KỶ
NIỆM CHUYẾN DU XUÂN ĐÀ LẠT
ĐInh Hữu Ân
uân Giáp Tuất
năm 1994, tôi cùng một số người nữa được cha sở lúc ấy là
cha Giu-se Nguyễn Xuân Quư tặng cho một chuyến tham quan Đà
Lạt trong ba ngày. Và dưới đây là những gịng suy tư của tôi
sau chuyến du xuân đáng nhớ ấy.
CÙNG MẸ TRÊN ĐƯỜNG
SƠN CƯỚC.
“Ngày ấy, Maria chỗi dậy, vội vă
ra đi tiến lên
miền sơn cước, đến
một thành xứ
Giuđêa…”
(Lc
1, 39)
Lời Chúa đă đến với tôi khi
tôi bước chân lên chiếc xe du lịch mà người ta đă gắn sẵn trên gương chắn
gió hàng chữ” Tham quan Đà Lạt”.Câu Lời Chúa này đă đánh động tâm hồn tôi
rất mạnh; bởi lẽ, đối với tôi câu Lời Chúa này mang rất nhiều ư nghĩa
trong chuyến đi này. Cho nên trong suốt hành tŕnh, đó chính là ánh sáng
hướng dẫn tôi qua các địa điểm tham quan.
Mẹ Maria vội vă lên
miền núi thăm người chị họ, làm tôi liên tưởng đến mầu nhiệm Truyền Tin.
Mẹ đă đón nhận Món Quà Vô Giá và Duy Nhất . Mẹ đă được hưởng kiến nhan
Thiên Chúa trong đức tin thuần túy, và Mẹ đă đến viếng thăm bà Isave trong
tinh thần phục vụ…Tham quan Đà Lạt là một trong những ước mơ của đời tôi,
tôi chỉ từng được biết Đà Lạt qua tranh ảnh, các bản nhạc hoặc các bài tập
đọc trong thời thơ ấu. Quá lắm th́ được biết qua lời kể lại của những
người quen đă từng sống ở Đà Lạt mà thôi…
Đà Lạt hấp dẫn tôi
không những là có những danh lam thắng cảnh, những công tŕnh kiến trúc có
tính cách đặc thù, mà điều lôi cuốn tôi hơn là v́ Đà Lạt có các tu viện,
các viện đại học và đặc biệt là Giáo Hoàng học viện Thánh Piô X là nơi đă
từng đào tạo các vị linh mục mà tôi đă được hân hạnh cùng sống và phục vụ
với các ngài trong xứ đạo của tôi. Thành thử chuyến tham quan này đối với
tôi như là “một món quà” tinh thần thật quư giá mà tôi là một trong những
người được hân hạnh đón nhận.
.
Trên đường đến
nhà bà Isave của Mẹ ngày xưa, với tâm hồn tràn đầy hoan lạc v́ đă được đón
nhận một đặc ân tuyệt vời là chính Con Thiên Chúa đang ngự trong Cung Ḷng
Mẹ - Tôi h́nh dung Mẹ bước với những bước chân sáo, cửa ḷng Mẹ rộng mở để
ban phát Giêsu như Mẹ đă rộng mở để đón nhận Đấng Cứu Thế trong ngày
Truyền Tin – Cũng như Mẹ, trên lộ tŕnh, tôi đă được chứng kiến muôn vàn
cảnh lạ. song sự chú ư của tôi lại là những nơi có mang biểu tượng Thánh
Giá, đặc biệt là những ngôi nhà thờ nằm dọc theo hai bên đường mà xe chúng
tôi đi qua. Mỗi nhà thờ có một lối kiến trúc riêng biệt, hầu như tùy theo
sắc thái của từng địa phương : như gần Thành Diên Khánh có nhà thờ Đại
Điền mang h́nh dáng của một ngôi đ́nh mái cong cổ kính, ở gần Tháp Chàm
th́ nhà thờ có h́nh ảnh các ṭa tháp của dân tộc Chàm ngày xưa, gần tới Đà
Lạt là nhà thờ M`Lon mang cấu trúc của một ngôi nhà Rông mái dốc với những
đường viền sặc sỡ đầy hoang dă của dân tộc thiểu số vùng Tây Nguyên. Và
trên đường dến ḍng Phanxicô Đà Lạt; cha B́nh có chỉ cho chúng tôi một
ngôi nhà thờ nằm trên đồi cao trước đây do nhà ḍng Phanxicô coi sóc, nhôi
nhà thờ này có h́nh dáng như một ngôi chùa Phật giáo.v.v… Và tất cả các
ngôi nhà thờ nói trên được nhận ra v́ trên nóc đỉnh cao có h́nh Thánh Giá.
Hầu hết các ngôi nhà thờ mà tôi được nh́n thấy hoặc vào tham quan đều uy
nghi, lộng lẫy, đặc biệt là nhà thờ Chính ṭa Đà Lạt. Song xen vào đó cũng
c̣n có một vài ngôi nhà thờ đă quá cũ kỹ theo thời gian, một số ít nhà
nguyện c̣n quá nhỏ bé và chật chội ! Nhưng với tôi dù sao đi nữa, những
h́nh ảnh ấy đă đem lại cho tôi một niềm vui lớn : Nước Chúa có tính cách
phổ quát, dù miền xuôi hay miền ngược, dù những miền đất trù phú hiện đại,
đến những nơi hoang vu lạc hậu, dù là đô thị sầm uất hay những nơi thôn
quê hẻo lánh…Bóng Thánh Giá đă và đang ngự trị trong tâm hồn của người dân
nước Việt. Ơn Cứu Chuộc dành cho tất cả ! Và tôi phải cùng Mẹ Maria đem
Giêsu đến cho Isave và mọi người khắp nơi.
“Trời xanh tường
thuật vinh quang Chúa” ư nghĩa của Thánh vịnh 18. Nhà bác học Newton đă
tuyên bố “ tôi đă nh́n thấy Thiên Chúa qua kính viễn vọng của tôi”.Môisen
đă được hưởng kiến Giavê Thiên Chúa qua bụi gai cháy không tàn trong lần
truyền tin thời Cựu ước. trong hành tŕnh của chuyến đi, tôi đă được tham
quan hầu hết các danh lam thắng cảnh của Đà Lạt :có những nơi hùng vỹ oai
phong như thác Pren, thác Cam ly; có những đồi thông thật thanh cảnh, trầm
lắng trong làn sương khói ngạo nghễ và tự hào như các bậc chính nhân quân
tử chán ṿng danh lợi lui về dựng lều ẩn dật chốn thâm sơn cùng cốc; có
nơi phong cảnh hữu t́nh êm đềm như bản t́nh ca và cũng là nơi hẹn ḥ, gặp
gỡ của biết bao tài tử giai nhân “Thung lũng t́nh yêu”; có những nơi mà
hầu như mọi mầu sắc trên thế gian này đều quy tụ về đây để điểm tô cho
muôn vàn cánh hoa đang độ đua nở ngạt ngào hương sắc, khiến du khách tưởng
ḿnh lạc vào chốn Địa Đàng khi chưa nếm phải Trái Cấm, đó là “Vườn hoa
thành phố”và “Vườn hoa khách sạn Minh Tâm”; có những nơi mặt hồ phẳng lặng
như mặt gương soi bóng mây trời, những rặng thông thẳng đứng là nguồn cảm
hứng bất tận của biết bao văn nhân, thi sỹ. Và chiều chiều trong màn sương
ảo diệu văng vẳng tiếng chuông từ ngọn tháp nhà thờ chính ṭa cao sừng
sững đầy vẻ tôn nghiêm làm ấm ḷng người lữ khách trong niềm tin hướng
thượng… Ôi ! làm sao kể xiết được những kỳ công của Chúa. Đà Lạt đối với
tôi như một bức tranh đầy thơ mộng và quyến rũ mà Thiên Chúa đă tạo dựng
nên cùng với sự cộng tác của bàn tay và khối óc của con người.
-Mầu nhiệm Truyền Tin mặc
khải ḷng thương xót của Thiên Chúa với loài người. Song Thiên Chúa không
thỏa măn chỉ yêu thương loài người hoàn toàn từ phía Ngài, nhưng Ngài muốn
loài người cộng tác vào ḷng thương xót ấy để loài người có thể đi sâu vào
mầu nhiệm Thiên Chúa Ba Ngôi. Và Ngài đă thực hiện ư muốn ấy qua Cung Ḷng
Trinh Nữ Maria.
Có vài địa điểm,
tôi tự nhũ, tại sao người ta lại xử dụng chúng một cách quá mâu thuẫn làm
tôi chạnh ḷng tiếc nuối. Đại Chủng Viện và Giáo Hoàng Học Viện là nơi đào
tạo ra các linh mục, những khối óc và con tim mang h́nh ảnh Chúa Kitô th́
nay đă tiêu điều hoang phế, người ta đă “trưng dụng” và xử dụng không đúng
với giá trị của chúng!
C̣n tại dinh Bảo Đại,
trước khi bước vào cửa dinh người ta buộc “hăy cởi giày (dép)ra” y như lời
Giavê Thiên Chúa đă phán với Moisen trên núi Horép (Xh);tại sao vậy?!!
dinh của một vị vua trần thế đă thoái vị, chỉ c̣n là một di tích của thời
phong kiến mà người ta
lại “tôn trọng và kính cẩn”đến như vậy ư? !!! không ǵ ngoài…mối lợi !?!
Trước nhà
nguyện đă bị đóng cửa của Giáo Hoàng Học Viện, với niềm xúc cảm dâng trào
trong ngậm ngùi tiếc nuối, ư nghĩa của một bài Thánh vịnh đă đến với tôi
trong lời cầu nguyện:
“Lạy Chúa, xin
Chúa đừng nỡ quên, xin nhớ lại Thánh điện Chúa đă thiết lập từ xa xưa, xin
nhớ lại núi Xion Chúa đă lập ngai ṭa. Và giờ đây, ở trên ấy người ta
đă…treo.!!...đủ loại y phục…Thật bất xứng ! Thật xót xa !!!
Ngày cuối cùng
của chuyến tham quan là ngày Chúa nhật. Sau khi hiệp dâng Thánh lễ tại nhà
thờ chính ṭa, chúng tôi chuẩn bị các thứ để trở về. Và rồi chiếc xe đă
đưa chúng tôi xa dần Đà Lạt, bỏ lại sau lưng những rặng thông lặng im tiễn
biệt. Tạm biệt Đà Lạt ! Tạm biệt thành phố đă để lại trong tôi những ấn
tượng thật đẹp, thật êm đềm và thật khắc khoải, hối tiếc !
Lạy Chúa, con
đă được lănh nhận nhưng không muôn vàn ân huệ, con đă được hưởng kiến nhan
Ngài qua biết bao kỳ công tay Chúa. Xin Chúa ban thêm ḷng tin, cậy, mến
để con có thể thực hiện được những công việc nhỏ bé mà Ngài đă đặt hy vọng
nơi con bằng cách chấp nhận cộng tác với Ngài trong công cuộc sáng tạo và
bằng con đường phục vụ.
Lạy Mẹ Maria,
Mẹ đă đến với bà Isave và ở lại đó độ ba tháng. Có lẽ Mẹ đă ở lại để giúp
đỡ chị họ ḿnh trong lúc sinh nở. Xin cho biết phục vụ là chấp nhận cả
những việc mà người ta cho đó là những việc khó chịu nhất.
Kỷ
niệm chuyến tham quan Đà Lạt xuân Giáp Tuất 1994.
Đinh
Hữu Ân
Ca đoàn Cêxilia Dục Mỹ.