ầu năm mới, cầm bút để viết một câu chuyện buồn, là điều mà
riêng tôi, cũng như mọi người chẳng ai muốn làm. Hai chữ nên hay
không nên cứ làm đôi tay tôi ngập ngừng, ḷng tôi bối rối mỗi
khi ngồi vào Computer. Nhưng tự lừa dối ḿnh để viết nên một câu
chuyện vui vô thưởng, vô phạt th́ hoàn toàn trái ngược với tâm
trạng của tôi lúc này. Bằng chi ḿnh viết với sự thật từ trái
tim, từ tấm ḷng của một người bạn viết cho một người bạn, người
anh vừa bỏ chúng ta đi.
Buổi chiều mùa đông, mới bốn giờ rưởi trời đă chạng
vạng tối. Nhận được điện thoại của anh P Đ L từ Toronto. Báo tin
cho Ngầu với Thu biết là:" thằng Tún đă không xong rồi". Hai chữ
"không xong" của anh bỏ hửng hờ ở cuối câu, đă làm tim tôi nhảy
lộn nhịp trong phập phồng, lo sợ, linh tính một điều chẳng lành
đă xảy ra. Nhưng trong ḷng tôi vẫn hy vọng một sự thật đừng đến
nổi phải phủ phàng, quá đớn đau như vậy. Thôi, nhờ Thu nhắn tin
lại với Ngầu, chứ ḷng dạ tôi bây giờ đang rối bời không biết
nói ǵ hơn nữa.
Tôi ngố đó lặng người, ḷng bàng hoàng trong cơn xúc
động quá bất ngờ, bên cạnh tôi chỉ có chiếc phone vô tri, vô
giác nằm lăn lóc trên bàn. Chưa bao giờ tôi mong chồng tôi đi
làm nhanh nhanh về đến nhà như bây giờ, để hai đứa cùng chia sẻ
niềm đau chung với nhau trong lúc này. Trong giây phút cô đơn
tuyệt vọng đó, tôi cố bám víu vào niềm tin vĩnh cửu, nhấm mắt
lại, lâm râm cầu nguyện"Xin Chúa cho anh mọi sự lành".
Chồng con vẫn chưa về. Một ḿnh trong căn nhà vắng,
tôi càng cảm thấy lạnh người, khi nh́n tới cái Bar rượu đang
chưng đầy Christmas card của bạn bè, nguời thân từ các nơi gởi
đến chúc mừng Noel và tết Dương lịch. Tôi lại gần, rón rén, nhẹ
nhàng cầm tấm thiệp của anh lên. Nh́n ngoài, nh́n trong, đọc tới
rồi đọc lui đến thuộc ḷng. Những gịng chữ c̣n tươi thắm màu
mực. Những câu chúc c̣n ấm áp bên ḷng. Như một thông điệp, như
một lời nhắn nhủ cuối cùng của người đi gởi cho kẻ ở lại. Mới
đầu tháng mười hai tôi đă nhận được card Noel của anh gởi. Ông
xă tôi quở:" Thằng Tún thật chu đáo, lúc nào cũng dành nhiều ân
t́nh đặc biệt đến vợ chồng ḿnh". Rồi đây sau những ngày lễ, tấm
thiệp Noel này vợ chồng tôi sẽ trân quư giữ lai. để làm kỷ niệm,
như một kỷ vật cuối cùng của anh gởi tặng.
Sự ra đi đột ngột của anh, là đề tài thân thương để
ông xă tôi cứ nhắc đi, nhắc lại nhiều lần trong các buổi cơm
chiều. Anh kể c cho tôi nghe về hai người bạn cùng chung cảnh
ngộ, cùng đồng hành trong suốt một quá khứ dài, với những niềm
vui, nổi buồn, với những giọt nước mắt lăn dài dở khóc, dở cười.
Một người bạn mà ai cũng muốn được làm bạn, với tánh t́nh nhẹ
nhàng, đơn sơ, tế nhị, tử tế, ân cần. Các đức tính của anh đều
thể hiện rơ nét trên con người thật của anh mỗi khi nh́n vào. Vợ
chồng tôi rất qúy mến và hănh diện v́ đă có được một người bạn
hiền dễ thương như anh, nhưng sao ông trời lại cho vắn số.
Thật t́nh, anh Đôn không phải là bạn của tôi trong
những năm tháng c̣n ở Ninh Ḥa, mà là người bạn nối khố với ông
xă tôi. Bạn chung trường, chung lớp, chung thầy, chung bạn. Bạn
từ thời thơ ấu đến tuổi choai choai chọc thầy, phá bạn. Thời thư
sinh với tay trắng mộng đầy. Thời khoác áo chiến binh với" nợ
tang bồng vay trả, trả vay",thời buông súng rả đàn. Thời đi tù,
thời thanh niên đi công tác nghĩa vụ. Thời hợp tác xă, thời bị
đày đi kinh tế mới. Thời vượt biển ra đi t́m tự do. Cuối cùng
không hẹn mà gặp, hai người bạn thân thuở nào đă gặp lại nhau
trên nước Gia Nă Đại này. Cái xứ mà mùa đông lạnh thấu con tim,
đất trời, vạn vật đều phủ một màu trắng lấp lánh. Gia đ́nh anh
định cư ở Toronto, chung thành phố với gia đ́nh anh Lâm, c̣n gia
đ́nh chúng tôi về thành phố Vancouver. Hai miền đông tây mỗi lần
muốn gặp nhau phải ngồi máy bay đến năm tiếng đồng hồ. Có lẽ vợ
chồng tôi đă đến viếng thăm gia đ́nh anh nhiều lần hơn như anh
hứa đến Vancouver. Nên mỗi lần gặp nhau anh cứ nữa vui, nữa
buồn:" Tao c̣n nợ vợ chồng mày đó Ngầu". Tôi bảo:" Anh Đôn à,
bạn bè c̣n đến thăm nhau được là vui quá chừng, biết để đâu cho
hết, hơi đâu anh cứ bận tâm đến chuyện nợ vay chỉ v́ một chuyến
đi".
Mỗi lần có cơ hội cặp ba gặp nhau như thế này, chúng
tôi vui trọn vẹn như chưa bao giờ được vui, với các màn nói
chuyện thật khôi hài của các anh. Vẫn gọi nhau mày tao, vẫn tên
cúng cơm như tự bao giờ. Thật lư tưởng khi chúng tôi đă sinh ra
và lớn lên cùng thời, rồi sau này đều lập gia đ́nh với người
Ninh ḥa, nên những chuyện ǵ, người nào các anh biết, các bà
chúng tôi cũng đều biết, do đó mỗi lần nói chuyện dễ "bắt nhịp"
vào, thật ăn rơ với nhau. Gặp nhau bao giờ cũng nhắc lại chuyện
những ngày xưa cũ, để cùng vui, cùng cười, để quên rằng mọi
người bây giờ đă và đang trên đường đi vào tuổi lục tuần.
Qua lời kể của ông xă, tôi mới biết thêm anh Đôn c̣n
có một biệt tài. Hồi nhỏ anh mê đọc sách, trong khi các bạn anh
ai cũng lười, nên có bao nhiêu sách đều dồn cho anh Đôn đọc
giùm. V́ anh có bộ nhớ thật dẻo dai, có khiếu kể chuyện hồi hộp,
hấp dẫn, nên dễ lôi cuốn các bạn ngồi xung quanh "nhập hồn" thật
lẹ. Ai cũng tưởng chính ḿnh là những nhân vật trong các câu
chuyện Thần điêu đại hiệp, Tề thiên đại thánh, Anh hùng xạ điêu,
Cô gái đồ long.v.v.
Một đôi bạn tâm ḷng như vậy, nên khi trưởng thành vợ
chồng anh có con gái lớn, c̣n vợ chồng tôi th́ có con trai lớn.
Nên có những lúc trà dư tửu hậu, hai bên mong muốn được làm sui
gia với nhau th́ c̣n ǵ quư bằng. Nhưng rồi những chuyện ǵ cha
mẹ ước nguyện cho đôi trẻ cũng không qua nổi ông Tơ, bà Nguyệt
đă sắp đặt. Chuyện không thành, nhưng t́nh bạn của chúng tôi vẫn
y nguyên, vẫn vuông tṛn như những ngày tháng cũ.
Dầu ǵ đi nữa, tôi vẫn biết ơn anh, đă là người đầu
tiên giới thiệu tôi vào làm quen với trang Web Ninh-hoa.com. Để
rồi sau đó, tôi đă mượn nơi này để trang trải những tâm t́nh
buồn, vui trong cuộc đời của ḿnh như một lối thoát an toàn.
Những năm gần đây, tự nhiên anh rời rạc viết văn, thơ trên
Ninh-hoa.com, thỉnh thoảng tôi có phone nhắc chừng anh, sao
không viết nữa cho bà con đọc, anh chỉ cười bảo chưa có đề tài.
Tôi đă ái mộ gịng văn của anh Hoàng Minh Mục, tôi thích cái lối
hành văn của anh viết, dễ đọc, dễ hiểu, không cầu kỳ, t́nh cảm
nhẹ nhàng làm người đọc dễ cảm thông. Sau này tôi mới biết, anh
bỏ th́ giờ viết lách qua một bên, để nghiên cứu thêm về Phật
pháp. Anh bây giờ đă có một hướng đi riêng, một cái nh́n thực tế
hơn về con người, giữa sự sống và sự chết, biết rồi nên tôi
không dám làm phiền anh nữa. Nếu bảo rằng ông xă tôi là người
bạn thuở đầu đời, th́ anh Lâm là người bạn ở thuở cuối đời của
anh Đôn. Nhưng tôi vẫn tin rằng: nơi giờ phút này, đang chứng
kiến cảnh biệt ly lần cuối, trong tim của hai anh đều có cùng
một nhịp đau mất bạn như nhau. Nh́n tấm h́nh ba người bạn thân
chụp chung trong ngày đám cưới của con gái anh Đôn, giờ đây vĩnh
viễn mất đi một người, ai cũng cảm thấy ngậm ngùi trong cảnh
người đi kẻ ở lại.
Những ngày cuối năm 2010, ông xă tôi đă đại diện gia
đ́nh về Toronto đưa đám tang anh. Như một lời tâm t́nh gởi gắm
đến anh, một người đă khuất. Tôi cầu chúc anh đi về "nơi ấy b́nh
yên". Vĩnh biệt anh Huỳnh Khải Đôn, Hoàng Minh Mục.
