Quan
Thánh
Đế
Quân
Đức Quan Thánh Đế Quân, hay gọi đầy đủ là: Đức Hiệp Thiên Đại Đế
Quan Thánh Đế Quân, là Đệ Tam Trấn Oai Nghiêm.
Ngài có nhiều danh hiệu, xin kể ra sau đây các danh hiệu
thường gặp: Quan Công, Quan Thánh, Quan Đế, Nhân Đức Thánh Quân,
Phục Ma Đại Đế, Thần Oai Viễn Trấn, Phật Già Lam, Cái Thiên Cổ
Phật,....
Ngài giáng trần nơi nước Trung Hoa vào cuối thời nhà Hán,
họ Quan, tên Vơ (hay Vũ), tự là Thọ Trường, sau đổi lại là Vân
Trường, người đất Giải Lương, tỉnh Hà Đông (có sách chép Ngài sinh
tại Bồ Châu).
Theo Trung quốc Sử lược, Ngài bị giết chết năm 219 sau
Tây lịch, và theo truyện Tam Quốc Chí, Ngài bị Tôn Quyền xử trảm,
năm đó là năm Kiến An thứ 24, hưởng được 58 tuổi. Do đó, ta có thể
suy ngược ra năm sanh của Đức Quan Thánh là: 219 - 57 = 162 sau
Tây lịch.
Vậy, Đức Quan Thánh sanh năm 162 và mất năm 219 sau Tây
lịch, hưởng thọ 58 tuổi.
Theo sách Minh Thánh Kinh, thân phụ của Quan Vơ là Quan Nghị, tự
là Đạo Viễn, ông nội là Quan Thẩm tự là Vân Chi, và ông cố là Quan
Long Phùng.
Theo truyện Tam Quốc Chí, Quan Vơ ḿnh cao 9 thước, mặt đỏ như
thoa son, mắt phượng mày ngài, tướng mạo đường đường, oai phong
lẫm lẫm, ông có bộ râu 5 cḥm rất đẹp được vua Hán Hiến Đế khen là
Mỹ Nhiêm Công và được vua phong cho chức Thiên Tướng Quân.
Ngài họ Quan, tên Vơ, tự là Vân Trường, người đất Giải Lương,
tỉnh Hà Đông. Sinh ra và lớn lên trong thời loạn lạc, đất nước bị
phân tranh, cường hào, ác bá, giặc giă nổi lên khắp nơi quấy nhiễu
dân lành, nên Ngài muốn đầu quân trừ giặc, cứu an bá tánh.
Ngài được người đời xưng tụng là “ vạn cổ nhất nhân “, đây là một
nhân vật có thật trong lịch sử Trung Hoa đời nhà Hậu Hán. Về sử
thi, La quán Trung trong tam quốc diễn nghĩa đă đề cao: tu, tề,
trị, b́nh và gọi ‘NGHĨA’ là cái đức lớn nhất của người quân tử.
Cũng do quan niệm đó nên tiên sinh đă mở đầu tác phẩm của ḿnh
bằng câu chuyện đào viên kết nghĩa của Lưu - Quan - Trương.
Cũng qua cái đức ‘NGHĨA’, tác giả của Tam Quốc Chí đă ca tụng Quan
Công là người trượng nghĩa như núi, thà chịu chết theo quân lệnh,
chứ không thể nhẩn tâm vô t́nh như thói đời đen bạc xưa nay, ăn
chén đá bát, phản trắc hại người, v́ quyền lợi, danh vọng có thể
ra tay sát hại bạn bè, người thân; Khi bắt được Tào Tháo tại Hoa
Dung Đạo ông đă tha chết cho Tháo v́ nghĩ đến ân nghĩa sâu nặng.
Quan Công, trong lúc bị sa cơ cũng không v́ ‘ thượng mă đề ngân,
hạ mă đề kim’, một ngày tiểu yến, ba ngày đại tiệc, ham mê phú quư
mà đầu hàng Tào Tháo. Cho nên vừa nhận được tin Lưu Bị đang tá túc
với Viên Thiệu ở tận Hà Bắc, rất xa xôi lại là chốn đại cừu. Nhưng
ông đă bất chấp mọi hiểm nguy, lập tức trả hết mọi vàng bạc gấm
vóc vaø nhöơng ǵ Tào Tháo ñaơ ban cho, chỉ xin con xích thố mă,
vốn là một hảo mă đương thời, ngày đi ngàn dặm, để làm phương tiện
pḥ nhị tẩu lên đường t́m anh ngoài biên ải xa xăm.
Cảm khái trước một con người toàn vẹn nghĩa khí, nên các vị Vua
nhà Thanh đă sắc phong cho ông là Quan Thánh Đế Quân, được cùng
với Đại Nguyên Soái nhà mạt Tống là Nhạc Phi thờ chung trong ngôi
vơ miếu uy nghi tại Hàng Châu, tỉnh Triết Giang, ngang hàng với
văn miếu thờ Đức Khổng Tử. Cũng v́ thế nên từ đó đến nay người Hoa
và hầu hết các dân tộc theo Tam giáo tại vùng đông nam Châu Á,
trong đó có VN, đều thờ Quan Công, cũng chính là thờ cái đức độ
thiên thu nghĩa khí, vạn cổ nhất nhân, vạn cổ tinh hoa và nghĩa
khí quần hùng của một nhân vật lịch sử, gần như xưa nay không mấy
người sánh kịp.
Là kẻ hậu bối, ngày nay, là con là cháu trong Bang xin được dâng
lên Ngài Quan Thánh ḷng cung kính, ngưỡng mộ vô biên.
Sưu tầm, biên tập
(Nhân dịp
lễ vía Ngài Quan Thánh
24/06/ Mậu Tí)
Quách
Tấn
Cang