lẵng lấy ra một b́nh rượu, đưa cho Lưu công mà nói:"B́nh
rượu này c̣n đầy, chắc chàng phải dùng 2 bữa mới hết!”
Coi chiếc b́nh, Lưu công thấy
giống hệt chiếc b́nh của vợ ḿnh ở quê nhà. Mở b́nh ra ngửi,
thấy đúng là mùi rượu khổ lục, Lưu công kinh ngạc nhưng cũng
không hỏi chi thêm, chỉ rót rượu uống.
Ba hôm sau, Cảnh
phu nhân sai hai gia nhân tên An Biên, Bá Trúc tới Phần
Dương vấn an Lưu công. Dọc đường, An Biên nói với Bá
Trúc:"Mỗ nghe nói tiểu phu nhân chồn
của tướng công nhà ḿnh hay thưởng tiền cho gia nhân! Chuyến
này tụi ḿnh tới, thế nào cũng được tiểu phu
nhân chồn thưởng tiền! Nếu được thưởng, mỗ sẽ
đi mua áo cừu mới, mặc cho ấm!"
Tối đó, ở Phần
Dương, Tiểu Quân nói với Lưu công:"Phu nhân ở quê nhà có cho
2 gia nhân sang đây vấn an chàng. Trưa mai, chúng sẽ tới.
Một trong 2 đứa vô lễ với thiếp lắm, thế nào thiếp cũng phải
trừng phạt y mới được!" Lưu công cười, hỏi:"Y chưa gặp nàng
bao giờ th́ làm sao y có thể vô lễ với nàng được?" Tiểu
Quân không đáp.
Trưa sau, quả nhiên An Biên
với Bá Trúc tới Phần Dương. Vừa vào tư dinh, đột nhiên An
Biên thấy đầu bị nhức như búa bổ. An Biên co hai tay ôm chặt
đầu cho đỡ nhức, nhưng không thấy đỡ mà c̣n thấy nhức thêm,
khiến An Biên phải nằm lăn xuống đất rên la.
Lũ gia nhân trong dinh kinh
hăi, bảo nhau đi t́m thuốc cho An Biên. Thấy thế, Lưu công
cười, nói:"Cứ để mặc y! Tự nhiên rồi y sẽ khỏi!" Nghe thấy
thế, chúng chợt đoán là An Biên bị Tiểu Quân trừng phạt.
Có gia nhân chạy tới chỗ An
Biên, nói:"Chắc mi phạm tội ǵ với tiểu phu nhân nên mới bị
trừng phạt như thế!" An Biên thều thào căi:"Mỗ vừa chân ướt
chân ráo tới đây, hành trang c̣n trên lưng, chưa kịp cởi, đă
được gặp tiểu phu nhân đâu mà phạm tội?" Gia nhân nói:"Có thể
là mi phạm tội mà mi không biết! Cứ thử tới cửa pḥng tiểu
phu nhân mà lạy lục xem sao?" V́ bị đau nhức quá, An Biên
đành nghe lời.
Gần tới pḥng Tiểu Quân, An
Biên quỳ gối, lê tới trước rèm cửa mà nói:"Thưa phu nhân,
tiểu nhân mới từ Lai Vu tới đây, chẳng hay đă phạm tội chi
mà bị phu nhân trừng phạt? Xin phu nhân cho tiểu nhân được
rơ để lần sau biết đường mà tránh!" Chợt có tiếng nói từ bên
trong vọng ra:"Hôm qua đi dọc đường, tại sao mi lại dám nói
với Bá Trúc rằng
tiểu phu nhân chồn của tướng công nhà ḿnh hay thưởng
tiền cho gia nhân? Nói tiểu phu nhân là
đủ rồi, việc chi phải thêm chữ chồn?" Lúc đó An Biên
mới vỡ lẽ, sợ toát mồ hôi, cứ rập đầu lạy lục van xin.
Chợt có tiếng nói:"Muốn có áo
cừu mới, sao lại dám vô lễ với ta?" An Biên cứ tiếp tục van
xin. Chợt lại có tiếng nói:"Khỏi rồi đó!" rồi An Biên thấy
bệnh nhức đầu của ḿnh tự nhiên biến mất.
An Biên vội rập đầu lạy tạ
rồi đứng dậy, toan lui. Chợt lại thấy tiếng nói:"Hăy khoan!
Để ta cho cái này, cũng như áo cừu mới!" rồi thấy một túi
vải từ trong pḥng bay qua rèm, rớt xuống chân ḿnh, An Biên
vội cúi xuống nhặt, hướng về phía bức rèm chắp tay vái tạ.
Về pḥng, An Biên mở túi ra coi th́ thấy có 5 đồng vàng.
An Biên rủ Bá Trúc
lên tŕnh diện Lưu công. Lưu công hỏi:"Ở quê nhà, phu nhân
với mọi người có được b́nh an không?" An Biên đáp:"Thưa
tướng công, mọi người đều được b́nh an!" Hỏi:"Nhà ta có bị
trộm cắp chi không?" Đáp:"Thưa, không! Chỉ có một chuyện lạ
là tối hôm nọ b́nh rượu khổ lục mà phu nhân vẫn để dành cho
tướng công, tự nhiên biến mất!" Hỏi: "Biến mất vào hôm nào?"
Đáp:"Thưa, vào tối hôm 30 tháng 3" Lúc đó, Lưu công mới vỡ
lẽ rằng Tiểu Quân đă về nhà ḿnh ở Lai Vu lấy rượu.
Lưu công quư Tiểu Quân lắm,
thuê thợ vẽ tranh Tiểu Quân, treo trong sảnh đường.
Cuối năm ấy, có học quan
Trương Đạo Nhất, cùng quê với Lưu công, vốn nổi tiếng là một
học quan đẹp trai và hiếu sắc, được triều đ́nh thuyên chuyển
từ Tứ Xuyên lên Sơn Tây giữ chức học sứ.
Tới nơi, nghe đồn quan tể
huyện Phần Dương có vị tiểu phu nhân vừa xinh đẹp, vừa nhiều
pháp thuật kỳ lạ, Trương công bèn t́m tới tư dinh huyện tể,
lấy t́nh đồng hương mà xin vào thăm hỏi. Lưu công ra sảnh
đường tiếp đón niềm nở.
Đàm đạo hồi lâu, chợt Trương
công hỏi:"Hạ quan nghe nói lệnh tiểu phu nhân là trang quốc
sắc, chẳng hay đại quan có thể cho hạ quan được diện kiến
một lần chăng?" Lưu công gật đầu cười, đáp:"Quan học sứ hăy
ngồi đây, chờ bản chức vào hỏi ư kiến nội nhân xem sao!" rồi
đứng dậy, vào nhà trong.
Lát sau, Lưu công trở ra,
nói:"Xin lỗi quan học sứ, nội nhân không chịu ra tiếp chuyện
khách lạ. Bản chức khuyên măi mà nội nhân vẫn không chịu
ra!" Không biết nói sao, Trương công chỉ ngồi im.
Lát sau, Trương công chỉ bức
tranh Tiểu Quân trên tường mà hỏi:"Thế đại quan có thể cho
hạ quan mượn bức tranh này đem về coi ít lâu được không?"
Lưu công cười, đáp:"Quan học sứ muốn coi th́ cứ đem về mà
coi!" rồi sai gia nhân gói bức tranh, trao cho Trương công.
Đàm đạo thêm một lát, Trương công xin cáo biệt.
Đem bức tranh Tiểu Quân về
dinh, Trương công treo lên tường mà ngắm. V́ mê sắc đẹp của
người trong tranh, Trương công đâm ra tương tư Tiểu Quân.
Một tối, Trương công tới
trước bức tranh, chắp tay vái mà khấn:"Tiểu Quân nương tử!
Được thấy sắc đẹp của nương tử qua tranh, hạ quan cứ thắc
mắc không hiểu tại sao một trang quốc sắc mà lại chịu ru rú
ở trong dinh với cái lăo huyện tể rậm râu ấy? Tại sao nương
tử không chịu ra ngoài, t́m một văn nhân bảnh bao mà vui
vầy? Hạ quan tự nghĩ tướng mạo ḿnh cũng không đến nỗi xấu
xí, sao không được nương tử chiếu cố?"
Tối ấy, trong tư
dinh huyện tể, chợt Tiểu Quân nói với Lưu công: "Trương học
sứ vô lễ với thiếp, thiếp phải trừng phạt mới được!" Lưu
công hỏi:"Học sứ đă gặp nàng bao giờ đâu mà vô lễ với
nàng?" Đáp:"Học sứ nói năng sàm sỡ với bức tranh của thiếp!"
Hỏi:"Nàng định trừng phạt ra sao?" Đáp:"Thiếp sẽ dùng giới
phương đập vào trán học sứ cho chừa cái tật nói năng sàm sỡ
ấy đi!"
Tối sau, Trương
công lại tới trước bức tranh, chắp tay vái mà khấn như tối
trước. Đột nhiên, thấy trán ḿnh bị đau điếng như bị gậy
đập, Trương công kinh hăi, bỏ chạy vào pḥng, nằm xoa trán.
Suy nghĩ hồi lâu, Trương công đoán là ḿnh đă bị Tiểu Quân
trừng phạt.
Sáng sau, Trương công vội gói
bức tranh, đem vào huyện đường, hoàn lại Lưu công.
Lưu công cười, hỏi:"Sao quan
học sứ không để coi thêm ít lâu mà lại đem trả sớm thế?"
Giấu chuyện, Trương công đáp:"V́ e đại quan nhớ bức tranh!"
Lưu công cười, hỏi:"Chứ không phải là v́ quan học sứ bị giới
phương đập vào trán hay sao?" Thấy Lưu công biết ḿnh nói
dối, Trương công kinh hăi quá, đành phải thú thực. Nghe
xong, Lưu công chỉ cười rồi lại tiếp tục ngồi đàm đạo. Lát
sau, Trương công xin cáo biệt.
Năm sau.
Một hôm, con rể Lưu
công là Nguyên sinh ở Sơn Đông, có việc phải sang Sơn Tây.
Xong việc, Nguyên sinh ghé vào Phần Dương thăm nhạc phụ. Tới
cổng dinh, Nguyên sinh hỏi lũ gia nhân:"Nhạc phụ ta với
tiểu phu nhân có được b́nh an không?" Chúng đáp:"Tướng
công với Thánh tiên vẫn được b́nh an!" Ngạc nhiên,
Nguyên sinh hỏi:"Thánh tiên là ai?" Chúng đáp: "Thánh
tiên là tiểu phu nhân!" Hỏi:"Sao lại gọi là Thánh
tiên?" Đáp:"V́ kiêng nể tiểu phu nhân như thần linh nên
chúng tôi gọi người là Thánh tiên!"
Sau khi thăm hỏi nhạc phụ,
Nguyên sinh nói:"Xin nhạc phụ cho con được vào ra mắt
Thánh tiên!" Lưu công nói:"Để ta vào hỏi ư kiến tiểu
nhạc mẫu ngươi xem sao đă!"
Lưu công vào hỏi th́ Tiểu
Quân từ chối. Lưu công cười, nói:"Y là con rể chứ có phải là
khách lạ như Trương học sứ đâu mà nàng từ chối? Ta e y sẽ bị
tủi thân!" Tiểu Quân nói:"Thiếp cũng muốn cho y vào ra mắt
chứ thiếp có ghét bỏ ǵ y đâu? " Hỏi:"Thế sao nàng lại từ
chối?" Đáp:"V́ tính y tham lắm! Y hy vọng sẽ được thiếp
thưởng cho nhiều tiền, nhưng chàng là một vị quan thanh liêm
th́ thiếp lấy nhiều tiền ở đâu ra mà làm vừa ḷng y?
C̣n nếu thiếp chỉ
cho y ít tiền thôi th́ y sẽ phật ư!" Lưu công nói:"Y là con
rể, có bổn phận phải vào ra mắt tiểu nhạc mẫu, c̣n nàng là
bậc cha mẹ, có tiền th́ cho, không có tiền th́ thôi chứ y có
dám đ̣i hỏi chi đâu?" Tiểu Quân thở dài, nói:"Chàng đă nói
thế th́ thiếp sẽ cho y vào ra mắt, nhưng xin chàng để 10 hôm
nữa hăy cho y vào!" Lưu công mừng lắm, ra nói cho con rể
hay. Nguyên sinh chỉ biết cúi đầu vâng dạ.
Đúng 10 hôm sau,
Nguyên sinh tới cửa pḥng Tiểu quân, đứng cúi đầu ngoài rèm,
chắp tay vái chào. Tiểu Quân bảo ngửng đầu lên, nh́n qua rèm
mà nói chuyện. Kinh hăi quá, Nguyên sinh phải vâng lời. Tuy
chỉ được thấy tiểu nhạc mẫu thấp thoáng sau rèm, Nguyên sinh
cũng thấy được vẻ đẹp kiều diễm, uy nghi. Kinh hăi quá,
Nguyên sinh không dám nh́n lâu. Nói xong vài câu thăm hỏi,
Nguyên sinh vội xin phép rút lui.
Khi đă đi xa cửa
pḥng chừng mươi bước, muốn được thấy dung nhan tiểu nhạc
mẫu lần nữa, Nguyên sinh quay đầu lại. Chợt thấy tiếng Tiểu
Quân nói:"Con rể nhà ta đang quay đầu lại nh́n ta kia ḱa!"
rồi thấy tiếng cười khanh khách, tựa tiếng cú vọ, đột nhiên
Nguyên sinh cảm thấy sợ hăi, tay chân bủn rủn, hơi thở hào
hển, mặt mũi ngơ ngác, phải cố gắng lết vào sảnh đường, ngồi
bệt xuống sàn mà thở.
Vừa lúc ấy, có gia
nhân vào sảnh đường. Thấy Nguyên sinh ngồi bệt dưới sàn mà
thở, gia nhân hỏi:"Công tử làm sao thế?" Nguyên sinh đáp:
"Ta vừa vào ra mắt Thánh tiên. Nghe tiếng cười của Thánh
tiên, tự nhiên ta thấy tay chân bủn rủn!" Gia nhân
nói:"Không sao đâu! Chắc là Thánh tiên dằn mặt công tử đó
thôi! Chắc chỉ lát nữa là công tử sẽ được b́nh thường!"
Quả nhiên, sau khi
gia nhân ra khỏi sảnh đường, Nguyên sinh cảm thấy hết sợ
hăi, tâm thần lại b́nh thường như cũ.
Lát sau, t́ nữ của
Tiểu Quân đem vào sảnh đường một túi nhỏ, đưa cho Nguyên
sinh mà nói:"Thánh tiên sai tiểu t́ đem túi này đưa cho công
tử!" Đỡ túi, mở ra coi, thấy chỉ có 20 đồng, Nguyên sinh nói
với t́ nữ:"Hàng ngày, Thánh tiên ở cạnh nhạc phụ ta, hẳn đă
nghe thấy nhạc phụ ta nói về tính tiêu tiền rộng răi của ta!
Nay Thánh tiên lại chỉ cho ta có 20 đồng th́ đâu có đủ cho
ta tiêu một ngày?"
T́ nữ không đáp,
quay ḿnh về pḥng, tŕnh Tiểu Quân. Tiểu Quân cười, nói:"Mi
không tŕnh th́ ta cũng biết là y sẽ nói như vậy!" T́ nữ
hỏi: "Thánh tiên đă biết chuyện sẽ xảy ra như vậy th́ sao
Thánh tiên c̣n cho tiền?" Tiểu Quân đáp:"Ta cho y là v́ ta
nể đức lang quân! Y lại tham lam, đ̣i ta phải cho y nhiều
hơn! Ta lấy tiền ở đâu ra mà cho y nhiều hơn được? Mà giả sử
ta có nhiều tiền để cho y th́ y cũng không giữ được để tiêu
đâu!" T́ nữ hỏi:"Sao Thánh tiên biết?" Tiểu Quân đáp:"V́ coi
tướng y, ta thấy phúc đức của y mỏng lắm!"
Bất cứ việc ǵ,
Tiểu Quân cũng biết trước. Gặp vụ án nào khó xử, Lưu công
cũng đem vào hỏi ư kiến Tiểu Quân. Tiểu Quân luôn luôn mổ xẻ
rành mạch rồi luận lẽ phải trái cho Lưu công nghe. V́ thế,
Lưu công càng yêu quư Tiểu Quân hơn.
Năm sau.
Một hôm,
Tiểu Quân ngồi đàm đạo với Lưu công trong tư dinh. Đột nhiên
Tiểu Quân ngưng ngang câu chuyện, trầm ngâm hồi lâu rồi
hoảng hốt nói:"Đại nạn sắp tới nơi rồi, biết làm sao đây?"
Kinh hăi quá, Lưu công hỏi: "Đại nạn chi?" Đáp:"Chốn này sắp
thành chiến địa!" Hỏi:"Thế trong gia đ́nh ḿnh, có ai việc
chi không?" Đáp:"Có! Thiếp chỉ lo cho thứ nam Trọng Tử của
chàng, c̣n ngoài ra, mọi người trong nhà đều được b́nh an!"
Hỏi: "Thế ta phải làm thế nào?" Đáp:"Xin chàng nói với phu
nhân đừng cho Trọng Tử đi đâu xa, c̣n chàng th́ lại nên đi
xa, càng sớm càng tốt!" Thấy Tiểu Quân đă nói trúng nhiều
điều, Lưu công tin lắm.
Hôm sau, Lưu công
sai người đem thư về Lai Vu, dặn Cảnh phu nhân không được
cho Trọng Tử đi đâu xa.
Ra huyện đường coi
công văn, Lưu công nhận được thông cáo của quan tuần vũ như
sau:"Bản chức cần một vị quan t́nh nguyện áp giải tiền thuế
của triều đ́nh đi Vân Nam với Quư Châu. Nếu không ai t́nh
nguyện th́ bản chức sẽ chỉ định!"
Thông thường th́
các quan, ai cũng sợ việc phải đi áp giải tiền thuế, v́ phải
rong ruổi đường xa, đề pḥng giặc cướp. Đọc thông cáo của
tuần vũ, Lưu công vội đệ đơn t́nh nguyện xin đi.
Đọc đơn xin của
Lưu công, tuần vũ chấp thuận ngay. Người ngoài không biết,
đều nghĩ là Lưu công bị tuần vũ chỉ định. V́ thế, ai cũng ái
ngại cho Lưu công là đă tuổi già, sức yếu mà vẫn c̣n phải
gánh vác trọng trách triều đ́nh.
Lưu công từ biệt
Tiểu Quân mà lên đường.
Hai tuần sau, khi
Lưu công đang trên đường đi Vân Nam th́ ở Sơn Tây, có vơ
tướng tên Khương Quư tạo phản, tung quân chiếm đóng nhiều
quận huyện, kể cả huyện Phần Dương. Các bạn đồng liêu của
Lưu công đều bị phản quân sát hại, chỉ có Lưu công được
thoát nạn v́ đi công tác ở xa.
Nghe tin ở Sơn Tây
có biến, thứ nam của Lưu công là Trọng Tử ở Sơn Đông, liền
lén mẹ, lên đường đi thăm cha. Tới nơi, Trọng Tử cũng bị
phản quân sát hại. Nghe tin, Tiểu Quân liền sai lũ gia nhân
đi xin di thể Trọng Tử, đem về mai táng.
Tháng sau, phản
quân bị binh đội triều đ́nh dẹp tan.
Hai tháng sau,
xong công tác, Lưu công trở về Phần Dương.
Về được ít lâu,
Lưu công bị một kẻ dâng sớ lên triều đ́nh tố cáo Lưu công
giao du thân mật với chồn tinh. Triều đ́nh bèn cách chức Lưu
công rồi bổ một vị tân tiến sĩ họ Thúc tới Phần Dương thay
thế. Lưu công bèn bàn giao chức vụ huyện tể cho Thúc công.
Trong
thời gian làm quan, v́ thanh liêm quá, Lưu công rất nghèo.
Nay bị cách chức, Lưu công không có tiền đưa gia quyến về
quê, đành phải ra chợ thuê nhà cho gia quyến tạm cư. V́ nhà
nghèo nên lắm hôm trong nhà không có gạo ăn. Tuy nhiên,
không có gia nhân nào bỏ chủ v́ chúng đều cảm mến đức độ của
Lưu công.
Một kẻ khác lại
vào huyện đường nịnh hót, xui Thúc công coi xét lại tất cả
các hồ sơ ở huyện đường. Thúc công coi xét lại rồi cho gọi
Lưu công vào huyện đường hạch hỏi. Lưu công uất ức quá, nảy
ư muốn tự tử.
Khi Lưu công về
tới nhà, Tiểu Quân nh́n mặt biết ư, nói:"Việc chi mà phải tự
tử. Thúc công tham nhũng lắm, chỉ cần đem tiền vào hối lộ là
xong!" Lưu công buồn rầu, nói:"Ta làm quan thanh liêm, có
tội lỗi chi đâu mà phải hối lộ ai?" Tiểu Quân nói:"Vẫn biết
thế, nhưng nếu chàng không chịu hối lộ th́ Thúc công cứ làm
khó dễ, không cho chàng đưa gia quyến về quê! Lúc đó, chàng
tính sao?" Lưu công nói:"Ta làm quan thanh liêm nên nghèo
lắm, lấy tiền ở đâu ra mà hối lộ?" Tiểu Quân nói:"Chàng đừng
lo! Thiếp có 3000 lạng vàng giấu dưới gầm giường trong pḥng
ngủ của ḿnh, chàng hăy vào lấy ra mà tiêu!" Lưu công không
tin nhưng cũng cứ vào pḥng ngủ xem sao th́ quả nhiên thấy
có 3000 lạng vàng giấu dưới gầm giường.
Lưu công vội trở
ra pḥng khách, hạch hỏi:"Nàng lấy trộm vàng của ai?" Tiểu
Quân đáp:"Việc ǵ phải lấy trộm của ai?" Trong thiên hạ,
thiếu ǵ của vô chủ, muốn lấy bao nhiêu mà chẳng được? Vàng
này là vàng của thiếp!" Lưu công bèn đem vàng vào huyện
đường hối lộ Thúc công.
Về nhà, Lưu công
sai gia nhân đi thuê ngay một đoàn xe ngựa, dọn hết đồ đạc
lên xe, trả nhà cho chủ, đưa cả gia quyến về quê. Tiểu Quân
cũng theo về.
Tới nhà, Lưu công
đưa Tiểu Quân vào ra mắt Cảnh phu nhân.
Phu nhân quư Tiểu
Quân lắm, giữ ở lại với Lưu công và ḿnh.
Ba năm
sau.
Một
sáng, Tiểu Quân bỏ nhà ra đi, không trở lại.
Lưu công
lục t́m trong pḥng Tiểu Quân xem Tiểu Quân có để lại thư từ
chi không th́ thấy chỉ có một lá thư, nhưng không có chữ
viết, kèm theo một lá phướn, dài chừng hai tấc. Mọi người
trong nhà đều cho là điềm gở.
Quả nhiên, ba
tháng sau, Lưu công mất.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |