Trang Thơ & Truyện: Topa Panning                |                 www.ninh-hoa.com

TOPA PANNING
 

Hiện cư ngụ tại:
Bắc Âu

 

 

 

 

Truyện Ngắn
 

Trần Tục
Topa Panning


 
 

- Nam-Mô A-Di Đà-Phật. Cửa nhà chùa lúc nào cũng luôn rộng mở và đón chào tất cả những ai muốn t́m đến. Con muốn nương náu nơi Phật đường để quên mọi phiền lụy ở thế gian, con muốn được ngày đêm bên câu kinh tiếng kệ nhưng, ta thấy con c̣n quá trẻ và sắc diện lại sáng ngời như vầng nhật nguyệt giữa ngày rằm. Ta lo ngại cho con sẽ không chịu nổi cuộc sống quạnh hiu tĩnh mịch nơi đây, cũng như sẽ không thể cam khổ được với sự thanh đạm tương rau quanh năm suốt tháng. Con cứ trở về nhà suy nghĩ một thời gian nữa rồi hăy quyết định cũng không muộn màng ǵ.

Vị sư bà có gương mặt thật hiền từ và đôi mắt sáng quắc nh́n thẳng vào mắt của tôi vẻ cương quyết làm cho tôi vô cùng lo lắng, tôi sợ sẽ bị sư bà từ chối. Tôi đă quyết định đến đây xin quy y sau bao tháng ngày suy nghĩ rất chín chắn trước khi t́m đến đây. Tôi cố gắng thuyết phục để mong sư bà chấp nhận cho tôi:

- Thưa sư bà, quả thật con có bị khổ v́ số phận con quá bẽ bàng và v́ hoàn cảnh gia đ́nh quá bi thảm nhưng con không khổ lụy v́ t́nh yêu. Con sẽ chẳng bao giờ c̣n muốn t́m đến cuộc sống t́nh yêu lứa đôi nữa. Con đến đây là con đă quyết tâm xin nương náu nơi chốn Phật đường mong t́m quên trong câu kinh tiếng kệ. Con thấy kiếp nhân sinh quá ngắn ngủi mà con người th́ lại quá trầm luân trong danh vọng và gian xảo với đồng loại để mong tạo được quyền uy để mong thực hiện được những ước mơ đă toan tính, những tranh giành hơn thua, những vui buồn ganh ghét, những hận thù không nguôi trong tâm. Con đă suy nghĩ hằng bao tháng trời rồi nay con mới dám đến xin gặp mặt sư bà. Có tĩnh mịch con mới không bị chi phối để rèn luyện tâm tính. Có cam khổ con mới rèn luyện thể xác cho trong sạch. Kính xin sư bà hăy cho con một cơ hội.

 

Vị sư bà hiền từ nh́n tôi thật lâu như đo lường những lời tôi nói và rồi vị sư bà mỉm một nụ cười độ lượng chấp thuận lời thỉnh cầu của tôi nhưng, ngài không hỏi rơ lư do v́ sao, v́ nguyên nhân nào đă xui khiến tôi phải xa lánh cơi trần tục để t́m đến đây.

*

Thời gian thắm thoát trôi qua thật nhanh. Mới ngày nào đến đây xin quy y tu học mà nay đă mười năm trôi qua thật nhanh và thật nhẹ nhàng, mười năm miệt mài tu học, tôi nay tuy đă là ni cô đầu không c̣n một sợi tóc nhưng sư bà vẫn hằng khen tôi rất xinh đẹp như ngày nào mới đến, xinh đẹp như cánh hoa mới nở vào buổi b́nh minh với số tuổi hai mươi tám.

Trong mười năm qua tôi luôn làm tṛn bổn phận và không hề để xảy ra một điều ǵ để vị sư bà phải bận tâm và lo âu. Mười năm với sự luân chuyển của vũ trụ hết ngày rồi đến đêm hết tháng rồi đến năm hết mưa rồi lại nắng. Vị sư bà của tôi cũng theo thời gian mà sức khoẻ đă có phần suy giảm. Có lẽ sư bà của tôi rồi sẽ viên tịch trong một ngày không c̣n xa lắm.

 

Tôi luôn túc trực bên giường vị sư bà v́ tôi muốn được chứng kiến giây phút sau cùng của ngài. Với tôi, vị sư bà là vị chân tu đáng tôn kính nhất mà tôi đă may mắn được thọ giáo. Vị sư bà đă truyền dạy cho tôi biết bao kiến thức về đạo, đời, và nhất là tâm hồn phải luôn quảng đại đối với tất cả mọi người và nhất là với những người khốn khó.

Vị sư bà già nua mở hé đôi mắt mệt mỏi và, khi nh́n thấy tôi đang ngồi đọc sách kinh gần đó, ngài ra dấu cho tôi lại gần bên.

- Không c̣n bao lâu nữa ta sẽ từ biệt cơi trần tục nhiều bi ai này rồi nên ta muốn có một đôi lời trao đổi với con. Thời gian qua ta rất hài ḷng về con. Có điều là...là...

Vị sư bà ngưng nói và ho lên từng cơn sù sụ. Tôi vội vàng đứng lên đi rót ly nước trà ấm đem đến dâng lên cho vị sư bà và ngài liền cầm lấy và uống. Tôi nói với sư bà những lời chân thành để an ủi:

- Bạch sư bà. Sư bà v́ quá lo nghĩ nên bị mệt đó thôi. Sư bà ráng tịnh dưỡng và đừng lo nghĩ nhiều th́ rồi sức khỏe sẽ b́nh phục lại như xưa.

- Ta có mất đi là cũng về với Phật nên ta cảm thấy vui lắm, có điều là...có điều là...như con đă thấy đó, Phật đường của chúng ta trong thời gian dài vừa qua đă bị bắt buộc biến thành thiền viện, trở thành nơi chỉ để nghiên cứu kinh sách và phải bị nhận những vị sư ông xa lạ mà ta th́ không hề muốn có. Từ một Phật đường với sáu ni cô, nay chỉ c̣n lại một ḿnh ta và con. Ta đă chiến đấu trong thế cô nên không thể thắng được những con người có ḷng dạ nham hiểm. Với cái nh́n của ta, ta không tin ở tư cách của những vị sư ông xa lạ kia v́ ta không hề được biết xuất xứ của họ và v́ họ luôn mang theo bên ḿnh cái mặt nạ mà ta đă thấy được. Riêng vị Thiền sư th́ trước khi khai thị giảng bài không bao giờ ngài có sự tham khảo của ta trước. Đám người này từ lâu vẫn xem nơi đây như là chỗ riêng của họ, và họ chỉ mong chờ ngày ta rời khỏi thế gian để toan tính chuyện chiếm đoạt hẳn ngôi Phật đường này. Ta và con, chỉ hai ta th́ không thể làm ǵ được khác hơn khi lũ sâu bọ đă trổi lên làm người. Đă là con người th́ rồi ra ai ai cũng phải trở về cơi hư không, nơi mà từ đó chúng ta đă đến với thế gian này. Ta cám ơn con đă có lời an ủi ta nhưng ta biết giờ chia tay sẽ không c̣n xa nữa. Có điều là...có điều là con c̣n quá trẻ và c̣n quá đẹp. Ta lo sợ cho con trong thế cô con sẽ khó chống lại bọn người này. Khi ta đi rồi con phải nhớ bảo trọng lấy thân. Ta mệt lắm rồi và con th́ có lẽ cũng đă lĩnh hội được ư của ta. Trước khi thầy tṛ ta chia tay nhau vĩnh viễn, nếu con không thấy có ǵ trở ngại th́ con hăy cho ta biết nguyên nhân nào làm cho con phải quyết tâm t́m đến cửa Phật để quy y trong khi con...

 

Vị sư bà mệt mỏi ngửa mặt hướng lên trần nhà nhưng hai con mắt th́ nhắm chặt lại như không thể nói hết câu. Thấy vậy nên tôi cung kính thưa:

- Bạch sư bà. Nếu sư bà muốn con phải chết ngay con cũng sẽ vâng lời sư bà mà thực hành chứ há ǵ chuyện quá khứ của con mà sư bà muốn biết. Chuyện của con tuy cũng đau buồn lắm nhưng so với những đau buồn của nhiều thân phận thiếu nữ trên quê hương ḿnh hôm nay th́ chẳng thấm thía vào đâu cả. Cuộc đời của con...chuyện của con...chuyện của con...

 *

Ba của tôi là người lính miền Nam Cộng Ḥa và đă mất trước một ngày khi quê hương hoàn toàn ngừng hẳn tiếng súng. Thời gian đó tôi vừa được tṛn mười hai tuổi. Mẹ của tôi lúc đó cũng chỉ mới có ba mươi tuổi nên trông bà vẫn c̣n rất trẻ và đẹp. Hai mẹ con khi ra đường th́ mọi người đều lầm tưởng là hai chị em ruột.

Mất người cha thân yêu, mất luôn cả miền Nam tự do nên rồi cuộc sống của mẹ và tôi mỗi ngày mỗi trở nên khó khăn hơn khi việc buôn bán qua lại giữa các thành phố đă bị ngăn cấm. Trong lúc gia đ́nh tôi đang lâm vào cảnh túng quẫn th́ có một người đàn ông xuất hiện như một vị cứu tinh của gia đ́nh. Ông là giám đốc xí nghiệp sản xuất xe đạp tại thành phố. Mẹ của tôi đă có nhiều buổi tâm sự với tôi và mẹ ngỏ ư muốn chung sống với ông. Phận làm con th́ dĩ nhiên tôi rất mong muốn thấy mẹ được hạnh phúc, v́ vậy tôi hoàn toàn ủng hộ ư của mẹ.

Từ ngày ông về sống với mẹ, mọi khó khăn về kinh tế trong gia đ́nh xem như đă không c̣n. Tôi được tiếp tục đến trường và được có quần áo mới, sách vở, giầy dép...không thiếu một thứ ǵ.

Hạnh phúc trong cuộc sống hoàn toàn thay đổi mới, với người đàn ông xa lạ bên cạnh người mẹ mà tôi phải gọi là ba kéo dài được hơn ba năm và bốn tháng, sau ngày tôi mừng sinh nhật lần thứ mười bảy th́ sóng gió đă phủ chụp lên cuộc đời của tôi.

Tôi không chủ quan để nói là tôi đẹp, bởi v́ tất cả mọi người, ai đă gặp tôi đều phải nh́n tôi và khen tôi đẹp. Tất cả bạn trong lớp học đều muốn kết thân với tôi bởi tôi luôn luôn nhă nhặn với các bạn, với mọi người và chưa một lần nào tỏ ra có thái độ tự cao tự đại. Tôi nổi tiếng là cô nữ sinh xinh đẹp và luôn luôn có nụ cười nở trên môi.

Sáng sớm tinh mơ một ngày kia khi mà bầu trời vẫn c̣n đang âm u từ hai ngày qua bởi một cơn băo từ miền Trung kéo vào và đang c̣n hoành hành ở phương Nam. Khi đó tôi vẫn c̣n đang trong chăn êm nệm ấm trên giường th́ bất thần tôi bị một thân người đè lên làm tôi muốn ngộp thở. Tôi choàng tỉnh trong kinh hoàng và cũng không thể kêu cứu được v́ một bàn tay hộ pháp của người mà tôi gọi là ba đă bịt chặt miệng tôi lại.

Gió mạnh do cơn băo ở ngoài trời làm tôi có cảm tưởng như gió đang có phần mạnh mẽ hơn trước và, những cơn gió mạnh đó như muốn hỗ trợ cho kẻ đang gây ra tội ác với tôi nên cho dù nếu như tôi không bị bịt miệng th́ chắc chắn cũng không có một ai nghe được tiếng kêu cứu của tôi. Mẹ tôi th́ đă về quê từ ngày hôm qua.

Từ hai ngày qua tôi không muốn bước chân ra khỏi pḥng. Tôi khóc nhiều v́ thật sự tôi thương cho người mẹ đă đặt hết ḷng tin vào người đàn ông đă đến với mẹ trong lúc gia đ́nh đang trong cơn hoạn nạn. Tất cả những vật chất mà tôi đă và đang có cũng như t́nh thương yêu đều do mẹ dành hết cho tôi. Bây giờ th́...trong ḷng tôi rối tung lên với bao nhiêu ư nghĩ với bao nhiêu là toan tính. Tôi không thể để cho mẹ đau buồn được. Những ngày c̣n lại trên thế gian này mẹ phải được sống yên vui, ít ra là tâm hồn mẹ không thể để bị ray rứt về chuyện mà người ba kế đă hành động tồi bại với tôi. Tôi không thể, tôi không dám tự tử và quả thật chết là điều làm cho tôi sợ.

*

- Tôi tưởng cô c̣n trong trắng, c̣n trinh tiết và đức hạnh nhưng hoá ra cô cũng là cô gái quá sành sơi khi chưa đến tuổi trưởng thành. Tôi đă lầm! Tôi đă lầm to và tôi khinh cô đó cô có biết không!

Người bạn trai của tôi tức giận đứng lên mặc quần áo vào và toan bỏ ra về. Tôi sợ mất anh, mất người mà tôi hằng đặt hết ḷng tin yêu nên tôi vừa ôm mặt vừa nói trong nước mắt:

- Em bị cưỡng hiếp lần đầu tiên bởi người mà em gọi là ba, và bây giờ anh là người thứ hai...chứ em nào có tự nguyện dâng hiến cho anh đâu mà anh lại cho là em gạt anh.

- A! Cô lại giở cái giọng khốn nạn đó ra với tôi đấy à. Từ nay xem như t́nh cảm giữa cô và tôi đă chấm dứt. Chấm dứt hết cô có nghe rơ không? Chào cô.

Người bạn trai bước ra gần đến cửa nhưng bị tôi chạy theo nắm tay kéo lại.

- Anh nghe em nói đă.

Một cái tát như trời giáng vào giữa mặt làm máu mũi và máu miệng tôi tuôn ra lênh láng. Tôi hét lên thật lớn và giật ḿnh thức giấc. Th́ ra đây là giấc mơ nhưng nước mắt đă làm ướt đẫm cả cái gối. Mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả cái áo.

Từ mấy ngày qua tôi vẫn chưa bước ra khỏi pḥng và tôi cũng không màng ǵ đến việc ăn uống. Tôi cứ nằm đó ôm gối khóc và rồi khi mệt quá th́ lại thiếp vào một giấc ngủ với những cơn ác mộng.

*

- Viên Liên à, mở cửa ra cho tôi vào nói chuyện với cô một chút có được không? Tôi hứa tôi sẽ không làm ǵ hay đụng chạm đến người của cô nữa. Mở cửa ra đi.

- ......

- Viên Liên có nghe tôi nói không? Tôi hứa tôi sẽ lo cho Viên Liên không thiếu bất cứ một thứ ǵ cả. Viên Liên hăy....

Tôi nói trong nước mắt:

- Ông đă hại đời tôi rồi ông c̣n muốn ǵ nữa đây. Tôi không muốn nh́n thấy mặt ông nữa ông có biết không. Ông là con ác quỷ ông có biết không. Ông hăy để tôi yên. Tôi không muốn gặp ông nữa

- Nhưng mà...Viên Liên hăy cho tôi gặp mặt một lần chót đi.

- ......

Một khoảnh khắc sau tôi nghe tiếng chân của người đàn ông đă hại đời tôi bước xa dần. Tôi lại úp mặt vào gối và khóc tiếp. Tôi lại ch́m vào giấc ngủ và giấc mơ kinh hoàng với người yêu lại cũng đến với tôi như lần trước.

- Viên Liên à con có sao không? Mở cửa ra cho mẹ đi con.

Tôi tỉnh giấc v́ có tiếng đập mạnh vào cửa của mẹ. Tôi vội lau nước mắt và uể oải bước xuống giường đến mở cửa.

- Mẹ về từ hồi sáng và tưởng con không có nhà. Hồi chiều ba con nói mấy ngày nay con bị sao đó mà không thấy con ra ngoài này. Con có bị sao không?

Mẹ tôi lo lắng ôm tôi vào ngực và đôi cánh tay của mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi. Mắt của mẹ nh́n tôi âu yếm khi thấy tôi quá tiều tụy.

- H́nh như con bị cảm mẹ à. Cái đầu nó cứ nhức như bị ai lấy búa giáng lên đó.

- Con có uống thuốc ǵ chưa?

- Mẹ lấy cho con vài viên thuốc nào mạnh nhất đó nghe mẹ.

- Mẹ đi lấy thuốc đây và mẹ sẽ làm cho con tô cháo cảm luôn nghe.

- Dạ!

Tôi đáp khẽ và bước theo mẹ đóng cửa lại rồi tôi đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm và nh́n vào tấm kiếng trước mặt nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Một lúc thật lâu sau, tôi giật ḿnh khi thấy trong kiếng một gương mặt hốc hác, da mặt có màu trắng và tái xanh. Một cái đầu rối bung lên như người đàn bà điên mà tôi đă được chứng kiến trước chợ Tân Định năm nào.

- Thôi thôi mày đừng khóc đừng buồn nữa. Bây giờ mày cần phải b́nh tĩnh để tránh cho tên đàn ông kia không được giở tṛ bỉ ổi đó một lần nữa với mày. Mày phải cần b́nh tĩnh lại và xem như chuyện vừa qua là một tai nạn để cho mẹ mày và mày không bị tên đàn ông hèn hạ đó trả thù. Tên đó mà nổi giận lên là nó sẽ đuổi mẹ con mày ra khỏi nhà ngay th́ mẹ mày sẽ đau khổ biết bao nhiêu v́ bà vẫn tin vào tư cách của nó và, nhờ có nó mà mẹ mày và mày chưa bị đói khổ trong khi gần như tất cả mọi người đang phải vật lộn với cuộc sống mới có được miếng cơm trộn khoai. Mày hăy đợi một thời gian ngắn nữa rồi mày hăy tính đến chuyện mày muốn thực hiện.

Tôi nh́n vào kiếng vừa lau nước mắt vừa nói một ḿnh với cái bóng bằng cả một ḷng quyết tâm. Sau đó tôi đứng lên đi gom cái tấm trải giường có dính máu đem vào pḥng tắm để ngâm giặt.

*

- Kính bạch sư bà. Ngay ngày hôm đó con đă quyết định chia tay vĩnh viễn và không một lần nào c̣n gặp mặt lại người bạn trai của con nữa. Giấc mơ kia cứ ám ảnh con luôn nên con sợ khi phải đối diện với người con yêu. Người đàn ông mà con gọi là ba đă nhân lúc mẹ con bận công việc xa lại đă dùng vũ lực cưỡng hiếp con lần nữa, và lần này th́ cái mặt nạ nhân từ kia đă rơi xuống. Ông ta cầm con dao để vào ngay mặt con và hăm doạ nếu con nói cho bất cứ người nào biết th́ ông ta sẽ rạch mặt con và sẽ đuổi mẹ con và con ra khỏi nhà. Kính bạch sư bà. Ông ấy là người đang có quyền thế cho nên dù căm hận trong ḷng lắm nhưng con vẫn không dám nói ra cho mẹ con biết. Sau này ông ấy thường nhờ mẹ con đi công việc cho ông ấy ở các tỉnh xa độ hai ba ngày mới về nhà một lần và, những dịp đó ông ấy đă cưỡng hiếp con cùng với những lời hăm dọa kèm theo. Tổng cộng ông ấy đă hiếp con tám lần. Cho đến một lần kia, khi ông ấy đang làm tṛ đồi bại đó với con th́ bất thần mẹ con mở cửa pḥng ngủ của con ra. Mẹ con đă đứng chết lặng một lúc thật lâu khi chứng kiến cái cảnh ô nhục đó, nhưng ông ấy th́ vẫn không chịu buông tha con ra. Con th́ không thể nào đẩy nổi cái thân h́nh hộ pháp của ông ấy xuống được. V́ uất hận và bất lực trước sự việc quá năo ḷng, mẹ con đă chạy thẳng ra lan can và gieo ḿnh xuống đất. Chỉ đến lúc đó ông ấy mới chịu buông tha con ra. Sau khi chôn cất mẹ con xong, ông ấy lại muốn làm chuyện đó với con nữa. Thấy con cương quyết đ̣i tự tử nên ông ấy tạm để cho con yên và con nghĩ đă đến lúc con phải tự t́m cách giải quyết.

Vị sư bà buồn bă nh́n tôi rồi lại nh́n lên cao. Vị sư bà cố sức nói trong hơi thở thều thào:

- Chuyện đời của con buồn thảm quá. Trong số những vị sư ông đang hiện diện ở chốn này đây, ta luôn tự hỏi có bao nhiêu người trong số đó thật sự có tấm ḷng của người tu hành và có bao nhiêu người c̣n có trái tim của con người. Con nhớ phải cứng rắn đừng để công lao tu hạnh trong bấy lâu nay mà chỉ v́ một phút thiếu suy nghĩ để tan biến mất tất cả.

*

Những ngày buồn bă nối tiếp trôi qua. Vị sư bà trụ tŕ hiền từ và đức độ đă viên tịch. Chỉ có tôi là người duy nhất chứng kiến giờ phút sau cùng của sư bà. Sau khi hỏa táng nhục thể của sư bà được hai ngày th́ có nhiều nhà sư đă để lộ ư yêu tôi. Một người trong bọn họ đă viết thư tỏ t́nh và hẹn gặp mặt riêng.
Dĩ nhiên là tôi đă không hồi đáp. Nhưng, sáng ngày hôm nay, chờ khi vị thiền sư thủ tọa khai thị giảng bài cho mọi người xong, tôi đứng lên và hướng về một vị sư, người đă viết thư cho tôi, rồi thong thả tôi nói thật lớn:
- Nếu thầy thật ḷng yêu tôi như đă viết trong thư th́ xin hăy bước đến đây và ôm tôi đi. . /.

 

 

 

HẾT


q Topa Panning q


 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Topa Panning             |                 www.ninh-hoa.com