TRUYỆN NGẮN
(Huyền Bí)
PHẦN 2: (Tiếp
PHẦN 1)
Những
ngọn đuốc chiếu sáng rực cả một khu rừng làm cho tôi bừng mở mắt v́ tôi
nghe như có tiếng gọi tên tôi. Cơn mưa giông đă ngưng từ lúc nào mà tôi
không hề hay biết. Tôi đă ngủ một giấc ngủ thật say trong tư thế ngồi mà
có lẽ v́ quá mệt. Tiếng gọi tên tôi mỗi lúc mỗi gần hơn nhưng tôi không
thể nào lên tiếng đáp lại hay đứng lên ngay được.
Một nhóm người trong những bộ đồ đồng phục và trên tay mỗi người cầm một
cây đuốc đă nh́n thấy tôi. Họ đang bước từng bước thật chậm với vẻ thận
trọng tiến về phía tôi và một trong những người đó lên tiếng hỏi tôi:
- Anh có sao không?Anh có đứng lên được không?
Lúc này tôi mới để ư là hai chân của tôi không thể duỗi ngay ra được.
Tôi nghe họ hỏi và tôi cũng muốn nói với họ một lời nhưng không hiểu sao
tôi vẫn chưa mở miệng ra được. Nhóm người sau đó đă lẹ làng làm một cái
cáng và đặt tôi nằm lên đó. Tôi muốn nói với họ là tôi bước đi được
nhưng tôi vẫn không làm sao mở miệng được và hai chân của tôi th́ vẫn
c̣n co cứng lại khi đă nằm trên cáng.
Thật không thể dễ dàng mà tin ngay được là tôi đă ở trong rừng, bên cạnh
ḍng nước từ bốn ngày qua với chỉ hai trái bắp và một miếng thịt heo
trong bụng. Những người nhân viên của khu nhà nghỉ mát đă t́m thấy tôi
và cùng các bác sĩ đă nói với tôi là tôi bỏ đi biệt tăm đến hôm t́m gặp
tôi là đúng bốn ngày. Đến trưa ngày thứ tư th́ nhân viên nhà nghỉ mới
quyết định tổ chức đi t́m tôi v́ họ tin là tôi đă đi lạc trong rừng và,
thật may mắn cho tôi khi họ t́m gặp tôi trong rừng cách khu nhà nghỉ mát
đúng bốn cây số.
Nhớ lại người đă cứu tôi làm cho tôi giựt thót người. Không lẽ... người
đă cứu tôi cũng là oan hồn đă hiện ra và cứu tôi?Tôi nhớ lại chuyện ma
của Pháp cũng với người hiệp sĩ cỡi ngựa mà rùng ḿnh để rồi tôi vội
vàng chạy ngay đến pḥng giặt đồ để t́m mảnh giấy có ghi địa chỉ của
người đă cứu tôi. Thật xui cho tôi quá v́ bộ đồ đang ở trong máy giặt và
không c̣n cách nào hơn là chờ cho máy ngưng.
Nếu không thấy th́ không thể nào tin được khi mảnh giấy ghi địa chỉ vẫn
c̣n nguyên với nét chữ thật rơ ràng như chưa hề bị ướt. Tôi quyết định
ngay sáng hôm sau sẽ đến địa chỉ ghi trong giấy.
Ngôi nhà là căn biệt thự kiểu Pháp và khá cũ. Tiếp tôi là một bà khoảng
trên sáu mươi tuổi. Bà chịu tiếp tôi khi người giúp việc cho bà đưa tờ
giấy ghi địa chỉ mà tôi đưa ra trong có tên người đă cứu tôi. Bà tuy
tuổi đă cao nhưng chắc chắn lúc c̣n trẻ bà phải là người rất đẹp và
sang. Bà tiếp tôi rất lịch sự và mời tôi uống cà phê. Bà xin tôi kể lại
thật tỉ mỉ mọi chi tiết cho bà nghe về chuyện bằng cách nào đó tôi đă
gặp được “người hiệp sĩ” và đă cứu tôi:
- Thưa bà, ông đang cưỡi ngựa đi săn th́ gặp tôi. Lúc đó tôi đang lả
người ra v́ đói và khát. Nếu không có ông cứu th́ ngày hôm đó có lẽ tôi
đă bị kiệt sức và chết trong rừng rồi. Ông đă đưa tôi đến bên ḍng nước
và c̣n cho tôi hai trái bắp với miếng thịt heo...
Bà nghe tôi kể hết câu chuyện rồi nh́n vô tấm giấy và bất ngờ bà bật
khóc nức nở. Bà ôm mặt khóc trông bà thật đau khổ và thật tội nghiệp cho
đến khi bà cố gắng ngưng lại để nói cho tôi biết người đă cứu tôi chính
là chồng của bà đă mất đúng bốn mươi hai năm mười sáu ngày, tính hết
ngày hôm nay. Khi chồng của bà mất th́ bà mới chỉ hai mươi bốn tuổi. Ba
chồng của bà là người Pháp có vợ người Việt. Chồng bà rất thích đi săn
mà mỗi khi đi săn th́ ông chỉ thích ăn bắp với thịt heo nướng khói thôi.
Tôi rùng ḿnh thất kinh hồn vía khi nhớ lại là đă ăn hai trái bắp với
miếng thịt heo và cũng nhờ vậy mà sống sót đến mấy ngày trong rừng.
- Chồng tôi đi săn rồi mất tích luôn đến ai ai cũng tin là ông ấy đă bị
thú dữ ăn thịt mất xác rồi v́ ṛng ră cả năm trời t́m kiếm mà không t́m
thấy xác. Ông ấy rất thương yêu và chiều chuộng tôi nên tôi đă ở vậy cho
đến nay...
Nói rồi bà lại ôm mặt khóc. Tôi nh́n bà và nói với giọng thật run v́ vẫn
c̣n thất kinh hồn vía:
- Bà cho biết... ân nhân của tôi đă mất từ mấy mươi năm qua rồi nên...
nên khi ông ấy nói tôi cứ đi theo ḍng nước th́ sẽ về đến khu nhà nghỉ
mát trong khi tôi chưa hề nói cho ông biết là tôi ở đâu. Tôi tin... tôi
tin là xác của ông... xác của ông... đang nằm ở đâu đó gần chỗ... chỗ mà
ông ấy cho tôi uống nước và ăn v́ ông có nói là ông ở gần đó.
- Tôi hoàn toàn tin câu chuyện của ông v́ mảnh giấy ghi đúng là chữ của
chồng tôi. Xin ông hăy giúp tôi đem xác của chồng tôi về đây chôn ông
nhé?
Bà lại ôm mặt khóc. Cái cách khóc thương người thân của bà cũng biểu lộ
bà là người sang trọng và tư cách.
- Thưa bà tôi hứa sẽ làm tất cả những ǵ mà tôi có thể làm được. Xin bà
hăy yên tâm.
*
Mọi chuyện sau đó đă xảy ra thật suôn sẻ. Xác của “người hiệp sĩ”và con
ngựa bị vùi chôn dưới một cái hố thật sâu mà theo lời những nhà chuyên
môn th́ hố đất đó bị xụp bất ngờ. Cái hố cách nơi ḍng nước mà tôi đă
uống chỉ khoảng năm mươi thước.
Từ khi khôn lớn tôi hoàn toàn không tin những chuyện ma quỷ nhảm nhí có
trên cơi đời này nhưng, bây giờ th́ tôi tin là có!Tôi tin chắc là có
ma!Chắc cũng như là... bắp vậy!. /.
HẾT
Topa
Panning
|