Cứ
mỗi lần những luồng gió mạnh thổi về, mang theo cái buồn buốt lạnh và cuốn
theo đi những chiếc lá Phong cuối cùng c̣n đang vương vấn trên cành, cũng
là lúc báo Thu đă tàn và Đông đang trên lối về..
Tuyết
đă rơi nhẹ từ đêm qua, như đóng một lớp đá mỏng trên những chiếc lá phong
rơi nằm trên sân cỏ, tôi vẫn có thói quen cào lá Phong đắp lên những gốc
hoa trong vườn nhà, để hoa được ngủ ấm trong những ngày Đông dài, đợi nắng
Xuân về.
Khi
Thu đến lá Phong bay là lúc tôi nh́n được rơ hơn gót thời gian đi.. Đi rất
mau...Vâng rất mau!. Khi ấy cây cọ..màu sơn và khung vải làm nơi tôi ghi
lại vết tích và dấu số của những ngày đă trôi qua.. Đôi khi say với màu
quá tôi quên cả ăn, mải mê quá với cảm hứng tôi quên cả ngủ..Nhưng cũng có
đôi khi ngồi cắn cọ, chống cằm chờ ”nhập” thần.. ”Thần” có nhập th́ mới vẽ
được..
Tôi
lẫn lộn trong đám nghệ-nhân bản xứ, nên hôm nào ”thần” không nhập th́ bọn
tôi lại bày ra chuyện bên lề đến tán ngẫu, rồi mổ xẻ chung vấn đề nghề
nghiệp với nhau, hay rủ nhau ra quán cà-phê ”xí” những góc thú nhất để
ngắm nh́n thiên hạ chuyển ḿnh dưới phố, có khi phóng tầm mắt thật xa
xuyên qua khung cửa kiếng của quán để nh́n nàng tuyết buông ḿnh bám trên
những cành cây trụi lá, hay tuyết sẽ chỉ lả lơi buông thỏng trong không
gian làm trắng xóa khắp cả một vùng..
Rồi người nghệ-sĩ sẽ bức-xúc rồi nhập ”thần” chăng? trong đôi mắt
lăng-mạng..(??)..
Những
tác-phẩm được kết cấu với những giai-thoại sáng tác khác nhau, và chúng
tôi thường có những cuộc triển-lăm trong dịp Hè và kết thúc năm ở mùa
Đông. Để tự thưởng cho những tác-phẩm của ḿnh, nhóm nghệ-nhân chúng tôi
hay liên hoan chung với nhau và tŕnh-bày những kết quả thu lượm cho nhau
nghe bên bàn tiệc vui với ly rượu vang trên tay, lao xao tiếng nói, tiếng
cười vui trong không gian kề ngày lễ Giáng-sinh.
Khi
buổi tất-niên kết-thúc cũng là lúc tôi quay về với ”tiết mục” gia-đ́nh,
nào là lau chùi nhà để đón lễ, thay màn cửa sổ, dựng cây noel, điều
cần-thiết nhất là thực-phẩm cho những ngày lễ. Thằng con lớn ở xa cũng đă
gọi điện về cho mẹ, báo tin rằng muốn ăn thịt cừu khô hấm và heo quay
nướng cho da thật ḍn, vào dịp lễ về thăm nhà..
Tôi
phải t́m kiếm măi ở siêu-thị xa nhà mới có miếng thịt sườn heo vừa ư để
dành ngày lễ, thịt cừu khô tôi rất vừa ư ở siêu-thị gần nhà.. Cứ thế đấy,
rồi tôi biến tính giống mẹ tôi xưa lúc nào tôi không biết. Bà cụ ấy nhá..
kỹ từ đong hạt đậu đến hạt nếp. Đậu th́ phải rơ đậu Phan-Rang, nếp th́
phải thật nếp hạt tṛn cấy trồng tại đất Ninh-Hoà..mà dừa th́ phải dừa
đúng Thành (Nha-Trang Thành), bà cụ mới hài ḷng với chơ xôi xôi gà mái tơ
hấp trong ngày lễ..
Ngày
lễ Giáng-Sinh là biểu tượng cho ngày của gia-đ́nh, cho nên dù ở đâu xa
cách, như ai cũng cố mà về để đoàn tụ với gia-đ́nh t́m sự yêu thương ấm-áp
trong những ngày đông giá, người mẹ thường nấu những bữa ăn ngon nhất, cầu
kỳ nhất trong năm để chiêu đăi người thân của ḿnh.. Cho nên cái bếp đối
với tôi quan trọng lắm, tôi phải lau chùi và sắp đặt sẵn sàng để chuẩn bị
ngày làm món ăn .
Những
món quà tôi dành tặng cho các con các cháu của tôi, tôi đă ghi tên người
nhận chưa? Tôi phải cẩn-thận kiểm tra xem có hoàn tất.. Kiểm tra xong tôi
đặt trở lại dưới gốc cây Noel chờ ngày đoàn tụ gia-đ́nh.. Tôi thường lựa
chọn những đôi giày ấm, khăn ấm, áo ấm là nghĩa nồng nàng nhất của ḷng
tôi mỗi khi tôi tặng quà cho con hay cho cháu. Điều hạnh-phúc khi nh́n nét
mặt con tôi rạng rỡ khen tôi chọn đúng ”gu” hay đúng hiệu mà chúng thích
và thường là tôi nhận được cái ôm hôn nồng ấm..Rồi mắt tôi lại rươm rướm
nhớ lại chiếc áo ấm tôi hí hửng mua khi mới năm đầu đặt chân đến đất Na-uy
này, định bụng rằng khi có dịp về sẽ trao tặng mẹ, nhưng áo mẹ tôi chưa
kịp nh́n thấy bao giờ..mẹ vội bỏ đi xa..
Thoáng
thế mà đă hai mươi lần tôi đón tết ngày Tây xứ người, vâng.. riết rồi như
thành thói quen và tôi cũng chung nỗi rộn-ràng với chữ ”Godt nytt år”
(chúc mừng năm mới) như người bản xứ thôi. Những món ăn trong những ngày
tết tây này tôi cũng điểm kèm thêm vào phong-tục quê hương, như trái cây
chẳng hạn tôi cũng t́m đủ ”ngũ quả ”để sung-túc cho năm tới, mứt tôi tự
làm đôi ba thứ, bánh chưng không lá chuối tôi gói bằng giấy bạc chỉ be bé
thôi, khi luộc bánh chín, bánh không chịu vuông vức như ư muốn cái vẹo
trái, cái vẹo phải.. cứ trông thấy lại buồn..Rồi ước ǵ có bố, bố mà gói
bánh th́ cả nhà cùng ăn láng giềng được biếu..
Tôi
vẫn nhớ như in dáng bố tôi ngồi trên chiếu trải dài ra sân rộng trong năm
cuối đời của người để cố dạy cho anh em tôi phương cách gói bánh chưng sao
cho vuông góc sao cho đẹp dây, ḷng bánh cắt ra lớp đậu, lớp nhân, lớp nếp
đề huề như hệt phong cách sống người chuyên chính.. Bố tôi dậy tôi cả cách
chưng mai, nghĩa của mai, cách thưa, cách đối trong thiệp chúc xuân, cách
đứng, cách lạy bàn thờ tổ..Nhiều và nhiều thứ lắm tôi vẫn nhớ đây và làm
dấu ấn cho đời.
Rồi
cứ càng ngẫm lại càng thấy nao nao muốn được hưởng lại cái tết ở quê nhà
dù chỉ một lần, để ngắm cho nó đă những hoa là hoa, hưởng cho nó đă cái ấm
cái nồng của mùa xuân quê-hương. Nhưng rồi tôi lại ngần ngừ không biết cái
ư-nghĩa của ngày tết hôm nay, thời buổi này, có c̣n cái cảm giác bồi hồi
nao nức trong ḷng người như xưa nữa hay không..
Tôi
nhớ quá những buổi chợ đêm, nhớ dăy hàng dài dưa hấu, nhớ sạp bánh mứt đủ
màu và ḷng lại thấy nao nao .. Hay những xao động mạnh của kinh-tế toàn
thế-giới vừa qua làm rụt-rè khép kín cửa xuân vào..
Trong
chuyến về thăm nhà vừa qua tôi cũng đă hứa với Luận với Thủy rằng tôi sẽ
về ăn cùng các bạn một cái tết cho thỏa ḷng, nhưng rồi chương-tŕnh đột
nhiên phải thay đổi nên đành ngồi đây gơ trên bàn gơ những chữ thay lời
”Sorry” gởi đến Ninh-Hoà.com tŕnh làng những nỗi nhớ tết quê nhà..nhớ
cánh mai vàng, nhớ hương thơm vạn-thọ, nhớ cúc vàng ngạt ngào hương xuân..
Ước nhất được chung tiếng cười với các bạn, rồi nh́n tận mắt cành đào sapa
(chưa được thấy), rồi thèm chết! miếng bánh chưng xanh màu lá gói, thương
xóm nhà quen rộn tiếng cười chen trong tiếng chúc..Em bé tung tăng khoe áo
mới mẹ mua..Và nếu xuân này tôi chưa về th́ xin hẹn nhé xuân sau..
Phi
Ṛm
Na-uy: 19.01.09
Trang XUÂN 2009- Văn Học Nghệ Thuật
Và Quê Hương