Trang Thơ & Truyện: Topa Panning                |                 www.ninh-hoa.com

TOPA PANNING
 

Hiện cư ngụ tại:
Bắc Âu

 

 

 

 

Truyền Ngắn
 

NGƯỜi THỨ 367
T
opa Panning


 
 

 

KỲ 2

 

 

        - Sau bao ngày suy nghĩ, cuối cùng tôi đă chấp nhận cuộc đổi đời khi gật đầu ưng thuận lấy người đàn ông Trung Quốc hơn tôi đến mười bảy tuổi mà tôi không hề có đến một ngày nào để t́m hiểu. Người môi giới đă bảo đảm là người đàn ông mà tôi sẽ chung sống là người đang thành công trong xă hội với nghề kinh doanh và, cũng là người đàn ông rất thương người. Hơn nữa ông ấy lại nói rành rẽ tiếng Việt Nam nên tôi sẽ không bị trở ngại mỗi khi gần ông. Tôi phải giúp gia đ́nh thoát khỏi cảnh đói nghèo. Gia đ́nh tôi nghèo quá, nghèo đến nỗi quanh năm đầu tắt mặt tối từ sáng sớm tinh mơ cho đến tối mịt mù mà vẫn không đủ ăn v́ không sao trả cho được dứt nợ nên rồi nợ lại chồng chất nợ thành ra suốt cả năm cứ phải nai lưng ra mà trả nợ.

 

        Người đàn ông mà tôi nhận chung sống đă giúp gia đ́nh tôi thanh toán hết nợ nần và những ngày đầu ông c̣n tỏ ra thương yêu chiều chuộng tôi lắm. Đời mỗi một con người, nhất là người con gái th́ ai cũng mong t́m cho ḿnh một người chồng tốt, c̣n tuổi tác có chênh lệch nhiều như ông ấy và tôi th́ chuyện đó tôi cho là phần số của tôi nên tôi vui vẻ đón nhận chứ không một chút buồn phiền.

Hai tháng trăng mật vừa dứt, người mà tôi lấy làm chồng đă lộ mặt là con ác quỷ khi bắt tôi phải làm gái, bắt tôi phải tiếp khách, tức là tôi phải làm đĩ. Tôi chống cự lại th́ bị những trận đ̣n đến thâm tím cả ḿnh mẩy nhưng không biết kêu cứu vào ai. Đất nước Trung Hoa rộng lớn bao la và xa lạ quá nên tôi đành phải chịu nhục nhă làm theo ư của ông ấy mà tiếp khách v́ nếu không th́ sẽ nhận những cú đấm cú đá thật dă man.

 

        Rồi một đêm nọ, ông ấy đưa tôi qua Hồng Kông trên chuyến xe lửa đêm. Những ngày ở đó tôi cũng vẫn phải tiếp những người khách do ông ấy đưa về. Sống ở Hồng Kông được gần ba tháng th́ ông ấy đưa tôi đến quốc gia này với giấy tờ hợp pháp. Tôi lại bị nhốt trong nhà và lại tiếp tục tiếp khách, dĩ nhiên toàn là khách người Tàu thôi. Tôi cố tỏ ra ngoan ngoăn và nghe lời ông tất cả nên lần hồi tôi được tự do đi lại và khi đó tôi mới biết căn nhà mà tôi đang ở là căn nhà số 20 Buolevard du Val Claret thuộc quận mười sáu. Tôi luôn bị theo dơi chặt chẽ những khi tôi đi ra khỏi nhà. Tôi không được phép tiếp xúc với bất cứ một người nào, ngoài cô giáo người nước Algeria, nếu trái lời th́ tôi sẽ bị giết chết. Những lần đi đó là tôi đi học chữ cho biết. Tôi cần phải nói và nghe thông ngôn ngữ xa lạ này th́ mới mong thoát khỏi con quỷ dữ kia được.

- Bà Loan à, bà hăy nghe lời tôi mà đừng hủy hoại thân ḿnh như vậy vô ích lắm. Mọi chuyện rồi cũng sẽ được giải quyết và sẽ đem công bằng đến cho bà thôi. Bà Loan nên biết là tôi sẽ giúp bà hết ḿnh v́, như tôi đă nói là hai chúng ta có một chút t́nh đồng hương. Tôi sẽ cho nhân viên cảnh sát đến mời ông ấy đến đây gặp bà rồi chúng tôi sẽ tạm giữ ông ấy để điều tra và lấy lại danh dự cho bà. Ông ấy tên ǵ vậy bà Loan?

- Ông ấy tên là Liêu Chí Quang.

oOo 
 

        Con quỷ đội lốt con người từng hành hạ đánh đập tôi và bắt tôi làm chuyện ô nhục th́ bây giờ mặt mày tái mét và ủ rũ đến thảm hại. Mới ngày hôm qua đây thôi, con quỷ đó c̣n hung hăng đấm đá tôi thế mà bây giờ lại run sợ trước những người cảnh sát, trông hắn thật là hèn.

Ông cảnh sát trưởng đang nói ǵ đó với con quỷ mà tôi chỉ thấy con quỷ gật đầu như tuân phục chứ chẳng dám có một lời nào.

Trái tim tôi đập loạn xạ lên v́ quá hồi hộp. Tôi chờ đợi giây phút này đă lâu. Tôi thầm cầu xin Thượng Đế cho tôi thực hiện thành công ư muốn để thoát khỏi sự đày ải của con quỷ kia.

Tôi nh́n thấy ông cảnh sát trưởng gật nhẹ đầu một cái như đồng ư hay ra dấu cho con quỷ được phép lại gần tôi.

- Tôi xin lỗi. Tôi biết lỗi của tôi rồi. Tôi hứa từ nay sẽ không bao giờ làm chuyện ǵ cho em buồn nữa. Hăy tha lỗi cho tôi.

- Đă bao nhiêu lần ông xin lỗi tôi nhưng rồi ông vẫn lại hành hạ tôi và vẫn bắt tôi làm chuyện điếm nhục.

- Tôi xin hứa sẽ không bao giờ c̣n xảy ra chuyện đó nữa.

- Th́ hôm nay tôi đă quyết định là chuyện nhục nhă kia sẽ không bao giờ c̣n xảy ra nữa.

- Em hăy cho tôi một cơ hội cuối cùng. Tôi xin hứa là sẽ đối xử với em hoàn toàn khác với trước đây.

        Tôi vừa che mặt khóc vừa gật nhẹ cái đầu. Con quỷ quay đầu nh́n ông cảnh sát trưởng rồi bước đến vịn vào vai tôi như muốn để d́u tôi vào.

- Cái chân trái của tôi đă bị tê cứng đến không c̣n nhấc lên được nữa. Anh hăy giúp tôi.

Con quỷ bước qua khỏi cái lan can rồi một tay của con quỷ vịn vào cái song sắt, cúi ḿnh xuống hơi thấp một chút, một tay c̣n lại của con quỷ vịn vào cái chân trái tôi.

 

        Tôi quay nh́n về phía sau. Ông cảnh sát trưởng lúc này đang quay mặt vào phía bên trong và nói chuyện với những người cảnh sát. Tay trái tôi vẫn c̣n ôm cứng cái lan can, tay phải tôi bíu lấy áo của con quỷ và đồng thời tôi nói:

- Tôi đồng ư tha cho ông nhưng ông cũng phải chịu trách nhiệm và trả giá cho những ǵ ông đă đối xử tệ hại với tôi. Ông phải là người thứ ba trăm sáu mươi bảy chứ không phải là tôi.

        Con quỷ nh́n tôi lắng nghe với hai con mắt mở lớn như chưa hiểu ư tôi muốn nói ǵ.

        Tôi không để cho con quỷ có thời gian thêm. Tôi dùng hết sức lực đẩy con quỷ về phía trước. Một khối thịt bị mất thăng bằng và được gió phụ giúp đẩy khối thịt vào không gian, vào khoảng không phía trước. Hai cánh tay của con quỷ chới với như người chết đuối đang vẫy vùng để cố bơi vào bờ. Có lẽ ông cảnh sát trưởng cũng nghe được tiếng la thất thanh của con quỷ v́ tôi thấy ông quay đầu lại thật nhanh nhưng, gương mặt của ông vẫn b́nh thản như là ông đă biết trước chuyện ǵ sẽ xảy ra.

oOo 

 

        Ông cảnh sát trưởng, vẫn với gương mặt b́nh thản không lộ một nét ǵ ngạc nhiên, ông bước đến gần tôi và đưa tay cho tôi nắm. Lần này, dĩ nhiên là tôi đă ngoan ngoăn nắm lấy bàn tay của ông và, tôi vừa chợt nh́n thấy ông nhếch môi như cười.

Trước khi chiếc xe cảnh sát chở tôi đi về khu dành cho người cần chăm sóc đặc biệt, tôi nghe ông cảnh sát trưởng nói với các phóng viên đang vây quanh:

- Ông ấy quá hấp tấp nên đă bị mất thăng bằng. Gió thổi mạnh quá mà.

Quay về phía chiếc xe có tôi ngồi, ông đưa hẵn cái đầu vào trong xe nh́n tôi với ánh mắt đầy thiện cảm và nói:

- Tôi vừa chợt nhớ ra nhưng không chắc chắn lắm, h́nh như ông ấy là người thứ...

Tôi buột miệng nói ra:

- Dạ, người thứ ba trăm sáu mươi bảy. /.

 

oOo 

 

 

HẾT

 

 


q Topa Panning q


 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Topa Panning             |                 www.ninh-hoa.com