Trang Thơ & Truyện: Tonny Panning                |                 www.ninh-hoa.com

TONNY PANNING
 

Hiện cư ngụ tại:
Bắc Âu

 

 

 

 

Truyện Ngắn
 

Thảm Kịch
T
onny Panning

 

 

Kỳ 1:

 

          Mùa đông nữa lại đến, mùa đông lần thứ hai mươi sáu ông Tân sống ở nước ngoài. Ông chắp tay sau lưng đứng im ĺm lặng lẽ nh́n tuyết rơi qua cửa sổ pḥng làm việc mà đầu óc ông cứ quay cuồng và nặng trĩu v́ chuyện gia đ́nh từ bao năm qua đă làm ông quá chán nản đến không c̣n thiết tha làm bất cứ công việc ǵ.

Tuyết vẫn đang rơi đều đều xuống làm trắng xóa các mái nhà và con đường trước nhà ông trông giống như những bức tranh mà lúc xa xưa khi c̣n ở quê nhà ông đă được thấy.  

Ngày xưa đó ông hằng mơ ước được một lần nh́n thấy cảnh tuyết rơi.

Tuyết vẫn đang rơi đều trước mắt ông nhưng bây giờ ông không c̣n thấy nó đẹp và thơ mộng nữa mà ông chỉ thấy buồn chán và lạnh lẽo mà thôi.

 

          Những năm trước đây, vào thời gian này ông đă cùng gia đ́nh đi trốn lạnh bên những quốc gia quanh năm tràn đầy nắng ấm. Từ vài ba năm nay ông đành phải từ bỏ mọi thú vui và xa lánh luôn bạn bè v́ trong túi ông luôn luôn rỗng hoác bởi ông không c̣n được quyền giữ tiền và người vợ của ông th́ lại thường xuyên dày ṿ đay nghiến ông,  ngay cả những khi bạn bè ông hiện diện bên ông.

 

          Vợ ông đă khinh bỉ và coi thường ông ra mặt mỗi khi bà nổi trận lôi đ́nh. Đă không c̣n tôn trọng nhau th́ không thể nào chung sống với nhau được. Ông Tân nghĩ vậy và ông muốn bỏ nhà ra đi từ lâu rồi nhưng nghĩ măi mà cho đến nay ông vẫn chưa t́m ra đáp số là đi về đâu. Ông đă năm mươi sáu tuổi rồi, và như vậy ông tự xem như là đă quá trễ để được bắt tay làm mọi việc lại từ đầu.

          Ông Tân quay vào ngồi trước máy computer nhưng ông không thể viết được một chữ nào v́ đầu óc ông nặng trĩu bao lo âu buồn bực do người đàn bà chung sống với ông mấy chục năm qua đă đang tâm trả thù ông v́ một lỗi lầm ông vô t́nh phạm phải.

          Ông Tân rời khỏi bàn làm việc và đi tới đi lui trong pḥng cho đầu ông bớt căng thẳng nhưng đầu óc ông cứ ngổn ngang bao nỗi lo buồn phiền nên lúc nào mặt ông cũng như đang nhăn nhó. Cơ sở do ông tạo dựng tuy cũng có sự đóng góp một bàn tay bé nhỏ của người vợ thế mà nay vợ ông đă nhẫn tâm biến ông thành một tên ăn mày v́ một đồng ông cũng phải ngửa tay hỏi xin th́ nhục cho ông quá.  Đang là Giám đốc một cơ sở kinh doanh may mặc, tuy nhỏ thôi nhưng đó là công việc mà ông yêu thích thế mà nay vợ ông lại giao cho ông công việc nấu ăn,  giặt giũ quần áo và lau nhà nên tự ái và ḷng thù hận của ông mỗi ngày mỗi dâng cao hơn. Ông Tân đă bao lần muốn tự hủy hoại thân ḿnh nhưng v́ luật lệ tôn giáo cấm giáo dân tự tử nên ông phải sống trong sự dày ṿ đau khổ đă hơn ba năm qua.

“Giết nhau không bởi gươm đao. Giết nhau chỉ bởi âu sầu...ác ghê.  ”Mỗi khi ngồi vào bàn làm việc là ông thường lẩm nhẩm câu ví này mà ông không nhớ là đă đọc được ở trên một tờ báo điện tử nào đó và ông rất lấy làm tâm đắc v́ ông cho hành động của vợ đối với ông là rất ác độc.  

Ông Tân lại quay mặt nh́n ra đường và rồi ông chợt nhớ lại cái sơ ư tai hại của những ngày ông c̣n vùng vẫy trên thương trường.

 

          Ngày đó, sau một ngày làm việc tại quê hương, ông Tân cùng bè bạn rủ nhau đi vũ trường và đêm đó ông đă bị cô vũ nữ xinh đẹp dùng đủ mọi chiêu thức theo bám ông bởi v́ ông chi tiền quá rộng răi. Trong một lúc ông sơ ư, cô vũ nữ đă lấy cái visiting card của ông mà ông không hề hay biết và từ đó định mệnh đă đưa ông đến t́nh trạng danh th́ không c̣n mà thân th́ sống dở chết dở như ngày nay. T́m cách để trả thù lại người vợ th́ ông không muốn. Ông chỉ muốn lặng lẽ lánh đi thật xa để vĩnh viễn không bao giờ gặp lại mặt vợ...nhưng đi đâu.  Đi đâu đó là câu hỏi mà ông chưa có câu giải đáp. Bạn bè th́ không ai dám, hay muốn chứa ông v́ ông chẳng c̣n đem lại lợi lộc ǵ cho họ. Người thân thích ruột thịt th́ ông cũng không c̣n một ai, và thế là từ hơn ba năm qua ông cứ lẫn quẫn măi với ư định mà ông chưa thực hành được.  Vợ của ông cũng hiểu rằng ông không c̣n thương yêu ǵ bà v́ hai người đă ngủ riêng từ hơn một năm qua,  nhưng điều đó bà không c̣n quan tâm mà bà chỉ nghĩ đến đứa con trai và làm sao để kiếm ra tiền mà thôi. C̣n ông ở trong nhà này là bà c̣n kiếm ra tiền.  Ông mà bỏ đi th́ bà sẽ bị khốn đốn ngay v́ giấy tờ, sổ sách và điều hành công việc đều nhờ ông “có ư kiến ”nên mọi việc mới được trôi chảy từ bao lâu nay. Tuy nhiên bà cũng không sợ ông bỏ đi v́ bà biết là ông không có chỗ để mà đi v́ vậy khi nào bực ḿnh bà lại lôi chuyện cũ ra dày ṿ ông:

- “Tôi đâu có thể giúp anh sống với con nhỏ đó được. Anh muốn sống với nó mà không được nên lúc nào anh cũng kiếm chuyện với tôi. Anh hứa hẹn ǵ với nó để nó phôn qua đây t́m anh. Anh phải sống thực tế v́ đây là chỗ của anh chứ không phải bên kia. Tôi không ngờ anh đối xử tệ hại với tôi như vậy. Cho anh đi làm ăn bên đó chứ đâu phải cho anh đi mèo mỡ. Nếu anh không muốn ở đây nữa th́ anh cứ việc đi đi tôi không cần. ”

          Những lần nghe lời đay nghiến như vậy của vợ ông lại nhịn nên bà càng được trớn hơn và lần hồi điệp khúc đó được đều đặn lập lại mỗi khi bà nổi giận. Càng ngày ông Tân càng trở nên âu sầu và tuyệt vọng hơn.

Đang buồn lo suy nghĩ th́ th́nh ĺnh bà vợ của ông đẩy mạnh cánh cửa pḥng làm ông giật nẩy ḿnh lên:

- “Anh đang viết cái ǵ đó?”

Hỏi rồi bà đi lại nh́n chăm chăm vào cái màn h́nh. Ông Tân quá tức giận v́ thấy sự hổn láo quá đáng của vợ nên ông thẳng tay giáng vào mặt bà một cái tát thật mạnh.  Đây là lần đầu tiên ông Tân đánh vợ. Quá bất ngờ v́ bị một cái tát thật mạnh như trời giáng vào mặt nên bà bật ngửa ra sau và đầu của bà đập mạnh vào cái tay cầm bằng sắt của cánh cửa. Bà té nằm sấp xuống nền nhà bất động. Chỗ bị thương nơi đầu máu chảy ra khá nhiều và chỉ ít phút sau bà nằm im ĺm không c̣n cử động nữa. Bà đă tắt thở.

          Bây giờ ông Tân mới cuống cuồng lên không biết phải làm sao.  Ông đập đầu vào tường than khóc rồi ông đi tới đi lui nh́n cái xác mà ông không có một chút ǵ thương cảm. Ông không muốn vào tù nên ông không nghĩ đến chuyện phải báo cảnh sát dù rằng sự việc không phải ông cố ư.

Ông Tân ngồi nh́n xác vợ mà trong ḷng ông không c̣n có một chút ǵ xúc động hay hối hận ngoài nỗi lo sẽ bị tù tội.  Ông nh́n quanh căn pḥng để t́m chỗ giấu cái xác. Đây là pḥng làm việc của ông nên không ai dám tự động vào, kể cả đứa con trai duy nhất của ông.

          Từ trước tới nay ông chưa mời một ai vào pḥng này cả nên ông nảy ra cái ư nghĩ là sẽ làm thêm một bức tường ngay trong pḥng này và giấu cái xác của bà vợ vào giữa hai bức tường.  Xây thêm bức tường trong pḥng này sẽ tránh được sự ḍm ngó của gia đ́nh sát cạnh nhà ông mà từ ngày gia đ́nh ông Tân đến ở đây cho đến nay hai bên không hề có một lần nào qua lại ngoài việc chỉ chào nhau mỗi khi gặp mặt. C̣n bên trái căn nhà của ông là con hẻm nhỏ nên cũng thường vắng bóng người qua lại và v́ vậy sẽ rất thuận lợi cho ông chuyển những bao xi măng, cát và gạch vào ngơ sau. Bây giờ công việc đầu tiên là ông kiếm tấm nylon lớn bao bà vợ lại cho kỹ để ngày mốt, tức ngày thứ hai tiệm mở cửa ông sẽ bắt tay vào thực hiện việc xây tường.  

          Ông Tân đi xuống nhà dưới và bước lẹ ra nhà kho lấy mấy cuộn nylon lớn và dầy đem lên pḥng rồi ông bắt tay ngay vào việc cuộn cái xác lại cho gọn. Trong lúc cuộn cái xác,  ông suy tính đến việc rồi đây phải trả lời làm sao cho hợp lư với thằng con trai khi lâu quá nó không thấy mặt mẹ nó mặc dầu có khi cả một hai tháng nó mới về thăm nhà một lần v́ nó đă ra ở riêng với bạn gái nó từ lâu. Rồi đến những người phụ nữ bạn của bà nữa. Việc kư tên chi thu tiền bạc cho khách hàng và ngân hàng th́ không phải là chuyện làm ông lo nghĩ v́ ông thường kư tên thay bà. Thôi th́ cứ từ từ tới đâu sẽ giải quyết tới đó chứ bây giờ đầu ông đang nhức như bị ai búa vào đầu.

Ông Tân xây cái tường khá chắc chắn mất gần bốn ngày mới hoàn thành. Ông đặt xác bà vợ nằm nghiêng giữa hai bức tường để diện tích căn pḥng không bị quá thu hẹp. Ông cẩn thận mua giấy dán tường loại có màu hơi cũ và dán lên rồi sau đó ông treo lên chỗ bức tường mới xây một vài bức tranh vẽ cảnh tuyết rơi tuyệt đẹp.

 

          Hai tháng đă trôi qua, ông Tân rất ít khi vào pḥng làm việc như trước kia v́ mỗi lần ngồi vào bàn là ông như thấy cái gương mặt hung dữ của bà vợ đang hiển hiện ngay trước mặt ông, sau bức tường. Hôm nay ông quyết định dời pḥng làm việc vào pḥng ngủ và pḥng này ông sẽ làm nơi chứa đồ cũ.  Đang loay hoay dọn dẹp th́ chuông điện thoại reo vang.

- “Tôi, Tân nghe đây!”

- “Anh Tân đó hả?Anh và chị Tuyết khỏe không?Lâu quá không thấy chị Tuyết, chị khỏe không anh?”

Cô Luyến, bạn của vợ ông gọi điện thoại hỏi thăm. Hai tháng qua, người bạn gái đầu tiên t́m vợ ông là cô Luyến này.

- “Cám ơn cô Luyến. Anh th́ khỏe lắm nhưng bà xă anh th́ hay bị mệt, bị nhức đầu và thường xuyên bị ngất xỉu nên hiện bà xă anh đang nghỉ dưỡng sức bên Việt Nam và chưa biết ngày nào bà xă anh mới quay trở lại về đây. ”

- “Ông xă em trước khi qua đời cũng bị t́nh trạng giống như chị Tuyết đó anh. Đến khi bác sĩ khám phá ra là bị bệnh ung thư màng óc th́ chỉ độ dăm ba hôm là...đi. Em phôn định mời chị đến em ăn cơm v́ lâu quá hai chị em cũng không gặp nhau. Hay là...anh đến ăn với em đi. Em ăn một ḿnh buồn quá anh ạ. Em đă chuẩn bị hết rồi. Thức ăn ngon lắm. ”

Ông Tân ngập ngừng một lúc rồi trả lời:

- “Thôi để lần khác đi được không?Anh cũng đang bận tay...”

- “Lần khác!Lần khác là lần nào?Biết bao giờ anh mới đến đây mà cứ hẹn hoài. ”

Ông Tân đang mệt v́ dọn dẹp nhiều và lát nữa đây ông lại phải tự nấu ăn nên ông nghĩ nếu đến nhà cô Luyến ăn tối th́ cũng hay nên ông trả lời:

- “Ừ...thôi cũng được, anh sẽ đến. ”

- “Vậy lát nữa khoảng sáu giờ anh Tân nhé?”

- “Ừ, sáu giờ. ”

          Gác điện thoại,  ông Tân ngồi tư lự nghĩ về Luyến. Luyến mới ngoài ba mươi tuổi. Lập gia đ́nh được hai năm th́ người chồng qua đời. Hai vợ chồng Luyến chưa có con và Luyến vẫn ở vậy đến nay cũng khoảng ba năm rồi. Luyến cũng đang để ư t́m chọn người bạn đời nhưng những người trẻ tuổi th́ không ai dám xung phong vào v́ đa số sự nghiệp chưa vững chắc và cũng có phần e ngại bởi Luyến rất giỏi kinh doanh và có tŕnh độ học vấn cao. Những người lớn tuổi hơn th́ đều đă có gia đ́nh. Luyến tuy qua lại với vợ ông như t́nh chị em ruột nhưng h́nh như Luyến không thích vợ ông lắm v́ tính t́nh vợ ông hay xét nét và b́nh phẩm mọi người từng tí một nên Luyến đến với vợ ông có lẽ cũng chỉ thuần về chuyện kinh doanh mà thôi.

          Đúng sáu giờ,  ông Tân được Luyến tiếp đón ngay cửa với nụ cười thật rạng rỡ.

- “Em có làm thêm món ḿ Quảng mà anh thích. Hy vọng là anh thấy ngon miệng. ”

Ông Tân nói nịnh:

- “Luyến nấu ăn th́ chắc chắn là ngon rồi. ”

- “Ba xạo không à. Anh đă ăn ở đây lần nào đâu mà biết em nấu ngon?”

Khi nói câu đó Luyến trề cái môi dưới ra trông thật là có duyên.

- “Th́ anh nghe Tuyết về kể lại. ”

- “Mấy lần đó em đều có mời anh đến luôn đó chứ nhưng chị Tuyết nói anh bận việc và vả lại lúc này anh không thích đi ăn ở ngoài. ”

Ông Tân lại giận bà vợ hơn nữa. Ông nghĩ th́ ra bà vợ ông cũng muốn tước đoạt luôn cái thú vui của ông với mọi người. Hay là bà ấy lại ghen luôn với cả những người bạn của bả?

- “Anh suy nghĩ ǵ vậy? Anh lo cho chị Tuyết nhiều quá th́ cũng chẳng giải quyết được ǵ. Cố vui lên để thấy đời là đẹp và đáng sống. ”

“Tội nghiệp, có lẽ Luyến nghĩ ḿnh đang lo lắng cho vợ. ”

Ông Tân thả lời thăm ḍ:

- “Anh nghĩ Tuyết...không qua khỏi em à. Hồi chiều anh không muốn nói sự thật cho em nghe đó thôi chứ bà ấy bị bệnh y như chồng em khi xưa vậy. Hiện tại th́ bà bị hành hạ đau đớn từng phút từng giây mà chưa biết chừng nào...đi. Nếu bà ấy qua đời sớm th́ có lẽ sướng hơn. Sống mà cứ bị hành hạ đau đớn và không đi đâu được hay tự làm việc ǵ được cho bản thân th́...cũng tội chứ, phải không em?”

- “Thế sao anh không đem chị về đây?”

- “Bà âư muốn chết ở quê nhà nên không chịu về đây nữa. ”

Luyến gật gật cái đầu ra điều thông hiểu.

- “Mọi người rồi th́ ai cũng phải tuần tự đến phiên thôi. T́nh trạng của chị Tuyết th́ cũng nên đi sớm cho khỏi đau đớn thể xác và khỏi làm khổ người sống. Nếu chị ấy phải ở luôn bên đấy th́ mỗi ngày anh cứ ghé đây ăn cơm với em cho vui. Anh ăn một ḿnh có lẽ cũng buồn, vả lại ăn những thức ăn làm sẵn để đông đá th́ không ngon lắm và cũng không bổ dưỡng ǵ cả đâu. ”

Ông Tân nh́n cặp mắt của Luyến khi nói câu đó ông nghĩ Luyến có một ngụ ư khác nữa.

          Trong lúc này ông Tân cũng cần có một người ở bên cạnh để bớt suy nghĩ và bớt lo lắng.  Đến hôm nay ông đă nói cho những người khách hàng thường hỏi thăm bà vợ ông là bà đang trị bệnh ở Việt Nam và nhờ đó không c̣n ai thắc mắc về sự vắng mặt lâu ngày của bà nữa.  Nhưng liệu rồi chuyện này sẽ kéo dài được bao lâu. Phải t́m một cái xác nào đó có cùng tên cùng tuổi rồi mua để hợp thức hóa đối với cảnh sát tại địa phương về sau này. Ở Việt Nam th́ vấn đề này không khó lắm, chỉ cần có tiền và cần thời gian là t́m được.

- “Anh Tân đừng ngại ngùng ǵ cả. Ḿnh xem nhau như người trong nhà cả mà. ”

Có lẽ Luyến thấy ông im lặng nên tưởng ông ngại.

Bản tính của Luyến rất cởi mở với mọi người và đặc biệt là với bà vợ ông nên từ lâu rồi bà vợ ông cũng để ư t́m cho Luyến một người đàng hoàng trong giới bè bạn nhưng ông nào cũng đang có gia đ́nh cả. C̣n bạn bè mới quen biết sau này bên quê nhà th́ bà vợ ông nói không biết rành về họ lắm.

- “Anh suy nghĩ ǵ mà mặt cứ thừ ra vậy?”

- “Anh đang nghĩ về lời đề nghị của em. Như vậy...cũng tiện cho anh lắm. Anh sẽ đóng...”

- “Thôi nhe! Đừng có nói chuyện tiền bạc ǵ với em hết nhe. Có anh đến ăn chung là em vui rồi. Ăn một ḿnh hoài vừa buồn vừa chán thấy bà đi. ”

 

Xem Kỳ 2

    


q Tonny Panning q


 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Tonny Panning             |                 www.ninh-hoa.com