|
Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
414.
NẾP TIỂU THIẾN
Kư cụ
quang minh lỗi lạc trường
Bất phùng
kiếm hiệp diệc hà thương
Lương tiêu
tự ngạc kỳduyên giả
Đa bán
thanh lân chú mộ dương
414.
VỢ KẾ LÀ MA
Huyện Xương Hóa,
tỉnh Triết Giang, có công tử Ninh Thái Thần, 27 tuổi, ḍng
dơi thế gia. Cha đă mất, Thái Thần cư ngụ với mẹ là Ninh bà
và vợ là Loan thị, chưa có con.
Thái Thần là người
khảng khái hào hiệp, phẩm hạnh phương chính, tự trọng. Dù
gặp chuyện vui hay buồn, bao giờ Thái Thần cũng giữ vẻ điềm
tĩnh, không khi nào thay đổi sắc mặt.
Đầu xuân năm ấy,
Loan thị bị bệnh. Thái Thần mời thầy thuốc tới nhà coi mạch
hốt thuốc cho vợ, nhưng bệnh t́nh của Loan thị cứ dai dẳng,
chẳng dứt.
Hôm 11 tháng 8, gần
tiết Trung Thu, Thái Thần ra bến sông thuê thuyền sang huyện
thành Kim Hoa lo việc làm ăn. Gặp mùa thi hương, nho sinh ở
các vùng lân cận dồn về Kim Hoa dự thí, không quán trọ nào
c̣n pḥng trống cho thuê, nên Thái Thần phải lên chùa Kim
Lan ở cửa bắc thành, xin ở nhờ ít lâu.
Vào chùa, thấy chẳng có người
nào, Thái Thần bèn bước lên bậc tam cấp, tới góc hành lang
trước cửa Phật đường cởi bỏ hành lư, rồi xuống sân chùa dạo
quanh.
Quan sát cảnh chùa, Thái Thần
thấy Phật đường được cất ở phía bắc, điện tháp tráng lệ,
nhưng cỏ mọc ngập đầu người, dường như bị bỏ hoang đă lâu
ngày, Phía đông Phật đường có hồ sen, hoa nở đỏ rực mặt hồ,
hương thơm phảng phất. Trên bờ, trúc mọc cuốn ṿng.
Hai dăy nhà phía đông, phía
tây, xưa là nơi cư ngụ của các thiền sư, nay đều đổ nát,
xiêu vẹo, cửa pḥng đóng kín. Chỉ có dăy nhà phía nam, đối
diện Phật đường, là c̣n mới mẻ, có một gian pḥng khóa kín.
Chờ đến gần tối,
Thái Thần mới thấy một nho sinh, từ ngoài trở về chùa, mở
khóa gian pḥng dăy nam mà vào. Nghĩ nho sinh ấy cũng tới
Kim Hoa dự thí, Thái Thần vội rảo bước tới, nói:"Xin kính
chào huynh! Đệ là Ninh Thái Thần, ở huyện Xương Hóa sang đây
có việc. V́ các nho sinh về đây dự thí đă thuê hết pḥng ở
các quán trọ trong thành, nên đệ tới đây xin huynh cho ở nhờ
ít lâu!"
Nho sinh đáp:"Không
dám! Đệ là Yến Xích Hà. Đệ không phải là chủ pḥng này, chỉ
là kẻ ở nhờ nhà chùa mà thôi! Thấy pḥng này vô chủ, đệ tự
tiện dọn vào ở. Kế pḥng này cũng là pḥng vô chủ, nếu huynh
chịu dọn vào đó ở th́
đệ mừng lắm v́ sẽ được ở gần người cao minh!" Thái Thần cũng
mừng, vội lên hành lang Phật đường lấy hành lư đem vào
pḥng, rồi bện cỏ làm giường. kiếm một tấm ván cũ làm bàn,
dự tính ở lâu dài để lo việc làm ăn.
Đêm ấy, ánh trăng
trong vắt, hai người rủ nhau lên hành lang Phật đường ngồi
nói chuyện. Thấy thanh âm của Xích Hà khác hẳn thanh âm
Triết Giang, Thái Thần nghĩ Xích Hà là nho sinh ở miền xa
tới Kim Hoa dự thí, bèn hỏi:"Quê huynh ở đâu?" Xích Hà
đáp:"Quê đệ ở Thiểm Tây!"
Thấy tính t́nh Xích
Hà cởi mở, chất phác, thành thực, Thái Thần thích lắm. Hai
người nói chuyện đến khuya rồi mới rủ nhau về pḥng đi ngủ.
Ở phía bắc ngôi chùa có một
cư xá.
V́ lạ nhà chưa ngủ
được, nghe tiếng nhỏ to của mấy nữ nhân trong cư xá vọng tới
pḥng ḿnh, Thái Thần bèn vùng dậy, ra nấp ở bên ngoài bức
tường rào cư xá, cạnh một cửa sổ bằng đá mà ḍm vào trong.
Dưới ánh trăng,
Thái Thần thấy trong cư xá có một gian nhà nhỏ, ở hiên trước
có một bà lăo gù lưng, trạc thất tuần, tóc chải bồng, mặc áo
lụa bạc màu, ngồi nói chuyện với một thiếu phụ trạc tứ tuần.
Thiếu phụ hỏi:"Đă
lâu rồi, sao không thấy Tiểu Thiến tới đây chơi?" Bà lăo
đáp:"Có! Thị hẹn đêm nay sẽ tới! Chắc thị cũng sắp tới rồi!"
Thiếu phụ hỏi:"Hồi này thị c̣n oán người nọ, hận kẻ kia nữa
không?" Bà lăo đáp:"Không! Thế nhưng trông thị chẳng được
vui!" Thiếu phụ nói:"Vui lên mà sống, chứ lúc nào cũng ủ rû,
oán người nọ, hận kẻ kia th́ chỉ khổ thân ḿnh mà thôi!"
Thiếu phụ vừa dứt
lời th́ chợt có một nữ lang, tuổi chừng 18, yểu điệu thướt
tha, bước tới gần hiên. Nh́n thấy nữ lang, bà lăo liền
nói:"Tiểu Thiến đó ư? Sao tới mà không lên tiếng? Đang nói
chuyện về cháu đây! May mà không nói xấu cháu điều ǵ!" Rồi
bà lăo tiếp:"Cháu đẹp thực! Sắc đẹp của cháu quả là toàn
hảo, chẳng khác chi sắc đẹp của tiên nữ trong tranh!" Nữ
lang nói:"Sao hôm nay bà lại khen cháu? Từ trước đến nay,
cháu chỉ thấy hai bà khen nhau thôi, chứ có thấy hai bà khen
ai bao giờ đâu?" Bà lăo làm ngơ, cứ nói với nữ lang vài câu
rồi lại quay nói với thiếu phụ vài câu, c̣n thiếu phụ với nữ
lang th́ chẳng nói với nhau một lời. Thấy ba người nói
chuyện riêng tư, Thái Thần bèn trở về pḥng ḿnh.
Lát sau, Thái Thần
thấy tiếng ba người im bặt, không c̣n vọng tới pḥng ḿnh
nữa.
Vừa chợp ngủ, bỗng
nghe có tiếng mở cửa pḥng, Thái Thần vội ngồi nhỏm dậy th́
thấy nữ lang mà bà lăo gọi là Tiểu Thiến, đang bước tới
giường ḿnh. Kinh ngạc quá, Thái Thần lên tiếng hỏi:"Nàng là
ai?" Nữ lang đáp:"Là Niếp Tiểu Thiến" Hỏi:"Tới đây làm chi?"
Đáp:"V́ mất ngủ, mà trăng đẹp, nên muốn tới hầu chuyện công
tử!" Thái Thần nói:"Phải đề pḥng lời dị nghị của người đời!
Chỉ cần thất tiết một lần là liêm sỉ bị tiêu ma!" Tiểu Thiến
đáp:"Chùa này bỏ hoang, đêm khuya thanh vắng, ai biết mà
sợ?" Thái Thần bèn quát:"Đi đi! Đừng tới đây quấy rầy nữa!"
Tiểu Thiến chỉ lui ra xa một chút chứ chưa chịu đi. Thấy
thế, Thái Thần bèn quát lớn:"Đi ngay đi, kẻo ta hô hoán ầm
lên bây giờ! Quanh đây thiếu ǵ người ở, họ sẽ chạy tới đây
ngay!" Dường như cũng sợ lời đe dọa, Tiểu Thiến bèn bước ra
khỏi pḥng mà đi.
Thấy Tiểu Thiến đi
rồi, Thái Thần mới nằm xuống ngủ. Thế nhưng, Thái Thần vừa
chợp mắt th́ lại nghe có tiếng mở cửa pḥng. Thái Thần lại
ngồi nhỏm dậy coi th́ thấy Tiểu Thiến đang bước tới giường
ḿnh, rút từ túi áo ra một đĩnh vàng mà đặt xuống giường.
Thái Thần bèn cầm đĩnh vàng quẳng ra sân mà nói: "Đừng đem
của phi nghĩa tới đây làm bẩn giường ta!" Ngượng quá, Tiểu
Thiến bèn quay ra sân, nhặt đĩnh vàng cất vào túi, rồi vừa
bước đi vừa lẩm bẩm:"Tên này thực là sắt đá, khó dụ dỗ
quá!"
Sáng sau, có nho
sinh ở huyện Lan Khê tới Kim Hoa dự thí, dắt theo một chú
gia nhân. Không thuê được pḥng ở quán trọ, hai thầy tṛ
cũng tới chùa Kim Lan ngủ nhờ. Thấy dăy nhà phía đông không
có người ở, hai thầy tṛ bèn đẩy cửa vào để tạm trú.
Đêm ấy, nho sinh
Lan Khê chết đột ngột, ở giữa ḷng bàn chân có một lỗ nhỏ
như lỗ dùi đâm, máu chảy ri rỉ, chẳng biết tại sao. Chú gia
nhân bèn lấy chăn khâm liệm xác chủ, chờ thuê xe chở về Lan
Khê.
Đêm sau, đến lượt
chú gia nhân cũng chết giống như chủ đêm trước, ở giữa ḷng
bàn chân cũng có một lỗ nhỏ, máu chảy ri rỉ.
Hôm sau, Thái Thần
hỏi Xích Hà:"Tại sao thầy tṛ nho sinh Lan Khê lại chết
giống nhau như thế?" Xích Hà đáp:"Đệ cũng không biết!” Thái
Thần hỏi:"Theo ư huynh th́ ai giết họ?" Xích Hà đáp:"Đệ đoán
là quỷ La Sát giết!" Nghe Xích Hà đáp, Thái Thần không tin
hung thủ là quỷ, vẫn nghĩ hung thủ là người.
Đêm sau là đêm
Trung Thu.
Đúng nửa đêm, Thái
Thần đang ngủ. bỗng thức giấc v́ lại nghe có tiếng mở cửa
pḥng. Thái Thần ngồi nhỏm dậy th́ lại thấy Tiểu Thiến bước
tới gần giường. Tức quá, Thái Thần cau mày mà hỏi:"C̣n
tới làm chi?" Tiểu Thiến đáp:"Tới để thú tội với công tử!"
Hỏi:"Tội chi mà thú?" Đáp:"Tội tuân lệnh chủ, đi sát hại
công tử!" Hỏi:"Chủ là ai?" Đáp:"Là quỷ La Sát!" Hỏi:"Sao lại
sát hại ta?" Đáp:"V́ công tử là đàn ông!" Hỏi:"Sao lại sát
hại đàn ông?" Đáp:"Sát hại đàn ông để rút máu hoặc cắt tim
gan đem về dâng quỷ!" Hỏi:"Làm thế nào mà rút được máu đàn
ông?" Đáp:"Quỷ cho thiếp một dùi sắt, bắt phải đi dụ dỗ đàn
ông giao hoan. Quỷ ra lệnh là nếu dụ dỗ được th́ phải lén
lấy dùi mà đâm vào ḷng bàn chân kẻ giao hoan, khiến kẻ ấy
bị mê đi, rồi lấy b́nh hửng máu từ ḷng bàn chân, đem về cho
quỷ!" Hỏi:"Nếu không dụ dỗ được th́ sao?" Đáp:"Quỷ cho thiếp
một đĩnh vàng, dặn rằng nếu không dụ dỗ được th́ phải đem
vàng ra biếu, để đàn ông nhận vàng, rồi chịu giao hoan! Lúc
đó, đĩnh vàng sẽ hiện nguyên h́nh thành một khúc xương, có
một cạnh mài sắc như dao, có thể dùng để mổ ngực, mổ bụng kẻ
giao hoan, cắt lấy tim gan, đem về cho quỷ!" Hỏi:"Sao lại
cam tâm đi làm tay sai cho quỷ?" Đáp: "V́ năm 18 tuổi, thiếp
bị yểu tử, xác được chôn trong nghĩa địa ở phía bắc chùa
này! Xác vừa được chôn xong, th́ thiếp bị quỷ La Sát tới uy
hiếp, bắt phải làm tay sai, rồi sai đi sát hại đàn ông, chứ
bản tính thiếp đâu có ác! Thiếp đâu có thích làm cái việc
ấy?" Hỏi:"Có phải nho sinh Lan Khê với chú gia nhân cũng bị
nàng hút máu cho quỷ trong hai đêm vừa qua không?" Đáp:"Thưa
phải!" Hỏi:"Nho sinh Yến Xích Hà tới chùa này cư ngụ trước
cả thầy tṛ nho sinh Lan Khê mà sao nàng không dụ dỗ để sát
hại?" Đáp:"V́ Yến Xích Hà là một kỳ nhân! Thiếp kinh hăi ông
ấy lắm, chẳng dám tới gần!" Hỏi:"Sao nàng không sát hại ta?"
Đáp:"Thiếp đă cố sát hại công tử rồi đấy chứ, nhưng việc có
thành đâu! Công tử quyết không chịu để cho thiếp dụ dỗ mà
cũng quyết không chịu nhận vàng th́ làm sao mà thiếp sát hại
được?" Hỏi:"Nàng đă dụ dỗ được nhiều đàn ông chưa?"
Đáp:"Được nhiều rồi!" Hỏi:"Có đàn ông nào không chịu giao
hoan với nàng không?" Hỏi:"Cũng có một số! Tuy nhiên, những
người ấy lúc đầu th́ cứng rắn, chẳng chịu giao hoan, nhưng
đến khi thiếp đem vàng ra tặng th́ lại tham vàng mà chịu,
rồi bị cắt tim gan! Chẳng có người nào cứng rắn được như
công tử cả! Công tử đúng là bậc thánh! Đêm nay, tự so ḿnh
với công tử, thiếp thấy hổ thẹn quá, nên mới tới đây để thú
tội!" Hỏi: "Đêm nay nàng có định sát hại ai không?"
Đáp:"Không!" Hỏi:"Tại sao?" Đáp:"V́ tài của thiếp chẳng thể
sát hại nổi những đàn ông c̣n lại trong chùa này!" Hỏi: "Thế
th́ lấy ǵ mà dâng cho quỷ?" Đáp:"Thiếp đă báo cho quỷ biết
như thế rồi!" Hỏi:"Quỷ có nói chi không?" Đáp:"Có! Quỷ nói
đêm mai quỷ sẽ đích thân tới đây để sát hại tất cả những đàn
ông c̣n lại ở trong chùa này!" Nghe thấy thế, Thái Thần cực
kỳ kinh hăi, bèn hỏi:"Có cách nào thoát khỏi bị quỷ sát hại
không?" Tiểu Thiến đáp:"Có! Chỉ cần sang pḥng của kỳ nhân
Yến Xích Hà mà xin ngủ nhờ!" Hỏi:"Đêm nào quỷ cũng đi sát
hại đàn ông hay sao?" Đáp:"Không! Quỷ chỉ đi sát hại đàn ông
vào ba đêm 14, 15, 16 mỗi tháng, khi trăng sáng!"
Tiểu Thiến khóc mà
nói: "Thiếp bị rơi vào bể khổ, chỉ nguyện được vớt lên bờ!
Công tử nghĩa khí can vân, ắt có thể bạt sinh cứu khổ! Nếu
công tử chịu bốc nắm xương tàn của thiếp, đem tới một nơi an
ổn mà cải táng cho, th́ thiếp sẽ nợ công tử một ơn sâu, sâu
hơn cả ơn tái sinh!" Thái Thần khảng khái nói:"Ta sẽ cải
táng cho nàng!" Tiểu Thiến nói:"Trước đây, thiếp đă nói là
xác thiếp được chôn trong nghĩa địa ở phía bắc chùa này. Nay
thiếp xin nói rơ hơn để công tử dễ t́m. Xác thiếp được chôn
dưới nấm mồ cạnh gốc cây bạch dương, có một tổ chim lớn ở
trên cành!" Rồi Tiểu Thiến xin cáo biệt, bước ra khỏi cửa
pḥng mà biến mất.
Sáng sau, sợ Xích
Hà đi chơi xa, Thái Thần vội sang thăm từ sớm, thuật chuyện
Tiểu Thiến tiết lộ việc quỷ La Sát nói đêm nay quỷ sẽ tới
đây để sát hại bất cứ đàn ông nào c̣n lại ở trong chùa. Xích
Hà chỉ lắng nghe, chẳng nói một lời. Thái Thần bèn nói:"Tối
nay, xin mời huynh sang pḥng đệ dự tiệc, và đêm nay, xin
huynh đừng đi đâu cả!" Xích Hà gật đầu nhận lời.
Tối ấy, Xích Hà
sang pḥng Thái Thần dự tiệc. Tiệc tan, Thái Thần mời: "Đêm
nay, xin huynh ngủ lại ở pḥng đệ!" Xích Hà từ chối mà
đáp:"Đă từ lâu, đệ có thói quen ngủ một ḿnh một pḥng cho
tĩnh!" Thái Thần năn nỉ:"Thường ra th́ đệ chẳng dám làm
phiền huynh! Thế nhưng, đặc biệt đêm nay, đệ cảm thấy kinh
hăi, nên mới khẩn khoản mời huynh ngủ lại ở pḥng đệ một
đêm!" Nghe Thái Thần nói, Xích Hà chẳng nỡ chối từ, bèn
đáp:"Nể lời huynh, bây giờ để đệ về pḥng đem giường sang
đây ngủ! Thế nhưng, đệ xin nói để huynh rơ là đệ sẽ đem theo
một chiếc hộp riêng. Tuy biết huynh là kẻ trượng phu, chẳng
bao giờ mở hộp của đệ ra coi, nhưng đệ vẫn xin nhắc huynh là
chớ có mở, kẻo sẽ bất lợi cho cả hai ta!" Thái Thần nói:"Xin
huynh yên chí! Đệ xin hứa với huynh là đệ sẽ tuân theo lời
huynh căn dặn!"
Xích Hà bèn về
pḥng ḿnh đem chiếc giường với chiếc hộp sang pḥng Thái
Thần, đặt chiếc hộp trên thành cửa sổ. Sau khi tắt đèn, ai
lên giường nấy.
Vừa chợp mắt, chợt
nghe thấy tiếng ngáy ran như sấm của Xích Hà, Thái Thần lại
tỉnh giấc, cứ nằm trên giường mà nh́n ra sân, qua cửa sổ
pḥng.
Đến canh một (8 giờ
tối), chợt Thái Thần thấy ở ngoài cửa sổ pḥng có một bóng
người thấp thoáng.
Lát sau, Thái Thần
đứng dậy, gión gién tới cửa sổ nh́n ra sân. Thấy ở ngoài sân
có một vật mắt sáng như điện chớp, Thái Thần kinh hăi, toan
lên tiếng gọi Xích Hà dậy coi th́ chợt thấy nắp hộp bật
tung, rồi có một vật từ trong hộp vụt bay ra, sáng như giải
lụa trắng, chém đứt thanh chấn song bằng đá trên cửa sổ mà
lao đi, rồi lại vụt bay vào hộp, nhanh như chớp.
Kinh ngạc quá, Thái Thần lại
về giường nằm, nhắm mắt giả như đang ngủ.
Biết rơ việc vừa
xảy ra, Xích Hà bèn vùng dậy, chạy tới thành cửa sổ, mở hộp,
lấy ra một gói vải. Xích Hà mở gói, lấy ra một vật dài chừng
hai tấc, thẳng tắp như lá hẹ, lóng lánh dưới ánh trăng, đưa
lên mũi ngửi, rồi lại gói vật ấy mà cho vào hộp, đậy lại như
cũ. Xích Hà lẩm bẩm:"Quỷ này đúng là quỷ La Sát! Nó to gan
thực, dám làm hư cả chiếc hộp của ta!" Rồi Xích Hà lại lên
giường nằm.
Thấy lạ, Thái Thần
bèn ngồi dậy, gọi Xích Hà:"Yến huynh! Vừa rồi, đệ chỉ giả
ngủ chự thực ra đệ nh́n thấy rơ mọi việc đă xảy ra! Tuy
nhiên đệ không hiểu chi cả! Vậy xin huynh vui ḷng cắt nghĩa
cho!" Xích Hà đáp:"Thấy huynh là kẻ trượng phu, khảng khái
hào hiệp, phương chính tự trọng, đệ quư mến lắm! V́ thế, đệ
không muốn giấu huynh! Thực ra, đệ không phải là nho sinh
tới huyện này dự thí mà là kiếm khách tới chùa này diệt quỷ!
Nếu không vướng thanh chấn song bằng đá th́ con quỷ đă bị
giết chết rồi! Tuy nhiên, nó cũng đă bị thương!"
Thái Thần hỏi:"Vật
mà huynh gói, để ở trong hộp là vật chi?" Xích Hà đáp: "Là
một thanh kiếm nhỏ! Đệ vừa ngửi thấy mùi yêu khí nên biết là
thanh kiếm đă đả thương con quỷ!" Thái Thần hỏi:"Huynh có
thể cho đệ coi thanh kiếm ấy được không?" Xích Hà gật đầu mà
đáp:"Được!" rồi mở hộp, lấy kiếm ra cho coi. Thái Thần thấy
thanh kiếm ấy tuy nhỏ nhưng sáng quắc, được chế tạo cực kỳ
tinh xảo.
Khi trời sáng, Thái
Thần ra ngoài sân coi th́ thấy ở bên ngoài thành cửa sổ có
những vết máu lốm đốm, rải rắc từ cửa sổ ra ngoài chùa, qua
cư xá phía bắc.
Hiếu kỳ, Thái Thần bèn theo
vết máu mà đi.
Khi tới một nghĩa
địa, mồ hoang san sát, Thái Thần thấy không c̣n vết máu nào
nữa. Chợt nhớ lời Tiểu Thiến, Thái Thần nh́n quanh th́ thấy
ở đằng xa, có cây bạch dương. Tiến tới gốc cây, ngẩng đầu
nh́n, Thái Thần thấy ở trên cành có tổ chim lớn. Thấy ở gốc
cây có nấm mồ, Thái Thần nghĩ đó là mồ Tiểu Thiến.
Thái Thần bèn ra
chợ mua cuốc với khăn lụa, đem trở lại mồ, cuốc mồ lên, nhặt
hết di cốt trong linh cữu, gói vào khăn, đem về chùa.
Thấy Thái Thần đem
gói lụa về chùa, Xích Hà hỏi:"Huynh có gói chi đó?" Thái
Thần bèn nói dối:"Cách đây 5 năm, khi cả nhà đệ di chuyển
qua đây, gia muội bị bạo bệnh mà thác, di thể được táng ở
nghĩa địa bỏ hoang phía bắc chùa này! Nay đệ tới đây bốc mộ
cho gia muội, đem di cốt về Xương Hóa cải táng!"
Mấy hôm sau, khi đă
lo xong công việc ở Kim Hoa, Thái Thần t́m gặp Xích Hà mà
nói:"Nay đệ sửa soạn về Xương Hóa nên t́m gặp huynh để từ
biệt!" Xích Hà bèn mời Thái Thần tối ấy sang pḥng ḿnh dự
tiệc.
Trong tiệc, Xích Hà
trao cho Thái Thần một túi da mà nói:"Để kỷ niệm cuộc hạnh
ngộ giữa huynh với đệ, đệ xin tặng huynh túi da này! Khi về
nhà, xin huynh nhớ cất kỹ đi! Trong tương lai, sẽ có ngày
huynh phải dùng túi này để trừ quỷ!"
Thái Thần nhận túi
mà nói:"Đa tạ huynh đă cho đệ túi da này! Pháp thuật của
huynh cao cường quá! Sau khi cải táng cho gia muội, đệ sẽ
xin huynh cho đi theo để học pháp thuật!" Xích Hà đáp:"Huynh
là người nghĩa khí cương trực nên đệ có thể truyền cho huynh
mọi pháp thuật mà đệ có! Tuy nhiên, Trời sinh mỗi người một
nghề, cho mỗi người một cảnh! Cảnh của huynh là cảnh vinh
hoa chứ không phải là cảnh đạo giáo!" Thái Thần bèn xin cáo
biệt Xích Hà rồi ra bến sông thuê thuyền, về Xương Hóa.
Tới quê, Thái Thần
an táng di cốt Tiểu Thiến ở cánh đồng gần nhà, lập nhà mồ
cho Tiểu Thiến. Mấy hôm sau, Thái Thần sửa lễ đem ra nhà mồ
cúng mà khấn: "Thương cho hương linh nàng cô độc nên an táng
di cốt ở gần nhà để nàng có thể nghe thấy tiếng ta khóc
nàng! Hôm nay ta chỉ có chén nước lă thanh đạm để cúng
nàng!" rồi ra về. Vừa đi được mấy bước, chợt nghe thấy tiếng
gọi:"Ninh công tử! Xin công tử chờ thiếp đi cùng!" Quay đầu
nh́n, thấy là Tiểu Thiến, Thái Thần bèn hỏi:"Nàng đ̣i theo
ta đi đâu?" Tiểu Thiến đáp:"Về nhà công tử!" Hỏi:"Để làm
chi?" Đáp:"Để xin ra mắt lệnh đường, và xin làm t́ thiếp hầu
hạ công tử!" Hỏi:"Tại sao nàng lại làm như thế?" Đáp:"V́
công tử đă giữ tín nghĩa mà ban cho thiếp ơn sâu cải táng,
theo đúng ước nguyện của thiếp nên dù thiếp có phải chết
mười lần v́ công tử, thiếp cũng chưa báo đáp được ơn
ấy!"Thái Thần bèn dẫn Tiểu Thiến về nhà, bảo Tiểu Thiến ngồi
chờ ở ngoài cổng để ḿnh vào thưa chuyện với mẹ trước.
Nghe con thuật
chuyện, Ninh bà kinh ngạc lắm. Thấy Loan thị bị bệnh dai
dẳng, Ninh bà dặn Thái Thần đừng cho Loan thị biết, kẻo Loan
thị kinh hăi. Thái Thần vâng dạ, rồi ra dẫn Tiểu Thiến vào
lạy chào mẹ.
Tiểu Thiến vào lạy
Ninh bà rồi cứ quỳ mọp dưới sàn. Thái Thần bèn giới
thiệu:"Thưa Mẹ, đây là Niếp Tiểu Thiến!" Ninh bà kinh hăi,
chẳng nói năng chi, chỉ giương mắt nh́n Tiểu Thiến chằm
chặp. Thấy thế, Tiểu Thiến bèn nói nhỏ nhẹ: "Thưa mẫu thân,
tiểu nữ đang bị phiêu bạt, cô đơn, th́ may mắn được gặp công
tử nhà ta ban ơn sâu, cải táng cho, khiến tiểu nữ đă được
tái sinh. Ơn sâu ấy đă thấm vào tóc da tiểu nữ nên nay tiểu
nữ chỉ xin được làm t́ nữ quét dọn nhà cửa để báo đáp lại
cao nghĩa của công tử!"
Thấy Tiểu Thiến vừa
đẹp, vừa hiền, lại ăn nói lễ độ, dễ thương, Ninh bà mới
nói:"Nương Tử để ư tới con trai lăo thân th́ lăo thân mừng
lắm. Tuy nhiên, lăo thân chỉ có một trai nên lăo thân không
dám bảo con ḿnh lấy vợ ma!" Tiểu Thiến đáp:"Thưa mẫu thân,
mẫu thân đă nói thế th́ tiểu nữ xin mẫu thân cho tiểu nữ
được coi công tử nhà ta là bào huynh, để tiểu nữ có thể sớm
khuya hầu hạ mẫu thân! Chẳng hay tôn ư thế nào?" Thương hại
sự thành tâm của Tiểu Thiến, Ninh bà gật đầu chấp thuận.
Tiểu Thiến lại
nói:"Xin mẫu thân cho tiểu nữ được vào lạy chào đại tẩu!"
Ninh bà gạt đi mà nói:"Đại tẩu đang lâm trọng bệnh! Bây giờ
tiểu nữ chưa nên ra mắt đại tẩu vội!" Nghe Ninh bà nói, Tiểu
Thiến đành thôi.
Thế rồi, Tiểu Thiến
xin phép Ninh bà cho ḿnh xuống bếp nấu ăn, dọn dẹp. Thấy
Tiểu Thiến đi lại trong nhà như người quen thuộc với ngôi
nhà đă lâu năm, Ninh bà có ư kinh hăi. V́ thế, đến tối, Ninh
bà không cho Thái Thần kê giường cho Tiểu Thiến ngủ, mà bảo
Tiểu Thiến phải ra ngủ ở nhà mồ. Biết Ninh bà vẫn c̣n kinh
hăi ḿnh, Tiêu Thiến bèn ra đi.
Khi đi qua pḥng
học của Thái Thần, Tiểu Thiến muốn vào, nhưng không dám, cứ
ḷng ṿng ở bên ngoài. Thấy thế, Thái Thần chạy ra, hỏi:"Sao
tiểu muội không vào pḥng mà cứ ḷng ṿng ở đây như thế
này?" Tiểu Thiến đáp:"V́ trong pḥng có kiếm khí, khiến tiểu
muội kinh hăi!" Chợt nhớ ra là ḿnh vừa treo chiếc túi da
của Xích Hà tặng ở trong pḥng, Thái Thần bèn đem túi da cất
vào nhà kho. Vào pḥng học, Tiểu Thiến cứ ngồi im
nh́n ngọn đèn hồi lâu rồi mới cất tiếng
hỏi:"Đại ca có hay thức khuya
đọc sách không? Thái Thần đáp:"Có! Tiểu muội hỏi làm chi?"
Tiểu Thiến đáp:"Trước kia, tiểu muội đă thuộc ḷng kinh Lăng
Nghiêm nhà Phật, nhưng nay đă quên mất quá nửa. Nếu đại ca
thức khuya đọc sách th́ xin đại ca cho tiểu muội mượn cuốn
kinh để ôn lại và nhờ đại ca giảng cho nghe những câu khó
hiểu!" Thái Thần gật đầu, lấy cuốn kinh đưa cho Tiểu Thiến.
Lát sau, Tiểu Thiến
hỏi Thái Thần về mấy câu trong cuốn kinh. Thái Thần bèn
giảng cho Tiểu Thiến nghe.
Gần hết canh hai
(11 giờ đêm), vẫn chưa thấy Tiểu Thiến trở về nhà mồ, Thái
Thần bèn giục:"Thôi! Khuya rồi! Để mai ta lại bàn luận tiếp
về kinh Lăng Nghiêm. Bây giờ tiểu muội hăy về nhà mồ mà
ngủ!" Với vẻ mặt thiểu năo, Tiểu Thiến nói:"Cô hồn ở cơi lạ,
rất sợ cảnh mồ hoang!" Thái Thần nói:"Thế nhưng, v́ chúng ta
đă kết nghĩa huynh muội nên phải giữ lễ mà xa nhau!" Với vẻ
mặt buồn thiu, Tiểu Thiến cứ ngồi thừ người, chẳng nói năng
chi. Thấy thế, Thái Thần nói: "Ngu huynh cũng muốn vào ngủ ở
nhà trong, nhường pḥng học này cho tiểu muội, nhưng lại sợ
mẹ rầy la!" Nghe thấy thế, Tiểu Thiến liền đứng dậy, uể oải
bước ra khỏi cửa pḥng mà biến mất.
Sáng sau, Tiểu
Thiến lại tới nhà Thái Thần, lên chào Ninh bà, rồi đi làm
hết mọi công việc nội trợ, theo ư Ninh bà.
Đến hoàng hôn, Tiểu
Thiến lại xin phép ra pḥng học ôn lại kinh Lăng Nghiêm. Đến
khi Thái Thần đi ngủ th́ Tiểu Thiến lại về nhà mồ. Thế rồi
thành lệ.
Từ khi Loan thị bị
bệnh, Ninh bà phải làm mọi công việc nội trợ. Nay có Tiểu
Thiến tới làm thay, Ninh bà được nhàn hạ, nên thầm cám ơn
Tiểu Thiến.
Tuy Tiểu Thiến làm
việc nhiều, nhưng chẳng ăn uống chi, khiến ai cũng phải lấy
làm lạ.
Nửa năm sau, thấy
Tiểu Thiến tập ăn cháo loăng, Ninh bà thương hại lắm. V́ ở
lâu thành quen, Ninh bà chẳng kinh hăi Tiểu Thiến nữa, tối
đến bảo ở lại ngủ với ḿnh.
Cuối năm ấy, Loan
thị mất.
Năm sau, khi Thái
Thần hết tang vợ, Ninh bà có ư bảo Thái Thần nạp Tiểu Thiến
làm vợ kế, nhưng v́ sợ bất lợi cho Thái Thần nên Ninh bà lại
thôi.
Một hôm, trong lúc
vui câu chuyện, Tiểu Thiến nói với Ninh bà:"V́ thấy đại ca
quang minh lỗi lạc, tiểu nữ khâm phục lắm, nên mới xin đại
ca cho theo về đây để hầu hạ mẫu thân. Trong gần hai năm
qua, chắc mẫu thân đă biết ư của tiểu nữ ra sao rồi!" Ninh
bà nói:"Mẫu thân cũng có ư bảo Thái Thần nạp tiểu nữ làm kế
thất, nhưng chỉ sợ tiểu nữ không sinh nở được để có con nối
dơi tông đường cho ḍng họ Ninh mà thôi!" Tiểu Thiến
đáp:"Con cái là do thiên định! Tiểu nữ biết rơ rằng theo sổ
phúc đức th́ đại ca có tới 3 trai để nối dơi tông đường!
Không phải là nếu đại ca lấy vợ ma th́ số con sẽ bị giảm đi
đâu!"
Chẳng biết giải
quyết ra sao cho ổn, Ninh bà bèn đi hỏi Thái Thần:"Con có
ưng nạp Tiểu Thiến làm vợ kế không?" Nghe mẹ hỏi ư ḿnh,
Thái Thần mừng lắm, liền ưng thuận.
Tuần sau, Thái Thần
mời bà con bạn bè tới nhà dự tiệc, giới thiệu vợ kế.
Hôm ấy, khi thấy
Tiểu Thần mặc y phục mới, đeo nữ trang, ra chào khách, dáng
vẻ rất tự nhiên, cả cử tọa cùng chăm chú nh́n rồi đua nhau
chạy tới chào hỏi Tiểu Thiến. Ai cũng nghĩ Tiêu Thiến là
tiên, chứ không ai ngờ Tiểu Thiến là ma.
Bà con bạn bè tới
dự tiệc đều đem theo đồ mừng. V́ giỏi nghề hội họa, Tiểu
Thiến đem những bức họa mai lan mà ḿnh đă vẽ từ trước ra
biếu khách, làm quà đáp lễ. Khách nào được tranh biếu cũng
đem về treo.
Một hôm, thấy Tiểu
Thiến đứng gục đầu ở cửa sổ pḥng riêng, Thái Thần hỏi:"Nàng
làm sao thế?" Với vẻ mặt buồn bă, Tiểu Thiến ngẩng đầu nh́n
Thái Thần mà đáp:"Thiếp đang lo!" Hỏi:"Lo cái ǵ?" Đáp:"Lo
quỷ La Sát ở huyện Kim Hoa sẽ t́m tới đây để sát hại thiếp
với chàng!" Hỏi:"Sao nàng biết?" Đáp:"V́ ba hôm nay thiếp
thấy nóng ruột liên miên! Thiếp nghi là quỷ La Sát giận
thiếp v́ thiếp đă bỏ quỷ mà trốn, chẳng chịu làm tay sai cho
quỷ nữa, nên thế nào quỷ cũng t́m tới đây!" Kinh hăi quá,
Thái Thần hỏi:"Thế ḿnh có cách chi chống lại được không?"
Tiểu Thiến đáp:"Có! Dùng túi da của kỳ nhân Yến Xích Hà tặng
chàng!" Rồi Tiểu Thiến hỏi:"Chàng cất túi ấy ở đâu?" Thái
Thần đáp:"Ở nhà kho! Thế nhưng, nàng sợ túi da ấy lắm mà?"
Tiểu Thiến
nói:"Trước kia, khi c̣n là ma th́ thiếp sợ thực! Thế nhưng,
nay đă được tiếp thụ sinh khí của chàng, thiếp không c̣n là
ma nữa, nên không sợ túi da ấy nữa! Xin chàng hăy đem túi ấy
treo ở đầu giường ngủ!" Thái Thần bèn vào nhà kho lấy túi da
đưa cho Tiểu Thiến. Tiểu Thiến cầm coi rồi nói:"Kỳ nhân Yến
Xích Hà đă dùng túi này để trừ ma quỷ! Bây giờ, tuy thiếp
không c̣n sợ túi này nữa nhưng v́ nhớ lại trước kia, nên khi
thoạt nh́n thấy túi này, thiếp vẫn c̣n cảm thấy rờn rợn!"
Rồi Tiểu Thiến nhờ Thái Thần treo túi ấy ở đầu giường.
Sáng sau, Tiểu
Thiến lại nói với chồng đem chiếc túi ra treo ở trước cửa
pḥng khách.
Tối ấy, Tiểu Thiến
chong đèn để hai vợ chồng ngồi trong pḥng khách, chờ quỷ
tới, dặn chồng đừng ngủ gật.
Nửa đêm, bỗng thấy
một vật bay sà xuống trước cửa pḥng khách, Thái Thần chăm
chú nh́n th́ thấy vật ấy trông giống quỷ dạ xoa trong tranh
vẽ, mắt loang loáng, miệng đỏ ng̣m, hai tay ở thế vồ mồi, cứ
đi quẩn quanh ở ngoài hành lang mà nh́n chiếc túi da treo
lủng lẳng, chứ chưa dám vào pḥng khách.
Lát sau, quỷ giơ
tay kéo chiếc túi xuống. Toan dùng hai tay xé rách túi, đột
nhiên, có một cánh tay từ trong túi tḥ ra ngoài, nắm chặt
cổ quỷ mà kéo vào túi. Chiếc túi lại khép kín như cũ, rồi có
tiếng lục đục ở bên trong.
Hồi hộp quá, Thái
Thần chạy tới kéo chiếc túi xuống. Vừa toan mở ra coi th́
đột nhiên Tiểu Thiến thét lên:"Khoan! Chớ mở!" Thái Thần vội
buông túi.
Lát sau, khi thấy
hết tiếng lục đục ở trong túi, hai vợ chồng mới mở túi ra
coi th́ thấy ở bên trong chỉ có nước, áng chừng ba chén đầy.
Ba năm sau.
Thái Thần thi đậu
tiến sĩ, rồi Tiểu Thiến sanh trai.
Năm sau, Tiểu Thiến
cưới cho chồng thêm một cô vợ lẽ họ Cam.
Năm sau nữa, cả
Tiểu Thiến lẫn Cam thị cùng hoài thai, rồi cả hai người cùng
sanh trai.
Về sau, 3 con trai
của Thái Thần đều hiển đạt, khiến ḍng họ Ninh nổi tiếng một
thời ở vùng Xương Hóa, tỉnh Triết Giang.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |
|