Mục Lục
 

  Trang B́a
     
 Ban Biên Tập
 
Lá T Xuân
     
 Nguyễn Thị Thanh T
  Đọc Lá T Xuân
       Nguyễn Đôn Huế Trang
  Táo Quân XNinh Chầu
      
Ngọc Đế

     
 Lê Thị Lộc
  Câu Đối Mừng XUÂN
     
 Mục Đồng
  Câu Đối Tết
       Vinh H
 

 

T Xuân
 

  Xuân VTrên Phố Ninh Ḥa
     
 Tường Hoài
 
 Xuân Chớm
     
 Vinh H
 
 Chúc Xuân Đầu Năm
     
 Lư H
 
 Mừng Xuân
       Nguyên Kim
 
 Mừng Xuân Tân Măo
      
Mừng Xuân Mới

     
 Nguyễn Liệp
 
 Xuân Đi Chùa LPhật
      
Xuân Viễn X

     
 Lê Văn N
 
 Xuân Nhớ
     
 Thi Thi
 
 Đón Xuân
     
 Hoài Thu
 
 Xuân VHai Phương
       NTrưởng Tiến
 
 C̣n NMùa Xuân
       Lương M Trang
  Mùa Xuân Đi L Chùa
       Nguyễn Thị Thanh T
 
Chúc Mừng Tết Tân Măo
      
Năm 2010

     
 Du Sơn Lăng T
  Những Sắc Hoa Mùa Xuân

     
 Tiểu Vũ Vi


T
ết Q N



  Gói Bánh
   
  Lan Đinh
 
Có Một Mùa Xuân N Thế

     
 Lê Thị Ngọc Hà
  Bữa Cơm Chiêu 30 Tết Của
      
Má

   
  Nguyễn YLang
  Xuân Q Hương

     
 Phạm Thanh Phong
  Tân - Măo...

     
 Phi - Ṛm
  Tết Và Tuổi T

     
 Lương LBích San

 

Tết Hải Ngoại



  Đón Tết Việt Nam Tại
      
Toronto Và San Jose

     
 Trần Ngọc Chánh
 
 Tâm Xuân
       Nguyên Kim



 

Văn Hóa
Dân Gian



  Tục L Tết
     
 Trần Ngọc Chánh
 
Phỉnh

      
Nguyễn Thị Tuyết Mai
  p Ngoài

     
 Nguyễn Thục

 



Hội Ngộ
N
inh Ḥa-Dục Mỹ
 

  Hội Đồng Hương NH-DM,
      
Nơi Nh́n Lại Một Thời...

      
Nguyễn H Bảo
 
Đại Hội - Tiểu Hội

     
Topa Panning

 

Cắm Hoa Trang T



  Nghệ Thuật Cắm Hoa

 
     Hải Lộc

 

Tranh
N
ghệ Thuật



  Tranh nh Nghệ Thuật

     
 Phi - Ṛm


 

Hoa Xuân
N
gày Tết
 

  H́nh nh Xuân
     
 SXương Hải
 

 

TVui
 


 
 Con Mèo Trèo Cây Cau
       Nam Kha
 
 Nhậu Một Ḿnh
       Phạm Thanh Phong
 
 Chung V Chung Chồng
       Mai Thái Vân Thanh
 
 Chất Vấn Ngọc Hoàng
       Dương Công Thi
 
Đốt Tràng Pháo Chuột
      
Mừng NMẹo

       Tú Trinh
 
Mèo Ngao Lật ĐLoài
      
Cọp D

       Tú Trinh

 

 

Ca Hát/Nhạc
 


  Nhạc Xuân Và Q Hương

      
Thu Thủy, Lan Đinh
      
Thanh Nhàn, Lư H
 
Tân Cổ: Không Tên

      
Nguyễn Hương
 

 

Phương Ngữ
N
inh Ḥa
 


  Một S T Biến Âm: PHỈNH
     
Nguyễn Văn Thành

 

 

Tôn Giáo

 

  KNiệm Chuyến Du Xuân
      
Đà Lạt

       Đinh Hữu Ân
 
 

 

Năm Tân Măo
N
ói Chuyện Mèo

 

  Ba Chị EmTuổi Măo
       LThanh Cư
 
Tán Ngẫu VLoài Mèo Cho
      
Năm Mới

       Trần Việt Hải
 
Năm Mèo Tản Mạn VMèo
       Vinh H
  NPhụng T
       Trần Thị Phong Hương
 
Nỗi Niềm Năm Con Thỏ
       Thục Minh
 
Tản Mạn V Tết Tân Măo
      
Nguyễn Văn Thành
 

 

 

d_bb
Đ.H.K.H
 


  Mùa Xuân Nào Trên Q
      
Hương

       Tô Đồng
  Liêu Trai C Dị-415
       Đàm Quang Hưng
  Thanh Phong Thi Tập-57
     
 Vũ Tiến Phái
 
Hạnh X
       Nguyễn Văn P
 
NPhúc
      
Lê Phụng
 
Tết Nhất
     
 Nguyễn Hữu Quang
 


 

Kinh Nghiệm Sống

 

  Đi T́m S Thật
      
Tâm Đoan
 
Chăm Sóc Người Cao Tuổi

      
BS ĐHồng Ngọc
  Ngày Tết Tôi Đi Nằm Viện

      
Phan Nho      
  Tâm B́nh Thế Giới B́nh

      
TBửu Nguyễn Thừa
  S Mạng

      
Nguyễn Tính

 


Văn Hóa
m Thực




 
 Món Chay Ngày Tết
     
 Lê Thị Đào
 
 Đừng Quên Xà Lách Xoong
       Việt Hải
 
 Lucky Money
       Đinh Thị Lan
 
 Kim Chi Hàn Quốc
       Hoàng Lan
 
 Rau Muống Ngâm Chua
       Hoàng Lan
 
 Thịt Quay Kho Dưa Cải Chua
       Hoàng Lan
 
 Đậu H Trứng
       Nguyễn Y Lang
 
Bánh Tét Tôi Gói...

     
 Phi - Ṛm





Sức Khỏe

      

 
Viêm Gan Siêu Vi B

      
BS Nguyễn Vĩ Liệt

 

 

Biên Khảo
Kinh Tế
 

Việt Nam

  Tổng Kết T́nh H́nh Kinh Tế
      
Của Việt Nam Năm 2010

     
 Nguyễn Văn Thành


H
oa Kỳ/Thế Giới

  Tổng Kết T́nh H́nh Kinh Tế
      
Của M Quốc Năm 2010

     
 Nguyễn Văn Thành


 

 

Tài Nguyên

 


 
 Nghề Dệt Lá Buồm
       Dương Công Thi
 
 Ruộng Muối Ḥn Khói
       Lê P Thọ

 

 

Viết v
Ninh Ḥa
 


 Con Mèo Mun Nơi
     
Lăng Bà Vú

      
Quách Giao
  Ḥn Vọng Phu

      
Lê Văn N
  Phủ Ninh Ḥa

      
Lê Văn N
  Bưởi Trái Mùa

      
Dương Công Thi

 



Viết v
ninh-hoa.com



  T Xuân
     
 Lương LHuyền Chiêu
 
 Ninh Ḥa Xa Mà Gần
       Phan Trang Hy



 

 KNiệm V
Trường:

Trần B́nh Trọng
Ninh Ḥa

  Một Mùa Xuân Vắng
      
Cành Mai

       Trần Hà Thanh
 
 Kư c
       Liên Trạch

 

Các Trường Khác


 
Tôi Đi Giữa Trời Bồi Hồi

     
 Lương LHuyền Chiêu
 
Bến Sông Xưa

     
 Nguyễn Thị Tuyết Hoa 


 

Thi Nhạc
Giao Duyên
 


 
Ninh Ḥa, Ninh Ḥa

     
 LMST-Thơ: LL Huyền Chiêu

 

Văn Học
Nghệ Thuật
 



 
 Ngày Xuân Nói Chuyện
     
Trầu Cau

       Nguyễn Tấn Ka
 
 SCô Đơn Và Khát Vọng
      
Đợi Chờ...Trong Thi Phẩm
      
BẾN ĐỢI

       Lê Miên Khương
 
 Đọc BẾN ĐỢI 2 Của
      
Kim Thành Và TT PSĩ

       Trần B́nh Nam
 
 Tát Nước Đầu Đ́nh
       Phạm Thị Nhung
 
 MXuân Mạn Hứng
       Dương Anh Sơn
 
 Xuân Tiêu L Thứ
       Dương Anh Sơn
  Giai Thoại Bài T Phong
      
Kiều D Bạc

      
TBửu Nguyễn Thừa
 
Ư Của T

      
Nguyễn Tính
 
 Mùa Xuân Và Thi Ca
       Người XVạn
  DKhúc T́nh Xuân

      
Tiểu Vũ Vi

 


T
ưởng Niệm

 

  Anh Ơi, Đừng Đi
       Nguyễn Thị Thu

 



T
 


 
 Giao Thừa
       Đinh Hữu Ân
 
 Gởi Bạn Thân
       Dương Công Bản
 
 Giông T Khắc Họa
       Nguyễn Thị Bảy
 
 T́nh Biển
       Thanh B́nh
  Viết Cho Anh

      
Lê Tấn Cam
 
 Hai Chiếc Áo
       Nguyên Chất
 
 T́nh Yêu Buổi Sáng
       Trần Thị Chất
 
 Đổi Thay
       Hương Đài
 
 Cuối Trời
       Hương Đài
 
 Sầu Đông
     
 Lê Thị Đào
 
 TChờ Xuân
       Trần Minh Hiền
 
 Tiễn Con
       Nguyễn Thị Tuyết Hoa
 
 Bềnh Bồng Đón Xuân
       Tường Hoài
 
 The Poem Of NumBer 5
      
And Number 6

       Vinh H
  Nem Chua Ninh Ḥa

      
Nguyễn Thế Huy
  V!

      
Nguyễn Hương
 
 Xuân Gơ Cửa
       Quỳnh Hương
 
 Ninh Ḥa Tôi Mơ
       Phan Trang Hy
 
 Thị Trấn Bằng Lăng Tím
       Nguyễn Tấn Ka
 
 Xuân Trở V
       Nam Kha
 
 Ta Muốn Hỏi
       Nguyễn Y Lang
 
 Chúa Xuân Có Biết?
      
Hồn Nhiên

       Nguyễn Liệp
 
 Xuân Nồng
       Đàm Thị Ngọc Lư
 
 Sáu Bài T Xuân
       Nguyễn Thị Khánh Minh
  T́nh T

      
Lê Văn N
 
 Cây CCũng Vui Lây
       NNguyệt
 
 Chùm T
       NNguyệt
  Xuân Nhớ M

      
Phan Nho 
 
 Ta V Đêm 30
       Phan Tưởng Niệm
 
 TXuân Cho Con
       Phan Tưởng Niệm    
 
Núi Cô Tiên

      
Nguyễn Hoàng Phi
 
 Điệp Khúc Mùa Xuân
       Bích Phượng
 
 Dĩ Văng Mùa Xuân
       Nguyễn Quân
 
 Hạnh Phúc Mùa Xuân
       Nguyễn Quân
  Tranh C Hương

      
NQ
  Đá Vàng

      
Cô Kim Thành
  Thuở y Học T

      
Cô Kim Thành
  Xuân Phai

      
Vơ Ngọc Thành
  Mùa Xuân Nhớ M

      
Trần Đ́nh Thọ
 
 Anh Là Mùa Xuân
       Hoài Thu
 
 Em Không V
       Nguyễn Thị Thu (VN)
 
 Nhớ Q
       NTrưởng Tiến
 
 Sầu Tha Hương
       Nguyễn Tính
  Nỗi Nhớ...Mùa Xuân
       Hoàng Trang
  Xuân Chưa Trọn Vẹn
       Nguyễn Thị Tri
 
 Thềm Xuân Luyến Mộng
       Du Sơn Lăng T
 
 Xuân Viễn Vọng
       Du Sơn Lăng T
 
 M Xuân Hoài Cảm
       Tiểu Vũ Vi

 


Văn

 

  Đi Qua Ngày Giông Băo
       Lê Thị MChâu
  Những Ư Nghĩ Vụn Cuối Năm

      
Việt Hải
 
 Giữ Lấy Mùa Xuân

      
Cao Minh Hưng
 
 Người Thầy Dạy Búp Bê
       Phan Trang Hy
 
 Nẻo V
       Đinh Thị Lan
 
 Nhanh QNhững Mùa
      
Xuân

       Lê Thị Lộc
 
 Chuyện KTrong Ngày
      
Xuân

      
Thục Minh
  Bạch Miu   

      
Topa Panning
  Khúc Loanh Quanh   

      
Lê Văn Quốc
 
 Bếp Lửa Chiều Đông   

      
Trương Thanh Sơn
  Chuyện Đầu Năm

      
Lâm Minh Tài
 
 Đi Qua Những B́nh Yên
      
Hoa Cúc

      
Nguyễn Hữu Tài
  Mỗi Đ Xuân V

      
Thi Thi
  Hạt Bụi Trong Tim

      
Tiểu Thu
 
Một Bông Hồng Cho Đại Hội
      
Thụ Nhân 2010 Tại Úc

      
Người XVạn
 
Chuyện Xóm Cầu G
      
Nguyễn Thị Cẩm Vân

 

 

 

 

 

 

Thư từ, bài vở, h́nh ảnh hoặc
ư kiến xây dựng, xin liên lạc:

 
diem27thuy@yahoo.com

 



 

 

 

 

 

 

 


 

 

 

 

                                         

N

hững lúc ngồi một ḿnh trên hàng ghế chờ đợi ở phi trường như hôm nay, Sơn thường t́m một việc ǵ đó để làm cho thời gian trôi qua mau. Khi th́ anh đọc một quyển sách, lúc th́ nghe những bản nhạc yêu thích từ chiếc máy i-pod nhỏ... Từ lúc được thăng chức lên làm giám đốc điều hành chuyên về nghiên cứu thị trường và mở rộng hệ thống khách sạn nổi tiếng nhất nh́ thế giới này ra nước ngoài, Sơn thường phải xa nhà ít nhất hai tháng một lần cho những chuyến đi công tác.

 

 Sau những ngày bận rộn với hành khách vào dịp nghỉ lễ Giáng sinh và cuối năm, hôm nay phi trường Mazatlan trở lại nhịp độ sinh hoạt b́nh thường. Chỉ c̣n không bao lâu nữa là Tết đến. Sơn nhớ có một lần vào dịp Tết ở quê nhà khi Sơn c̣n bé, Sơn được mẹ dẫn đến chùa để xin lễ Phật đầu năm. Lúc đó cậu bé Sơn không lo nhớ những lời mẹ đă dặn ḍ trước ở nhà để khấn nguyện khi lên chùa, mà Sơn chỉ chờ dịp lúc mẹ không để ư để trốn ra ngoài, mon men la cà gần những ông thầy bói đang ngồi rải rác gieo quẻ đầu xuân cho những khách văng lai dưới những tàng cây được trồng xung quanh ngôi chùa cổ kính. Sơn thường ṭ ṃ muốn biết tại sao những ông thầy bói này có thể đoán vanh vách vận mệnh tương lai của những người dù mới gặp họ lần đầu. Trong ánh nắng rực rỡ của mùa xuân, những làn gió nhẹ quyện cùng khói trầm hương tỏa ngát, tiếng chuông chùa thỉnh thoảng ngân nga xen lẫn tiếng gơ mỏ đều đều và những âm thanh vang lên từ những ống xin xâm cùng tạo nên một h́nh ảnh thật khó quên của những ngày đầu xuân. Xen lẫn trong tiếng trống múa lân là tiếng la hét của đám trẻ con chơi lắc bầu cua và bao nhiêu tṛ vui chơi khác tạo nên những âm thanh mùa xuân thật khó quên mà bất cứ ai cũng có thể t́m thấy được ở một làng quê nào đó của đất nước vào những ngày Tết.

 

"Cháu đi với ai mà lang thang ở đây một ḿnh vậy?"

 

Sơn chợt giật ḿnh v́ giọng nói cất lên từ một ông thầy bói. Ông ngẩng đầu lên hỏi Sơn sau khi xem xong cho một người khách vừa rời khỏi chỗ ông. Cặp mắt kiếng đen trên khuôn mặt khắt khổ của ông khiến trí óc non nớt của Sơn nghĩ rằng chắc có lẽ ông bị mù v́ phần lớn những câu chuyện khi Sơn được đọc trước đây hể nhắc đến thầy bói mà mang kiếng đen th́ phải...mù. Sơn mắc cỡ v́ từ năy giờ Sơn đứng quan sát và ṭ ṃ nghe ông đoán vận mệnh cho người khách mà Sơn cứ tưởng ông không nh́n thấy ḿnh, đến khi ông thầy bói cất tiếng hỏi. Như đọc được vẻ ngượng ngùng xấu hổ trên gương mặt của Sơn, ông mỉm cười hiền lành nói:

 

“Tướng của cháu sau này rất thành đạt trên đường đời, nhưng hơi cực v́ có số phải đi lại nhiều nơi...”

 

Sơn mắc cỡ bỏ chạy đi chỗ khác trước khi kịp nghe hết những lời tiên đoán của ông. Đă hai mươi mấy năm trôi qua, đôi lúc ngồi nhớ lại kỷ niệm nho nhỏ với ông thầy bói ở chùa vào đầu xuân năm nào, Sơn thầm cảm phục tài tiên đoán phi thường của ông. Giờ này chắc ông đă ra người thiên cổ sau khi đă đoán vận mệnh cho không biết bao nhiêu người khách qua đường. Bao nhiêu mùa xuân đă trôi qua, không biết có bao nhiêu những khách văng lai khi xưa có c̣n nhớ đến ông khi những điều ông tiên đoán cho họ đă trở thành sự thật. Đôi lúc Sơn vẫn ngẫm nghĩ không biết làm thế nào ông có thể nh́n thấy trước tương lai của ḿnh.

 

Không bao lâu sau ngày Sơn gặp ông thầy bói ở sân chùa, anh theo bố mẹ vượt biên đến Mỹ. Bao nhiêu điều ước nguyện, khấn vái của mẹ ngày xưa chắc có lẽ không bao giờ trở thành sự thật nếu như Sơn vẫn c̣n ở Việt Nam với cái lư lịch của bố ngày xưa từng là quân nhân trong chế độ cũ. Nước Mỹ, thiên đàng trên trần thế, đă mở rộng đôi tay đón nhận anh từ những ngày đầu đặt chân đến đây, đă cưu mang anh và gia đ́nh trong những ngày tháng đầu cơ cực, cũng như đă cho anh cơ hội để học hỏi những kiến thức cần thiết từ các trường đại học danh tiếng để làm hành trang bước vào đời. Với mănh bằng tốt nghiệp hạng ưu, Sơn được nhận vào vào làm việc ở công ty khách sạn lớn nầy và anh hănh diện là người Việt Nam đầu tiên được nắm giữ một trong những chức vụ then chốt của công ty. Nước Mỹ cũng là nơi anh đă lập nên mái ấm gia đ́nh của ḿnh, với người vợ hiền mà anh hết ḷng yêu quí từ những năm đầu mới quen khi c̣n học ở đại học. Giờ đây, gia đ́nh mới của Sơn đă ríu rít thêm tiếng cười nói của hai bé Kathy và Edward. Kathy năm nay đă lên 8 và Edward vừa tṛn 6 tuổi. Với hạnh phúc và thành công trong cuộc sống hiện tại, Sơn không bao giờ quên ơn và luôn mong có dịp để đền đáp những cưu mang mà quê hương thứ hai đă dành cho anh.

 

Ông thầy bói ngày xưa đoán thật đúng. Cái số của Sơn tuy thành đạt nhưng phải bay đi lại thật nhiều nơi. Nhiều khi Sơn rất buồn khi phải xa gia đ́nh đúng vào những dịp như họp phụ huynh trong trường của Kathy và Edward. Có những lúc Sơn chỉ muốn hủy tất cả những cuộc họp quan trọng để chỉ được bay về ngồi dự một buổi tŕnh diễn piano nho nhỏ của bé Kathy hay buổi thi "lên đai" của bé Edward. Những lúc như vậy, Sơn mới thấy hết sự đảm đang của Thùy, vợ anh, thay anh chăm sóc hai đứa con trong những lúc anh vắng nhà. Kathy tuy c̣n nhỏ nhưng nó lúc nào cũng tỏ ra hiểu biết và xứng đáng làm con gái "rượu" của Sơn. Những lúc thấy Sơn buồn v́ sắp phải đi công tác xa, nó hay sà vào ḷng bố rồi thủ thỉ tâm sự:

 

“Bố cứ đi đi, đừng lo cho con. Có ǵ mẹ sẽ quay video và chụp h́nh gởi e-mail cho bố xem liền."

 

Con bé sinh ra và lớn lên ở Mỹ nhưng nói tiếng Việt rất thông thạo nhờ Thùy bắt hai đứa con khi về đến nhà chỉ được nói tiếng Việt thôi.

 

Cũng nhờ đi lại nhiều nơi, Sơn mới có dịp thấy được sự phát triển và cảnh đẹp của nhiều thành phố ở nhiều nước trên thế giới. Anh tự hào với công việc của ḿnh khi anh là người đầu tiên giúp đặt những nền mống đầu tiên cho hệ thống khách sạn của công ty anh có mặt ở nhiều quốc gia trên thế giới. Đôi lúc đứng trước sự giàu có và nền văn minh của nhiều nước trên thế giới, Sơn âm thầm đau buồn và tủi hổ cho quê hương nhỏ bé của anh. "Ước ǵ nước Việt của ḿnh không bị kiềm hăm một cách vô lư như bấy lâu nay để được vươn ḿnh sánh cùng những nước khác, để người dân b́nh thường có thể ung dung bước vào những khách sạn sang trọng mà không phải lo nghĩ đến túi tiền", nhiều lúc Sơn thầm nghĩ như vậy.

 

Hôm nay Sơn vừa hoàn tất chuyến công tác kư hợp đồng xây dựng một khách sạn 5 sao trên bờ biển Mazatlan của Mexico và đang ngồi ở phi trường chờ chuyến bay về Los Angeles. Sơn đă đến đây vài lần, nhưng lần này chuyến đi dài hơn nên anh có dịp quan sát kỹ hơn về thành phố biển của Mễ Tây Cơ, cách Los Angeles khoảng hơn 2 giờ bay. Giống như những băi biển của miền nam California như Huntington Beach, nơi mà thỉnh thoảng vào những buổi chiều khi ánh mặt trời đang lặn dần ở phía chân trời xa xa, vợ chồng anh cùng hai bé Kathy và Edward thường đi bộ trên băi cát, nước biển ở Mazatlan vẫn c̣n hơi lạnh vào tháng Giêng và tháng Hai. Băi biển Mazatlan với con đường Camaron Sabalo chạy dài dọc theo bờ biển với những hàng dừa, những đóa hoa trang, và những hàng phượng vĩ làm Sơn nhớ thật nhiều đến thành phố biển Nha Trang nơi anh sinh ra và lớn lên. Nh́n từ ban công của khách sạn vào những buổi sáng sớm, hải đảo Stone Island xa xa ẩn hiện trong sương mù như ḥn Ngọc Việt. Cũng như ở Việt Nam, Sơn bắt gặp rất nhiều em bé mới chừng 6,7 tuổi đă phải lang thang trên băi biển để bán cho du khách những đồ lưu niệm làm bằng đủ thứ vỏ ốc. Cùng là một thân phận con người, nhưng những em bé này nếu được sinh ở Mỹ chắc giờ này đang được cắp sách đến trường chứ không phải lam lũ phụ giúp bố mẹ t́m kế sinh nhai trong một thành phố biển, nơi mà giá cả sinh hoạt cũng gần bằng bất cứ một thành phố khác trên nước Mỹ. Tương lai của các em không biết sẽ đi về đâu.

 

Tiếng loa của nhân viên hăng hàng không Alaska nhắc hành khách chuẩn bị lên phi cơ kéo Sơn ra khỏi những ư nghĩ phiền muộn trong đầu. Từ ngày xảy ra thảm họa 9/11, Sơn có thói quen hay đưa mắt quan sát một lượt thật nhanh những hành khách đi chung với ḿnh trước khi lên máy bay. Chắc có lẽ anh muốn dùng trực giác để "kiểm tra" xem ai có dáng vẻ ..."khả nghi" không, dù rằng đôi khi Sơn phải thầm ph́ cười cho cái tính "đa nghi, đa sự" của ḿnh, v́ thật t́nh "tri nhân, tri diện, bất tri tâm". Làm sao ai có thể đoán được những ư nghĩ, toan tính ǵ đang diễn ra trong đầu của những người hành khách xa lạ này nếu chỉ nh́n qua dáng vẻ bên ngoài của họ. Đôi khi tuy không muốn nói ra v́ sợ mang tiếng "kỳ thị", nhưng chắc nhiều người cũng hơi ngại khi phải ngồi chung chuyến bay với những ông khách "Trung Đông". Những hàm râu quai nón và chiếc khăn quấn đầu đă tạo ra một h́nh ảnh không đẹp về họ sau vụ 9/11.

 

Thắt xong dây an toàn, Sơn định tranh thủ ngủ một lúc v́ Sơn vốn không có thói quen bắt chuyện với những người ngồi kế bên v́ anh nghĩ chỉ sau vài giờ bay, th́ "đường anh anh đi anh đi, đường em em đi em đi" như lời của một bản nhạc nào đó, nên làm quen làm ǵ cho mất thời gian. Bỗng một giọng nói bên cạnh chợt cất lên:

"Anh là người Việt Nam hả?"

 

Sơn quay đầu sang bên trái và anh bắt gặp nụ cười của một người đàn ông Mỹ khoảng hơn 60 tuổi, có lẽ mới trở về từ chuyến đi nghỉ ở Mazatlan.

“Vâng" Sơn trả lời.” Nhưng xin lỗi xin hỏi sao ông biết vậy?"

"Tôi chỉ đoán như vậy thôi."  Người đàn ông Mỹ trả lời. “Tôi tên John. Ngày xưa tôi có phục vụ trong đơn vị Thủy Quân Lục Chiến đóng ở Đà Nẵng. Chắc anh biết Đà Nẵng phải không?"

 

Ông phát âm chữ "Đà Nẵng" một cách rơ ràng, không như phần lớn những người Mỹ khác mà Sơn đă có dịp gặp và nói chuyện với họ về những ngày tham chiến ở Việt Nam, họ thường phát âm lơ lớ về những địa danh ở Việt Nam mà họ đă có dịp đi qua.

“Vâng thưa ông, tôi sinh ra ở Nha Trang, nhưng khi c̣n ở Việt Nam gia đ́nh tôi có lần phải dọn đến ở Đà Nẵng khi bố tôi đóng quân ở đó." Sơn trả lời.

 

“Bố anh cũng là quân nhân à?" Giọng ông John như vui hẳn lên. Ông nói tiếp,”Tôi rất cảm phục những người lính Việt Nam Cộng Ḥa về tính kiên cường, gan dạ của họ trong cuộc chiến, đặc biệt là trong dịp Tết Mậu Thân năm 1968, khi họ chiến đấu thật anh hùng để giữ lấy mùa xuân cho đất nước anh. Thấm thoát mà đă hơn 40 năm rồi. Chắc lúc đó anh c̣n nhỏ lắm."

 

Giọng ông John chợt trầm xuống. Có lẽ ông đang hồi tưởng đến những thảm cảnh đau ḷng đă xảy ra vào mùa xuân năm đó. "Phải rồi, cũng vào những ngày tháng này cách đây 40 năm, khi đất nước đang mong muốn một chút không khí ḥa b́nh để đón mừng những ngày Tết. Thay cho tiếng pháo đón giao thừa mừng năm mới là những tiếng đạn pháo đă cướp đi mạng sống của biết bao nhiêu người dân vô tội và cả những em bé thơ ngây trước khi chúng kịp khoanh tay chúc Tết cho ông bà và cha mẹ." Sơn bồi hồi thầm nghĩ.

 

“Ước ǵ trên trái đất này không bao giờ c̣n những cảnh chiến tranh, khủng bố, giết chóc để mọi người được sống trong ḥa b́nh, cùng nhau đón mừng năm mới". Ông Jonh nói tiếp, giọng ông đượm vẻ u buồn.

 

Sơn cảm thấy tội nghiệp cho ông John khi ông kể thêm cho anh nghe về hoàn cảnh gia đ́nh ông đă đổ vỡ như thế nào khi ông trở về sau cuộc chiến. Để làm cho ông tạm quên chuyện cũ, Sơn nói lăng sang chuyện khác. Anh kể về cuộc sống khó nhọc của anh và gia đ́nh khi mới đến Mỹ, quê hương của ông John, và về những ǵ nước Mỹ đă dành cho gia đ́nh anh cũng như bao nhiêu người Việt tị nạn khác mà anh được biết đến.

 

“Sắp đến Tết rồi, ước ǵ mời ông đến cùng gia đ́nh chúng tôi đón mừng năm mới", Sơn thành thật nói, “Khi đến khu Little Saigon trong dịp Tết Nguyên Đán này, chắc ông sẽ t́m lại một chút nào đó hương vị mùa xuân của quê hương Việt Nam."

 

Rồi Sơn say sưa kể về hai bé Kathy và Edward cho ông nghe như thể anh đă quen ông John từ lâu lắm. Sơn kể lại trước lúc chuẩn bị lên đường đi công tác lần nầy, bé Kathy vừa ôm anh thật chặt vừa thủ thỉ tâm sự bằng một giọng đầy vẻ bí mật:

 

“Bố đi mau mau rồi về ăn Tết với mẹ và tụi con nhe. Tết năm nay con sẽ làm bố surprise! Nhưng phải chờ đến mùng một Tết bố mới được biết ..."

 

Lời nói của con bé làm Sơn bồn chồn mong cho chuyến công tác qua mau để trở về nhà đón Tết. Mùng một năm nào hai đứa cũng diện nào áo dài, nào khăn đóng, để được bố mẹ ĺ x́ và chở đi đến những ngôi chùa trong vùng đi xin lễ Phật đầu năm và đi chúc Tết ông bà ...

 

Bỗng có tiếng thét từ phía buồng vệ sinh phía sau vọng lại. Hành khách nhốn nháo muốn biết xem chuyện ǵ đă xảy ra. Vài người đứng bật ra khỏi ghế để quay đầu nh́n cho rơ phía sau. Sơn và ông John ngưng ngang câu chuyện đang nói dỡ về mùa xuân. Theo phản ứng tự nhiên, anh quay đầu về phía có tiếng động. Linh cảm cho anh biết một chuyện ǵ rất xấu đă xảy ra cho phi hành đoàn mà lúc năy anh để ư chỉ thấy có hai nữ tiếp viên đă đến tuổi trung niên.

 

“Không tặc! Khủng bố!"

 

Vài người hành khách thét lên khi thấy một tên thanh niên đang uy hiếp một nữ tiếp viên. Một tay kẹp chặt lấy cổ của bà, tay kia hắn lăm lăm cầm một cái ǵ đó như một quả bom tự chế.

 

"Tất cả ngồi im. Không được nhúch nhích. Đưa hai tay ra phía sau đầu! Cúi xuống!"

 

Chuyến bay chỉ có vài chục hành khách, hơn phân nữa là đàn ông. Có nhiều người là thanh niên trẻ, vậy mà tất cả đều răm rắp tuân theo lệnh của hắn. Tất cả đều khiếp sợ với quả bom hắn có trong tay, không biết bằng cách nào hắn có thể mang lên phi cơ. Sơn liếc nh́n tên không tặc thật nhanh, trước khi anh cho hai tay ra phía sau và cúi đầu xuống như những người hành khách khác. Hắn chỉ ngoài 20 tuổi, qua bộ dạng và giọng nói của hắn giống như dân Mỹ chính gốc chứ không có vẻ ǵ là "Trung Đông" như anh hay liên hệ h́nh ảnh của những kẻ khủng bố trước đây.

 

“Hèn ǵ ḿnh không ngó kỹ mặt nó trước khi lên phi cơ."

 

Sơn thầm trách ḿnh một cách vô cớ. Không biết tên này muốn cướp phi cơ với mục đích ǵ. H́nh ảnh những cảnh tượng kinh hoàng của ngày 9/11 chợt hiện lên rơ trong tâm trí Sơn. Chắc nhiều hành khách khác cũng có cùng cảm nghĩ như vậy. Sơn nghe có tiếng nấc nghẹn ngào. Có tiếng thở dốc của một ông hành khách lớn tuổi như đang lên cơn tim. Có tiếng khóc nghẹn của một em bé đang bị mẹ bịt miệng chặt không cho khóc sợ làm tên không tặc nổi sung lên. Tiếng nghiến răng của ông John ở bên cạnh đầy vẻ căm hờn.

 

"Đi mau lên! Đến bên cửa buồng lái báo cho phi công biết nếu không mở cửa tao sẽ cho nổ trái bom này."

 

Sơn nghe giọng hắn rít lên với người nữ tiếp viên hàng không và tiếng bước chân đang từ phía sau tiến tới buồng lái. Có lẽ hắn đă ŕnh sẵn cơ hội để hạ gục một người tiếp viên để dễ dàng khống chế người c̣n lại. Tiếng bước chân hắn càng đến gần chỗ ngồi của Sơn. Trong phút chốc h́nh ảnh của bé Kathy, của Edward, của Thùy, của những nhành mai vàng được cắm xen lẫn với những nhánh đào hồng trong căn nhà tổ ấm của Sơn bên bờ biển Huntington Beach, của những người thân, bạn bè chợt thoáng qua trong tâm trí của Sơn thật mau.

 

"Ḿnh phải làm một cái ǵ đó. Ḿnh không thể để cho tên không tặc này cướp đi tất cả. Hắn có thể dùng máy bay để làm vũ khí giết hại nhiều người bằng cách đâm vô một cao ốc nào đó để thỏa măn mục đích ngông cuồng nào đó. Ḿnh phải giữ lấy mùa xuân thanh b́nh đang đến."

 

Tiếng bước chân của hắn đă tiến sát bên Sơn. Tất cả những ǵ xảy ra sau đó, không ai ngờ trước được. Một vài hành khách chỉ thoáng thấy một người đàn ông Á Châu đứng bật ra khỏi ghế, dùng tay đánh mạnh vào gáy của tên không tặc khi hắn vừa bước qua chỗ ngồi của anh và kéo hắn bật ngửa ra phía sau. Không biết có một sức mạnh nào có thể giúp anh kéo ngă một tên cao lớn gần gấp rưỡi ḿnh. Bị tấn công bất ngờ nhưng trước khi ngă xuống trên sàn máy bay, tên không tặc c̣n kịp bấm ng̣i nổ của quả bom. Sơn nghe một tiếng nổ. Quả bom không đủ mạnh để làm thủng thân máy bay, nhưng nó đă hất tung tên không tặc lẫn Sơn về phía sau. Hắn ngă xấp trên người của Sơn. Tên không tặc chết ngay tức khắc do chính quả bom hắn chế ra. Có nhiều tiếng bước chân chạy đến. Có tiếng khóc nấc. Có tiếng thở phào v́ vui mừng đă thoát nạn. Ngực Sơn loang loáng vết máu. Anh thoáng thấy ông John đang cố lay anh với cặp mắt đẫm lệ. Môi ông mấp máy như đang cố nói với mọi người xung quanh:

 

"Anh ta...là người Việt Nam. Thật không hổ thẹn... là con của người lính chiến anh hùng..."

 

Sơn cảm thấy ḿnh đang bay bổng giữa những đám mây trắng trôi bồng bềnh. Không biết đă đến mùng một Tết chưa, nhưng anh nghe tiếng bé Kathy từ nơi nào đó vọng lại bên tai:

 

"Bố ơi, ráng dậy đi bố. Bố đừng đi xa con nhe bố. Con có cái này để khoe bố nè. Con đă tự tay làm mức tắc cho bố ăn nè. Bố thấy con gái bố giỏi không. Bố ơi... Bố ơi...".

 

Ngoài kia, một mùa Xuân thanh b́nh đang về. 

 

 

 

 

Cao Minh Hưng


 

   

 

 

 

 

          

 

 

 

 

 

 

 

Trang XUÂN 2011- Văn Học Nghệ Thuật Và Quê Hương