Đừng mở đèn. Anh theo tôi xuống nhà sau và giúp tôi một tay.
Tôi vẫn nằm yên. Lúc này tôi mới dám mở mắt và mở thật lớn nh́n về hướng
phát ra tiếng nói, tôi hỏi lại với giọng run sợ nhưng có hơi lớn:
- Ông...ông...ông...là...là ai?
- Suỵt!B́nh tĩnh. Tôi là cảnh sát đây.
Nghe người lạ xưng là cảnh sát làm cho tôi có phần yên tâm nên tôi ngồi
dậy từ từ nhưng vẫn chưa bước ra khỏi giường. Người xưng là cảnh sát nói
tiếp:
- Nhà anh bị trộm viếng. Chúng tôi đă biết bọn trộm là ai rồi và sẽ
không lâu nữa chúng tôi sẽ bắt sạch bọn chúng. C̣n tên trộm này, tôi
theo dơi nó từ tối và v́ nó có súng nên tôi vừa vật lộn với nó và tôi đă
đâm nó hai nhát nhưng lỡ tay đâm một nhát trúng vô tim nó. Anh theo tôi
và giúp tôi một tay.
Bây giờ mọi việc xem như đă rơ ràng rồi nên tôi cảm thấy b́nh tĩnh một
cách lạ lùng. Tôi bước xuống giường và đi theo sau viên cảnh sát đồng
thời tôi hỏi:
- Tôi phải giúp ông như thế nào?
- Giúp tôi chôn tên trộm sau vườn nhà anh. Chuyện này chỉ có anh và tôi
biết thôi nên anh cũng đừng nói ra cho bất cứ người nào biết, sẽ lôi
thôi cho tôi về pháp luật và nguy hiểm cho anh v́ rất có thể đồng bọn
của tên trộm sẽ trả thù.
Sợ bọn trộm sẽ trả thù và thế là tôi hăng hái cùng viên cảnh sát kéo xác
tên trộm ra vườn. Tên trộm có lẽ nhỏ người lắm v́ khi khiêng tôi thấy
không nặng và hai cổ chân của nó nằm gọn lỏn trong hai tay tôi.
Xác của tên trộm được đặt cạnh bên cây đu đủ sau vườn và viên cảnh sát
hỏi:
- Anh có cái xẻng không?
- Có, để tôi lấy.
Tôi đi lấy cái xẻng trong khi đó viên cảnh sát nh́n chung quanh vườn như
thể t́m địa điểm để chôn tên trộm. Khi tôi đem cái xẻng đến th́ viên
cảnh sát chỉ vô khoảnh đất cách cây đu đủ khoảng hai thước và nói:
- Ḿnh chôn cái xác chỗ này. Anh đưa cái xẻng cho tôi.
Viên cảnh sát xăn tay áo lên và bắt đầu đào. V́ là đất vườn nên không
cứng mà v́ vậy viên cảnh sát đào không ngừng tay. Trong khi đó tôi cố
giương mắt lên nh́n mặt tên trộm để xem tôi đă gặp nó ở đâu chưa. Dưới
ánh sáng của mặt trăng giữa đêm khuya tôi thấy xác của tên trộm không có
vẻ ǵ là đáng sợ cả. Tên trộm nằm như người ta đang nằm ngủ nhưng, nh́n
viên cảnh sát đang h́ hục đào đă làm cho tôi nổi gai ốc đầy ḿnh. Có lẽ
v́ muốn đào cho nhanh để phi tang cái xác nên đầu tóc của viên cảnh sát
bị rối bù lên và, có lẽ cũng v́ mệt nên gương mặt của ông ta nhợt nhạt
trông như là cái xác chết vậy.
Cái huyệt đă đào xong. Viên cảnh sát đỡ phần chân c̣n tôi đỡ phần đầu.
Một lần nữa tôi lại cố mở lớn hai con mắt lên để nh́n cho rơ gương mặt
của tên trộm nhưng vẫn không sao nh́n rơ được, trái lại gương mặt của
viên cảnh sát th́ tôi lại nh́n thấy rất rơ. Phải nói đó là mặt của người
chết th́ mới đúng. Hai con mắt của ông ta sâu hoắm và lớn như hai cái
tách nhỏ bằng sành thường tôi vẫn dùng để uống rượu, c̣n gương mặt
th́...tôi không dám nh́n ngay mặt viên cảnh sát nữa, gương mặt trắng
bệch. Sau khi đặt cái xác xuống lỗ tôi liền đi vô nhà lấy cái chĩa dùng
để cào cỏ đến cào đất xuống phủ lên xác tên trộm.
Chuyện chôn cất vừa xong th́ viên cảnh sát ngửa mặt nh́n lên trời cao,
nh́n lên cái mặt trăng rồi cười lên hăng hắc như có vẻ đắc chí rồi đi
thẳng ra phía cổng trước nhà. Trước khi đi viên cảnh sát c̣n quay lại
dặn ḍ tôi thêm một câu:
- Nhớ là đừng hở miệng về vụ này đó nghe. Anh mà hở miệng ra là chết cả
tôi và anh luôn đó.
Viên cảnh sát nói xong câu dặn ḍ đó lại cười lên hăng hắc. Lần này tôi
nghe tiếng cười của ông vang vang như từ ở một nơi xa xôi nào đó vọng
lại.
***
Ba mươi bảy năm sau.
Tháng mười một năm hai ngàn mười một tôi trở về lại quê hương và trở về
thăm lại căn nhà xưa. Căn nhà đă được người chủ mới xây cất lại nhưng
hiện tại cũng bị bỏ hoang v́ cỏ mọc tứ tung, mọc khắp nơi, chỗ nào có
đất là có cỏ mọc và mọc thật cao.
Nh́n căn nhà đă một thời ḿnh từng làm chủ đă dậy lên trong ḷng tôi một
nỗi niềm chua xót. V́ căn nhà đang là căn nhà hoang nên tôi tự động đi
một ṿng chung quanh nhà và bước chân đă đưa tôi đến đứng ngay bên cây
đu đủ đồng thời mắt của tôi cũng nh́n ngay nơi đă chôn tên trộm năm nào.
Sau đêm kinh hoàng xảy ra với tôi ở căn nhà này, qua ngày hôm sau tôi đă
kể lại cho người bạn thân nhất của tôi và cùng làm chung một chỗ với tôi
nghe. Anh cho tôi biết là người đàn ông chủ căn nhà đă bị tên trộm giết
nên bà vợ buồn không muốn ở đó nữa nên bán rẻ cho tôi. Bạn tôi sẵn sàng
nhường cho tôi một pḥng nhỏ và, bốn tháng sau khi thị xă bị bỏ ngơ và
tôi đă cùng người bạn theo đoàn người di tản về Sàig̣n.
- Anh làm ǵ ở đây?
Tôi giật thót tim và quay người lại thật nhanh nh́n về phía sau, nơi vừa
phát ra tiếng hỏi. Tôi đang suy nghĩ về những ngày xa xưa và đang nghĩ
đến tên trộm nên tôi đă không c̣n b́nh tĩnh khi nghe tiếng hỏi và, nhất
là người đang hỏi tôi đang khoác trên người bộ đồ công an. Tôi nh́n anh
công an và trả lời:
- Trước ngày...trước kia tôi là chủ căn nhà này. Tôi vừa mới đến đây và
thấy căn nhà như bị bỏ hoang nên tôi đi một ṿng xem cho biết.
Viên công an lắng nghe tôi nói và có lẽ thấy tôi cũng không có dấu hiệu
ǵ là người gian nên anh tỏ thái độ thân thiện. Anh nói:
- Mấy mươi năm nay căn nhà này đă qua không biết bao nhiêu là chủ rồi
nhưng cuối cùng tất cả đều phải bỏ đi hết. Căn nhà hiện bỏ hoang và Sở
nhà đất quản lư.
- Anh có nghe nói là tại sao những người chủ phải bỏ đi không?
- Họ nói căn nhà này có ma...mà có ma thật đấy anh ạ. Anh nh́n cây đu đủ
này xem, có ai trồng, có ai chăm nom ǵ đến nó đâu thế mà cứ tươi tốt
như thường. Nếu cây này chết đi th́ cây khác lại mọc lên và mọc cũng
ngay chỗ cũ thế mới là lạ chứ.
- Tôi nghĩ...tôi nghĩ...có lẽ dưới chỗ gần cây đu đủ này có chôn một cái
xác và nếu...
- Th́ những người chủ đă ở đây cũng nói như anh vậy. Có người báo cho
công an chúng tôi biết là chính họ đă phụ giúp người bắt và giết tên
trộm rồi chôn tên trộm ngay chỗ gần gốc cây đu đủ này. Thế nhưng chúng
tôi cũng đă cho đào xới lên đôi lần rồi mà vẫn chẳng t́m thấy ǵ cả.
- Nhà nước...Sở nhà đất có dự án ǵ cho khu đất này không anh?
- Th́...có dự án xây công viên đấy chứ, nhưng khi cho khởi công th́ hết
bị sự cố này đến bị sự cố khác làm ngăn trở nên...cứ để như vậy thôi, sẽ
tính sau.
***
Nh́n lại căn nhà lần cuối trước khi trở ra phố, tôi vừa chợt nhớ bây giờ
cũng là tháng mười một và đêm nay lại cũng có trăng. Tôi nghĩ - tôi tin
- đêm nay, hoặc ngày mai hoặc ngày mốt, hoặc có thể lâu hơn nữa, chắc
chắn trong căn nhà này sẽ lại diễn ra cảnh ma quái mà ba mươi bảy năm
trước đă từng diễn ra với tôi nhưng, ai sẽ là người phụ với viên cảnh
sát để chôn tên trộm trong khi căn nhà vẫn đang bị bỏ hoang không người
ở. Có phải người tự xưng là cảnh sát chính là người chủ căn nhà đă bị
tên trộm giết?C̣n tên trộm bị chôn.... tôi nghĩ là không có mà đó chỉ là
kịch bản của viên cảnh sát - của ông chủ căn nhà?V́ sao mà cảnh ma quái
đó lại vẫn thường xuyên diễn ra hằng năm và làm sao để chấm dứt nó?Không
dễ ǵ t́m ra câu trả lời ngay được...Tôi đi ra phố. Trong những đêm có
trăng của tháng mười một này sẽ là những đêm rất khó ngủ với tôi. /.