SỐ
MẠNG
Nguyễn Tính
ôi c̣n ngồi đây để viết lại những sự kiện xẩy ra. đó là sự
may mắn rất huyền diệu không thể nào tưởng tượng nổi. Đối
với tôi, một người Công Giáo luôn luôn tin tưởng bởi bàn tay
che chở của Thiên Chúa đă giữ ǵn mạng sống của tôi trong
cơn nguy hiểm…
Hôm đó nhằm
ngày thứ Tư, 12 tháng 1 năm 2011 vào khoảng hơn 1:30 giờ chiều, tôi thấy
hơi vắng khách nên đă lấy cái laptop mở lên, vừa vào trang Ninh Ḥa v́
biết hôm nay Ninh Ḥa sẽ có bài mới để đọc. Tôi đọc chưa hết bài thơ họa
Cảnh Thu của anh Du Sơn Lăng Tử, bỗng một người khách hàng tàn tật chống
gậy bước vô. Ông ta cần một vỉ trứng, tôi vội đứng dậy
đi
lấy vỉ trứng
đưa cho ông. Ông lại nhờ
tôi đi lấy một chai nước ngọt. Tôi quay lưng định đi lấy chai nước, bỗng
một tên cướp mở cừa xông vô, chạy tới ôm chặt tôi. Tôi tưởng hắn giỡn nên
quay mặt lại nói với hắn:”I don’t want to joke…” trong lúc đó mắt tôi nh́n
thẳng ngay cửa, tôi thấy một thằng cướp Mỹ đen khác che mặt nạ chỉ c̣n hai
con mắt, tay hắn cầm khẩu súng đưa ra từ trong áo ấm, ngang tầm bụng, bỗng
một tiếng nổ phát ra ngay lúc đó. Tôi
căm
thấy cằm nhói đau, tôi biết
ḿnh đă bị trúng đạn ngay mặt, nhưng vẫn c̣n tỉnh táo để nh́n tiếp sự
kiện. Thằng cướp đang ôm tôi, thấy tôi bị trúng đạn, hắn thả tôi ra chạy
vội vô trong quầy tính tiền. bấy giờ tôi ôm cằm chạy vội ra cửa sau, nhưng
mặt vẫn c̣n quay lui để nh́n. Tôi thấy tên cướp cầm súng đang đí vào đầu
bà xă, c̣n
thằng ăn cướp ôm tôi th́
đang kéo cái học tủ để lấy tiền, ông khách hàng th́ đứng chết trân ngay
tại chỗ, hai người
khách mới mở cửa, thấy vậy chạy tháo lui. Tôi mở cửa sau chạy ra ngoài,
phóng vội đến cửa sau tiệm”Jim
tax”
kế bên
đập
cửa cầu cứu, nhưng họ không mở cửa, tôi chạy lại sau tiệm núp phía sau
chiếc xe “van” gọi 911: “ I got robe, they shot me, please sent police,
and ambulance hurry up.” Họ hỏi địa chỉ, rồi hỏi tiếp tên cướp có súng
không... tôi bực ḿnh cho địa chỉ và nói thêm” I got shot already, I’m so
tired, don’t ask me many question.” Tôi cúp điện thoại. Tôi lo sợ, cầu
nguyện, suy nghĩ không biết giờ nầy vợ ra sao, rồi lại cầu nguyện...
Khoảng vài phút sau, tôi nghĩ :”Nếu ḿnh núp ngoài nầy, máu chảy ra nhiều
ḿnh sẽ xỉu, thà rằng trở vô lại núp trong tiệm, cứu cấp tới họ sẽ thấy,
c̣n núp ngoài nầy họ t́m không thấy ḿnh sẽ chết.” Tôi len lén mở của trở
vô trong. Trong tiệm khói mù mịt, tôi hoảng hốt tưởng vợ bị bắn định lén
vô pḥng sau lấy súng thủ thế, bỗng nghe tiếng vợ tôi kêu lớn:” anh Tính,
anh Tính anh đâu rồi... “Tôi mừng quá nói:” Anh ở đây.” Vợ tôi chạy vội
tới vừa khóc vừa hỏi rối rít:” Anh bị thương rồi, anh có sao không?” Tôi
trả lời:” Không biết, nhưng c̣n tỉnh táo lắm.” Trong khi đó người khách
hàng thấy tôi chảy máu nhiều quá nên bảo vợ tôi đi lấy chiếc khăn. Tôi lấy
bịt bông g̣n xé ra đắp lên chỗ bị thương.
Khoảng vài phút sau cảnh sát và cứu thương mới tới. Toán cứu cấp đẩy
chiếc băng ca vô, họ d́u tôi nằm lên, rồi đẩy lên xe. Toán cứu cấp lấy kéo
cắt bỏ quần áo tôi ra, họ hỏi tôi bị bắn mấy phát, tôi trả lời họ một lần,
hỏi lại lần nữa:”Mấy lần” , tôi trả lời:” chỉ nghe 1 lần”; “nhưng tôi thấy
hai lổ” ; “tôi không biết”. Họ tưởng tôi bị mất trí nhớ nên hỏi:” What’s
city?” Tôi tưởng họ hỏi thành phố ở nhà tôi nên trả lời: “Northglenn”; “No
over here.”; “Denver”; “What’s year”; “11”; “What’s president?”; “Obama.”
Tôi chợt hiểu nên trấn an họ:” I still remember every thing, don’t worry.”
Bấy giờ ông cảnh sát mới hỏi tên tôi và những lời khai những ǵ đă xẫy ra.
Tại
pḥng cấp cứu, tôi thấy nào là bác sĩ, y tá và một số sinh viên y khoa
khoảng chừng mười người vây quanh chiếc giường băng ca. Ông bác sĩ mở
miệng tôi ra, lấy ngón tay rà trong miệng rồi nói với mọi người:” I don’t
see any thing, take a xray to be sure.” Họ đẩy tôi tới pḥng chụp h́nh, để
đầu tôi trong một cái máy scan tṛn rồi chụp. Sau đó họ đẩy trở lại pḥng
cấp cứu chờ đợi. Khoảng mười mấy phút sau một bà bác sĩ vô pḥng nói với
tôi:” You so lucky, I don’t see any bullet.” Tôi trố mắt nh́n bà ta, mừng
thầm. Bà ta lại nói:” I don’t mean you got lucky by getting shot, but I
mean you lucky for your life. I saw many bone fragments in side, we will
remove them tomorrow”.
Họ
đẩy tôi tới pḥng SICU, anh y tá nói với tôi (tôi chỉ c̣n nhớ mang máng
câu chuyện nên chỉ kể đại khái thôi): “ Anh quá may mắn, tôi chưa bao giờ
nh́n thấy một người bị bắn may mắn như anh, viên đạn chỉ xích sang một tí
có thể giết anh chết. Anh nằn đây chờ ngày mai bác sĩ sẽ giải phẫu lấy mấy
mảnh xương vỡ ra, chúng tôi chờ xem để biết độ sưng từ vết thương, nếu vết
thương sưng lớn chúng tôi cho ống oxy vào cuống họng trước khi giải phẩu,
v́ trong khi giải phẩu không thể bỏ ống oxy vô được, độ sưng sẽ đè ống khí
quyển làm anh khó thở sẽ nguy hiểm. Bây giờ anh nằm đây để chúng tôi theo
dơi chờ tới ngày mai.”
Đêm
đó tôi không thể nào ngủ được, y tá trực khoảng hai tiếng đồng hồ vô thử
máu, lấy nhiệt độ, chít thuốc... khoảng 3,4 giờ sáng tôi thấy đói bụng
kinh khủng, mồ hôi chảy dầm dề, tôi bấm nút cứu cấp kêu y tá, đ̣i ăn,
nhưng tá không cho bảo tôi ngày mai sẽ mổ, không thể ăn được, rán nhịn chờ
ngày mai. Tôi nằm suy nghĩ miên man:” Vừa mừng, vừa sợ, vừa đói, vừa lo
lắng đầu óc quay cuồng trong cơn đau rĩ ră...
Sáng hôm sau, họ đẩy tôi vô pḥng mổ, ông bác sĩ nói với tôi:” Tôi thấy
nhiều mảnh vỡ, và đường nứt, không biết có nên bắt ốc không, nhưng hy vọng
không cần, tôi sẽ cho anh mê ngay bây giờ”. Sau đó họ bịt ống thuốc mê lên
mũi, tôi bắt đầu thiếp đi... Vừa mở mắt tỉnh lại, ông bác sĩ nh́n tôi
cười:” Tôi đă lấy hai mảnh xương ra rồi, anh không sao, may mắn cho anh
lắm.”
Họ
đẩy tôi trở lại pḥng SICU, và theo dơi, săn sóc cho ăn uống hết nguyên
ngày. Sáng thứ Sáu, ông bác sĩ trở lại thăm tôi, và ông cho biết tôi sẽ
xuất viện ngày hôm nay. Trước khi xuất viện họ chuyển tôi đến pḥng nha sĩ
chụp h́nh lại và khám sơ qua rồi cho xuất viện.
Sáng thứ ba, tôi phải tới ty cảnh sát để khai báo và lấy lại giấy tờ. Ông
cảnh sát cho biết: “ viên đạn lấy ra từ trong b́nh chữa lửa nó giống như
viên đạn bắn một người bị chết ở đường Colfax (cách đó vài blocks), họ có
h́nh ảnh người đó nhưng chưa có bằng chứng nên họ đang c̣n theo dơi. “ Tôi
nghe mới thấy ớn lạnh, cứ tưởng hai tên ăn cướp là tay mơ, bị run nên cướp
c̣ chứ ngu ǵ mà bắn trong khi bạn hắn đang ôm tôi. Cũng may cho hắn, viên
đạn bay ra trúng b́nh chữa lửa, phải ǵ trúng bạn hắn lại thêm có chuyện
cười hy hữu khó mà tin... “
Hôm
nay ngồi viết lại câu chuyện xẩy ra mà nhớ lại lời anh Thành (Ninh Ḥa web
master) đă một lần gọi điện thoại hỏi thăm cuộc sống và đă nói với tôi:”
Anh mở tiệm làm ăn không sợ bị ăn cướp à, sao không kiếm hăng mà làm” Lúc
đó tôi đă bị cướp hai lần rồi, bọn cướp chỉ vô chỉa súng lấy tiền chẳng
đáng bao nhiêu, nếu có bị cướp cho nó lấy th́ êm chuyện thôi, tôi ỷ lại
nên không có chút ǵ sợ sệt khi làm ăn trong vùng sôi động, niễn sao buôn
bán khá là được.
C̣n
hơn một tuần nữa mới đúng năm tuổi của tôi, tướng số nói, con mèo là tuổi
hên may mắn. Gần 60 năm qua sự thật tôi được rất nhiều may mắn, nhưng
những sự may mắn đều có giá cả. Năm
75 tôi may mắn thoát ra khỏi nước, cha mẹ tôi nhận được những tin của tôi
thật mơ hồ, hai người tưởng tôi chết, đă đưa tôi lên bàn thờ, mẹ tôi buồn
rồi cũng mất một năm sau đó tôi không hề hay biết, đến khi mẹ măn tang tôi
mới hay tin, một đời làm con bất hiếu chưa bao giờ để tang mẹ, ngược lại
mẹ đă mang tang tôi trong khi tôi c̣n sống.
Những ngày mới đặt chân trên nước Mỹ tôi đă dời 2 tiểu bang, từ Missouri
về Louisiana.
Tôi phải đi làm ruộng, cày bừa, những công việc đồng áng cũng dầm mưa giăi
nắng đâu thua ǵ ở Việt Nam, chỉ hơn một chút là cày bằng xe chứ không
phải bằng trâu. Vào giữa năm 76, lúa bắt đầu trổ bông, tôi dời lên Denver,
Colorado cho đến nay. Trong thời gian đầu, tôi vừa đi làm vừa đi
học(electronic), về nhà c̣n chăm sóc hai đứa con thơ, đó là sự cố gắng
nhất cho sự khởi đầu trên nước Mỹ của tôi. Vào cuối năm 78 tôi học chưa ra
trường, may mắn thi đậu Electrician(cán sự điện) vào được hăng Western
Electric. Từ đó cuộc đời bắt đầu lên hương, tôi vẫn tiếp tục đi học cho
tới khi ra trường. Cứ tưởng như vậy an phận, tôi ít khi làm overtime, cuối
tuần dẫn gia đ́nh đi camping, câu cá. Được vài năm, hăng bắt đầu chia đôi,
tôi trở thành nhân viên hăng AT&T, sau đó lại chia tiếp qua Lucent, rồi
Avaya. Không biết bao nhiêu lần bị laidoff được kêu lại. Như vậy làm chỉ
có một chỗ mà mang tiếng làm cho 4 hăng mới oai chứ. Rồi đến năm 2000 hăng
tuyên bố bán cho Celectica, tôi may mắn vừa đủ thâm niên nên được hưởng
tiền pension (lương hưu) của hăng, và c̣n được hăng Celestica tiếp tục
mướn với quyền lợi lương bổng như hăng Avaya trả, thâm niên được cộng luôn
từ ngày bắt đầu làm với Western Electric cho tới bây giờ. Năm đó không có
ǵ hên bằng, tôi được nghỉ phép của hai hăng trả, tổng cộng gần 3 tháng
phép, và tiền income thêm được gần 1000 đô một tháng(tiền pension của hăng
Avaya). Tôi nghĩ, nếu cuộc đời cứ như vậy có ǵ bằng. Ai mà biết được chữ
ngờ, năm 2001 sau khi đi phép ở Việt Nam về, chỉ đúng 1 tuần, th́ bị biến
cố 9/11 và bắt đầu hảng tuột dốc. Những “Stock” tôi mua 10% tiền lương
hàng tuần của hảng Lucent, Avaya bắt đầu tuột giá. Tôi cứ nghĩ sẽ có ngày
tăng trở lại, nhưng không, càng ngày càng tuột, tôi chán không thèm để ư
(đến khi nhận được Lucent khoảng 500 đô, Avaya khoảng 5000 đô). Mấy chục
ngàn tiền stock bây giờ không c̣n 1 cent. Tôi vẫn tiếp tục làm cho hăng
Celestica nhưng ba ch́m bảy nổi, nhiều khi không có việc tôi phải xuống
làm assemly (làm dây chuyền), sửa, hàn các board điện, các máy móc dần dần
hảng chuyển đi, những board điện hư từ các khách hàng gởi về không cần sửa
chữa, họ thay thế board mới. Tôi thấy có cảm giác hăng bắt đầu có ǵ đó
không ổn. Đầu năm 2002 tôi nhận được tờ giấy layoff (mất việc).
Trong thời gian bị thất nghiệp, tôi trở lại trường CCD
(Community College, of Denver) đổi nghề architecture
(kiến trúc) nhưng học không nổi nên bỏ nữa chừng. Sau đó người bạn giới
thiệu cho vô hăng tiện làm machine operator
(thợ
máy). Mặc dù tôi không biết ǵ về tiện hết, nhưng nhờ bạn bè hướng dẫn nên
cũng làm được hơn 2 năm. Những ngày tháng làm thợ máy tôi không thích lắm,
v́ lâu lâu phải khiêng những cây sắt dài hơi nặng, dầu nhớt dính quần áo
bay mùi khó chịu, bởi thế tôi quyết định bỏ hăng mở tiệm làm ăn.
Lúc
mở tiệm, tôi không có đủ tiền để sang tiệm, tôi quyết định refinance (Mượn
tiền) nhà lấy ra 110 ngàn đô. Tài sản tôi chỉ có cái nhà trả gần hết bây
giờ lại bắt đầu. Đó là một tính toán sai lầm nhất mà tôi không nghĩ ra.
Kinh nghiệm làm ăn tôi không có, nên bị họ lừa sang cửa tiệm hơi đắt. Thời
gian h́nh như tôi không c̣n nữa, giờ mở tiệm từ 9 giờ sáng sớm tới 7 giờ
tối, một năm chỉ đóng cửa có hai ngày ((ngày Christmas và Easter (Giáng
Sinh và Phục Sinh)). C̣n tiền lời kể như đủ sống. Năm 2008 tiệm tôi thê
thảm nhiều khi muốn bỏ tiệm. Một tên người Trung Đông tới mở một tiệp tạp
hóa tương tự tiệm tôi đối diện trên con đường. Hắn cạnh tranh bán phá giá
dưới giá mua, khách hàng kéo qua đó hết. Bên nầy tôi ngồi đuổi ruồi mấy
tháng liền. Cũng may, hắn đă mua đồ ăn cắp bán lại, nên bị cảnh sát theo
dơi bắt ở tù nên hắn dẹp tiệm. Từ đó tiệm tôi bắt đầu bán khá hơn trước
nhiều là do khách hàng dồn hết qua bên tôi.
Tôi
cứ ngỡ rằng rán tới 3 năm nữa sẽ bán tiệm nghĩ hưu, nhưng số phận của tôi
không như ước muốn, không thể tính trước được.
Các
bà sửa má lúm đồng tiền để có chút duyên, có chỗ chứa tiền. C̣n tôi, mặt
đâu đến nổi tệ, vậy mà mấy thằng ăn cướp chơi xấu đục lổ sai chỗ nên tiền
lọt ra ngoài hết rồi, nhưng không sao đó là chuyện nhỏ, miễn sao tính mạng
vẫn c̣n th́ cuộc đời vẫn c̣n hên. Sang Năm Mới là năm tuổi, tôi sẽ mở nụ
cười meo méo, kêu nghèo nghèo cũng vui rồi.
Nguyễn Tính
20/1/2011
