TRƯỜNG XƯA CỦA TÔI (đoạn I)
(bước chân vào trung học)
Sau
khi học xong tiểu học ở trường Đức Trí, tôi bước vào trường
trung học Trần B́nh Trọng đă bị đổi tên là trường cấp II
Nguyễn
Trăi
v́ thời điểm đó chính quyền đă đổi thay. Tâm trạng buồn vui lẫn
lộn và tinh thần rối rắm như tơ tằm. Buồn là v́ ḿnh phải xa mái
trường tiểu học thân yêu cùng với một số bạn bè chí thân vui
chơi học hành qua bao ngày tháng khờ dại của tuổi ấu thơ c̣n tắm
trong mưa. Vui là ḿnh đă bước vào ngưỡng cửa trung học để mở
mang đường học vấn và hứa hẹn có một tương lai tươi sáng.
Chính
quyền thay đổi cho nên về vấn đề học vấn, kinh tế, xă hội, sẽ
như thế nào, không ai ước đoán được. V́ vậy cuộc sống cũng như
học hành mọi người chưa t́m được điểm tựa, cứ như cái cối xoay
tṛn. Nhưng dù cho chuyện đời ra sao th́ bậc cha mẹ cũng đều
muốn con cái của ḿnh được cắp sách đến trường học hành với
người ta. Có khó khăn cách mấy cũng ráng tạo điều kiện để con
được trau dồi trí tuệ với đời trong xă hội.
Cho
nên dù cho hoàn cảnh thay đổi, hoặc cuộc sống cơm không đủ no,
áo không đủ mặc bậc làm cha mẹ vẫn hân hoan dẫn con ḿnh đến
trường trong ngày tựu trường để hănh diện con ḿnh vô trường học
cao hơn và đông người hơn. Tôi được ba má may cho 2 bộ đồng phục
áo trắng, quần đen hoặc xanh mây trời.
Nhớ
lại trước năm 1975 ba má tôi cũng như các phụ huynh khác rất
hănh diện khi các anh chị tôi và họ hàng hay bạn bè được đỗ vào
trường Trung học, lúc đó tôi thấy rất oai phong vô cùng. Chỉ là
ngưỡng cửa trung học thôi mà các bậc phụ huynh mừng như con ḿnh
thi đỗ Trạng nguyên. Có nhiều gia đ́nh khá giả họ c̣n đăi tiệc
nữa là khác.
Thời
đó các lớp trung học chưa gọi là lớp 6 đến lớp 12 mà gọi là đệ
thất đến đệ nhất, nghe rất là trí thức. Tôi rất thích kêu như
vậy. Thời đó tôi đă mơ ước được vào trung học lắm, giống như mấy
anh chị của tôi vậy, được mặc đồng phục, được sách vở mới đẹp
hơn, được bút máy mực ống và nhiều thứ khác nữa. Đôi lúc c̣n
được xe đạp mới nữa cũng không chừng và tôi rất là hâm mộ. Không
biết ḿnh có học hành được hay không th́ tôi không cần biết,
miễn sao vào được trung học trước rồi tính sau.
Và
ǵờ đến lượt tôi được vào trung học Trần B́nh Trọng dù đă đổi
tên, tuy ba má tôi có vẽ hớn hở nhưng tôi nhận thấy có ít nhiều
lo lắng v́ chế độ mới không biết sẽ thay đổi ra sao. Tuy lúc đó
tôi c̣n nhỏ nhưng tôi hiểu được điều đó rất rơ ràng tâm trạng
của ba má tôi cũng như hầu hết phụ huynh của các học sinh khác.
Dù sao đi nữa tôi cũng cảm thấy phấn khởi, vừa sợ, vừa vui trong
ngày đầu tiên khi bước vào sân trường trung học Trần B́nh Trọng
là cấp II Nguyễn Trăi bấy giờ. Tôi vẫn thích kêu tên trường là
Trần B́nh Trọng hơn v́ mơ ước tôi được vào đó lúc c̣n bé.
Thật
sự mà nói trong ngày đầu tiên bước vào sân trường theo sự hướng
dẫn của thầy cô với khuôn mặt lạ quắt và hơi nghiêm, tôi chỉ có
sợ thôi chứ không hớn hở ǵ cả. Lúc đó tôi muốn trở về trường
Đức Trí và học cả đời ở đó mà thôi. C̣n nơi trường mới này cái
ǵ cũng xa lạ, học sinh th́ quá đông, thầy cô th́ nghiêm nghị,
chắc đây chỉ là khuôn mặt bên ngoài của họ hầu để cho học tṛ nễ
sợ phần nào để dễ bề dạy bảo th́ phải. Thật đúng là như vậy, về
sau suốt một thời gian trong trường cấp II trung học th́ họ đều
là những người thầy cô mà tôi thương mến nhất.
Ngày đầu tiên vào trường, chúng tôi chỉ lẩn quẩn sắp xếp lớp học,
đi tham quan trường để biết pḥng ốc trường học với sự chỉ dẫn
của thầy cô, chủ nhiệm để đám học tṛ mới toanh này mai đây vào
trường bớt đi phần nào bỡ ngỡ.
Đó
là một ngày đầu đời được bước vào cổng trường trung học mà tôi
hằng mơ ước. Buồn vui lẫn lộn, học hành, quậy phá cùng bạn bè và
những kỷ niệm với thầy cô c̣n măi trong tôi suốt thời trung học.
Tôi sẽ cố gắng kể lại những kỷ niệm vui buồn, đẹp xấu, chọc phá
trong thời gian học sinh TBT cho các anh chị đọc cho vui để đỡ
hiu quạnh. Dù cho anh chị, bạn bè có thích đọc văn của tôi không
nhưng tôi vẫn cứ viết v́ tôi thích viết. Nếu bạn bè thấy trái
tai, gai mắt th́ cứ “dũa” chữ nghĩa “cà chớn” của tôi.
Tôi
không bao giờ hờn cả v́ giận hờn chỉ làm khổ cho bản thân ḿnh
thôi. Với lại đă lâu không có ai rày la ḿnh về chữ nghĩa lộn
xộn của ḿnh cả. Đôi khi rất thèm và nhớ sự rày la của các thầy
cô ngày trước lắm các bạn ơi. Thôi hẹn lần sau gặp lại bye nhé.
L
ư
Hổ