Trung học: J'eanne D'Arc, Couvent Des Oiseaux,
Đồng Khánh, Quốc Học
Tốt nghiệp Đại học Sư Phạm Huế, ban Pháp Văn, 1962
Giáo sư các Trường Trung học Phan Châu Trinh Đà Nẵng và Trung học Vơ
Tánh Nha Trang
Đến Paris – Pháp năm 1977
Hiện định cư tại thành phố Aliso Viejo, Nam California, Hoa Kỳ.
Văn
Học
Nghệ
Thuật:
Hoạt động Văn nghệ Học đường
trong suốt thời gian cấp sách đến trường, đặc biệt từ năm 1959-1962, là Trưởng ban Văn nghệ
của Tổng hội Sinh viên Huế (gồm tất cả các phân khoa: Văn khoa, Sư phạm, Luật khoa, Y
khoa, v.v…). Tác phẩm đă xuất bản
THI PHẨM BẾN ĐỢI
cùng với người em là nhà Thơ
Tôn Thất Phú Sĩ. Buổi ra mắt sách ngày 28/10/2007 tại
Pḥng Sinh Hoạt Nhật Báo Người Việt, Quận Cam, Nam Cali, thành công rực rỡ.
Link sau đây tŕnh bày một số Thi Văn
tiêu biểu:
Trước
hết tôi xin chân thành cám ơn quư vị đă đến với Thi phẩm BếN
ĐỢI hôm nay thật đông. Cám ơn và xin vô cùng cám ơn. Sự hưởng ứng
nồng nhiệt của quư vị đă nói lên cảm t́nh của
quư vị đối với
hai tác giả Kim Thành - Tôn Thất Phú Sĩ và lòng ưu ái của
quư vị đối với Thi ca nói chung, dòng thơ BếN ĐỢI nói riêng.
Hôm nay
là một ngày vui thật vui của tôi, tôi xin được chia sẻ niềm hạnh
phúc đó cùng quư vị.
Xin
cám ơn Nhật báo NGƯờI VIỆT đă dành cho chúng tôi phòng sinh hoạt
này làm nơi gặp gỡ cùng những tâm hồn yêu thơ
và đă giúp đỡ
chúng tôi trong vấn đề thông tin quảng bá.
Cám
ơn chị Bùi Bích Hà, một người bạn từ
thuở xa xưa cùng trường
cùng lớp, một nhà văn được rất nhiều độc
giả ái mộ, một điều
hợp viên vô cùng linh động và duyên dáng.
Cám
ơn các anh cựu dân biểu Trần Văn Sơn,
BS Hà Thúc Như Hỷ, GS Ngô
Đức Diễm, những diễn giả góp tiếng nói hôm nay
và cũng là những người bạn rất gần gũi với gia đ́nh Kim Thành - Trần Phước
Hải, luôn luôn đến với nhau những khi cần đến.
Cám
ơn thân hữu rất dễ thương Hoàng Hương Thủy
đă yêu mến thơ Kim
Thành - Tôn Thất Phú Sĩ, có nhă ư lát nữa đây
sẽ có đôi lời
thưa cùng quư vị về cảm nghĩ của ḿnh khi đọc qua Thi phẩm BếN
ĐỢI.
Cám
ơn họa sĩ Bùi Kim Ánh đă bỏ khá nhiều th́ giờ chăm sóc cho BếN
ĐỢI có một gương mặt t́nh tự
khả ái.
Cám
ơn họa sĩ Thanh Trí, người bạn thường nói chuyện qua điện thoại
với tôi dài nhất, đă gửi cho BếN ĐỢI một họa phẩm làm b́a,
rất ư là chờ đợi, với nét vẽ tài hoa, sáng tạo, lôi cuốn...
Cám
ơn tất cả các anh chị nghệ sĩ, tuy "tài
tử̉" nhưng không kém phần
chuyên nghiệp đă bỏ công luyện tập cho phần văn nghệ giúp vui hôm
nay: tiếng hát Ngọc Vân, Thiên Nga, Đoàn Yến, Nguyễn Duy Ái, giọng
ngâm thơ Phương Hạnh, Minh Nguyệt, tiếng đàn Lê Quận,
Vơ Doãn Châu,
âm thanh Khải Định và tiếng sáo Ngọc Nuôi.
Cám
ơn những học tṛ thương mến của tôi
từ những ngôi trường xưa yêu
dấu Phan Châu Trinh - Hồng Đức Đà Nẵng,
Vơ Tánh - Nữ Trung Học Nha
Trang, đặc biệt các em nhóm Phan Châu Trinh 58-65
đă đỡ đần tôi
rất nhiều trong việc tổ chức buổi sinh hoạt hôm nay. Trước đây
tôi chỉ dạy ở trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng
và Vơ Tánh Nha Trang,
nhưng Phan Châu Trinh th́ gắn liền với Hồng Đức,
Vơ Tánh th́ gắn
liền với Nữ Trung Hoc Nha Trang, do đó các em cựu nữ sinh Hồng
Đức và Nữ Trung học Nha Trang cũng
đă xem tôi như "người trong nhà". Phải nói rằng tôi
là một nhà giáo rất nhiều may mắn nên mới
có được những học tṛ dễ thương đến
thế, ngày xưa và cho đến bây giờ.
Còn
một người nữa mà tôi không thể không cám ơn.
Đó là đồng tác giả Tôn Thất Phú Sĩ, người em rất thân yêu,
đă cùng tôi rong chơi trong
cơi trời thơ...
Kính
thưa quư vị,
Gần đây
một vài người bạn hỏi tôi:" Sao chờ đến bây
giờ Kim Thành mới
chịu làm thơ ?". Như anh Hà Thúc Như Hỷ vừa nói, chị Bùi Bích Hà, trong bài giới thiệu
mở đầu Thi phẩm BếN ĐỢI đă trả lời dùm
tôi câu hỏi ấy : "Mất Anh Em Làm Thơ" .
"Mất Anh
Em Làm Thơ", vâng, đúng vậy. Nhưng thật ra, bài thơ đầu tiên của
tôi, bài
ĐẾM SAO, tôi đă viết trước khi nhà tôi qua đời. ĐếM SAO,
Bùi Quang Đoài đă ghi lại trong "Một Chuyện T́nh" đăng trong NHÂN
VĂN GIAI PHẨM : " Em hãy đếm trên trời có bao nhiêu
v́ sao th́ anh
yêu em còn hơn thế nữa..." Bài thơ ĐẾM SAO của riêng tôi
đă để lại cho tôi một kỷ niệm khó quên.
Tôi còn nhớ rất
rơ, đêm hôm đó, sau khi nhà tôi đi vào giấc ngủ với liều thuốc cuối của một
ngày, tôi rời bệnh viện ra về, một nỗi buồn khôn
tả đổ xuống
vây phủ lấy tôi. Tôi cảm thấy thất vọng đến tận cùng.
Và dường
như tất cả đông đặc quanh tôi... Tôi không
thể lái xe được nữa, đă dừng xe lại bên
lề đường giữa đêm khuya. Tôi ngồi đó một ḿnh,
nh́n trời cao và tôi khóc như một đứa trẻ thơ. Cũng
may là cái
khoảnh khắc đau khổ đến tận cùng đó qua nhanh, 15 phút sau tôi lấy
lại được b́nh tĩnh, tiếp tục lái xe
về nhà. Đêm hôm đó tôi viết
bài thơ ĐẾM SAO
và 10 hôm sau th́ nhà tôi qua đời. Bài thơ ĐếM SAO
xem như một chấn động đau buồn, tôi viết
để gửi cho chính ḿnh,
viết v́ không thể không viết và viết xong bài thơ tôi không hề nghĩ tôi sẽ viết bài thơ thứ hai.
Thế nhưng khi nhà tôi qua đời,
nỗi buồn đau càng thêm chất ngất, trong cô đơn tôi
đă t́m đến thi
ca như một người bạn tâm sự để giải tỏa lòng ḿnh. Ngày qua
ngày tôi bắt đầu làm thơ, ngày qua ngày tôi bắt đầu say mê làm
thơ. Rồi tôi không dừng lại ở đó. Đôi khi tôi nghĩ
về trường xưa,
nghĩ đến những học tṛ thương mến của tôi, nhớ thời cắp sách
đến trường, thuở hoa niên hồn nhiên vui chơi cùng bạn bè hoặc tôi
cảm xúc trước những cảnh đời mà tôi chứng kiến... Nhưng lui lui
tới tới ǵ rồi tôi cũng trở lại cuộc t́nh tôi. Có
lẽ v́ thế mà thơ của tôi hay buồn. Tôi xin quư vị thông cảm cho nếu tôi làm
quư vị buồn lây khi đọc qua thi phẩm BếN ĐỢI.
Kính
thưa quư vị,
Vừa rồi
là đôi phút tâm t́nh của tôi cùng quư vị. Trước khi dứt lời, tôi
xin đọc 4 câu thơ trích ra từ bài thơ
NGHE HỒN BAY BỔNG gửi đến
quư vị như một lời cảm tạ sau cùng.
Bến đợi
bây giờ ở nơi đâu
Người ơi
có biết em đang sầu
Nh́n
bốn phương trời xa xa lắc
Chỉ
thấy một màu thương nhớ thương...
Xin cám
ơn quư vị.
Kính
chúc quư vị có những ngày sắp đến thật an lành hạnh phúc...