Thời gian dần trôi qua, Kiều sống xa người yêu trong thấp thỏm đợi chờ.
Ngày lại ngày, nàng ngóng mong tin tức từ chàng trong hồi hộp lo âu.
Chiều nhạt nắng t́nh anh nhen nhúm,
Trao gởi nàng hương vị t́nh yêu
Anh đi xa vắng đ́u hiu,
Không lời nhắn gởi hắt hiu đợi chờ!
Rồi một hôm, Kiều đă biết được nàng thọ thai với chàng. Nỗi lo lắng càng
đè nặng trong ḷng. Nàng t́m mọi cách để hỏi thăm tin tức về Hai Ka, ngày
rồi tháng cứ dần trôi trong vắng lặng đợi chờ. Lắm lúc nàng thấy một ngày
dài vô tận, rồi một tháng, một năm trôi qua…Hai Ka vẫn không liên lạc ǵ
cả. Nàng sống trong cô quạnh, thất vọng ê chề. Nhưng Kiều vẫn chịu đựng
trong đau thương, trong ṃn mỏi. Dần dà thai nhi càng lớn. Nàng luôn thương
nhớ da diết và suy nghĩ về người yêu. H́nh ảnh chàng lúc nào cũng hiện rơ
trong tâm trí nàng. Đêm đêm, nàng xoa bụng và nựng nịu với đứa con trong
bụng ḿnh:
- Anh sẽ về với mẹ con. Anh không thể nào bỏ rơi mẹ con đâu.
Rồi nàng ứa nước mắt thở dài trong uất nghẹn.
Như linh cảm, thai nhi cục cựa trong bụng nàng, như nghe được lời thầm ước
của mẹ. Một ngày nào đó, Kiều sẽ nhận được tin tức của người yêu gởi về, rồi một ngày không xa chàng sẽ về với mẹ con …
Nàng cố gắng nghĩ về những điều vui, tạo niềm tin và hy vọng, may mắn sẽ đến
với mẹ con nàng. Thỉnh thoảng Kiều nằm mơ thấy người yêu trước mặt, nhớ lại
những giây phút chăn gối mặn nồng giữa nàng và người yêu, bao kỷ niệm đẹp
của t́nh lứa đôi son trẻ. Rồi giấc mơ bỗng chợt tan biến đi và để lại cho
nàng một khoảng không gian trống rỗng, vắng lặng, mong chờ. Lúc nào h́nh
ảnh khuôn mặt của Hai Ka cũng in hằn trong tâm trí nàng, tưởng chừng như đă
in sâu vào bào thai mỗi lúc một đậm đà, rơ nét.
Kiều cưu mang bào thai, thắm thoát đến thời kỳ khai hoa nở nhụy. Nàng hạ
sinh cháu trai kháu khỉnh, nét giống Bố như khuôn đúc.
Thế rồi, Kiều sống âm thầm, lặng lẽ, chịu đựng. Một mặt nàng phải mưu sinh
kiếm sống để nuôi con. Giữa thời buổi loạn ly,
chiến tranh mỗi ngày một căng thẳng,
chết dở sống c̣n, cuộc đời nàng rất cơ cực. Một thân một ḿnh, nàng phải
bươn chải, nay đây mai đó để mưu sinh. Trong tâm nàng luôn cầu nguyện cho
đứa con được khỏe mạnh, chóng lớn.
Nàng ấp ủ một bầu tâm sự,
Chuỗi ngày dài thui thủi nuôi con
Dạ buồn tâm năo héo hon,
Ngày về xa quá núi non trùng trùng!
Kiều nhớ người yêu tột độ, nỗi nhớ nhung đè nén tâm can nàng. Ngày lại
ngày, nàng mong ngóng tin tức chàng gởi về, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Sáng
sáng, nàng theo dơi bóng dáng người đưa thư thoáng qua nhà hay ngong ngóng
tin tức từ bạn bè gởi đến. Quá tuyệt vọng, nàng thầm khóc một ḿnh và tự
nhủ trái tim chàng có sắt đá chăng! Có giống tim nàng đang thoi thóp từng
giờ, nhưng vẫn dâng ngập tràn t́nh thương đến với người ḿnh yêu dấu trong
tưởng nhớ… Nàng cầu mong và khấn nguyện với thần giao cách cảm, khơi dậy
trái tim chàng, trong giây phút nào đó cảm thấy chạnh ḷng nhớ đến
nàng, người mà chàng đă từng đêm ắp ủ, chăn gối mặn nồng, đang ṃn mỏi đợi
trông tin tức. Nhiều lúc nàng ngất lên trong sự uất nghẹn dăi dề…!
Mỗi chiều chiều, Kiều đang nấu cơm thường nghe tiếng hát ngọt ngào của ca
sĩ
Hương Lan
như rót vào cơi ḷng nàng với lời ca ví von. Nàng nghĩ lại về ḿnh, ḷng
càng tái tê, năo nuột tâm can…!
Ngày đi ḿnh đă hứa
Toàn những
lời chan chứa…
……………………………………
Nhưng
anh vắng hồi thư
Thế
là anh hững hờ
Hoặc
là anh không nhớ …!
Đêm đêm nh́n đứa con mà ḷng nàng càng tê tái. Hạnh phúc đâu? Nàng chỉ
thấy hạnh phúc bên con. Hạnh phúc cuộc đời nàng th́ sao? Nàng nh́n quanh
bốn bức tường trống vắng, chỉ ngọn đèn dầu leo lét tỏa ánh sáng yếu ớt
trong căn pḥng nhỏ. Nơi đây nàng ghi lại nhiều kỷ niệm trong cuộc sống
t́nh ái mà bây giờ nàng cảm thấy như đă lùi dần vào dĩ văng. Càng nghĩ
đến, nàng càng cảm thấy thấm thía cơi ḷng, nhất là những đêm mưa lạnh. Kiều cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Mỗi lần nghe tiếng chân đi bên
ngoài, nàng ước mong bước chân chàng về. Nhưng rồi bước chân mỗi lúc một xa
dần theo tiếng mưa rơi trong đêm vắng!
Bao nỗi nhớ nhung người yêu da diết,
dâng ngập tận đáy ḷng nàng.
Chỉ cần một hồi âm
Là em mừng
vui lắm
Cớ
sao anh phụ ḷng !
Kiều không dám nghĩ tới việc Hai Ka có:”cao chạy xa bay” chăng! Chàng có “
phất cờ đổi gió ” không? Thật sự nàng không hề nghĩ đến điều ấy và vẫn
nuôi một niềm hy vọng ngày mai sẽ tươi sáng. Tuy hy vọng c̣n quá mong manh
đối với nàng.
Lắm lúc nh́n ánh trăng xuyên qua bức rèm cửa sổ pḥng ngủ, Kiều nhớ lại
những đêm trăng t́nh tự cùng Hai Ka vào những ngày cuối tuần, ḷng nàng
càng thắm thía. Kiều tự nhủ cơi ḷng:
Ánh trăng thề ước trên không,
Cuộc t́nh chứng giám ḷng mong trở về,
Anh đi xa thẳm không hề,
Gởi làm tin tức ngày về gần xa…!
Càng nghĩ hai
ḍng nước mắt ràn rụa tuôn trào ướt đẫm chiếc
gối ái ân mà nàng
cùng Hai Ka tựa đầu bên nhau ngày nào. Bây giờ nàng vẫn c̣n cất giữ nó, đó
là
kỷ vật cho mối t́nh keo sơn mà nàng đă tự nhủ ḷng ḿnh.
Nàng đà thổn thức đêm qua,
Nhớ nhiều kỷ niệm mặn mà anh trao,
Vật lưu vẫn giữ ngày nào,
Mái đầu tựa gối, vẫy chào chia tay…
Mú thơm thoảng mát
của nước hoa đặc biệt chàng dùng c̣n phảng phất…Mùi thơm của mái tóc, của
da
thịt bây giờ nàng thấy thiếu vắng! Đă bao mùa trăng đến
và đi qua cuộc đời nàng. Và cũng đă bao mùa trăng lỗi hẹn…!
Bao năm tháng trăng thề nhớ mắ,
Lặng lẽ nh́n trống mái bồ câu
Ước ao giải tỏa ưu sầu
Vui mừng hạnh phúc một bầu đầy vơi!
Thắm thoát ngày tháng trôi qua, con biết đi, biết chạy. Tiếng nói đầu môi
của đứa con gọi Ba Ba, gợi lên công cha sinh mẹ dưỡng. Nàng ôm con vào
ḷng, nựng nịu, hôn con tŕu mến. Những lúc này Kiều nhớ người yêu hơn bao
giờ hết. Bây giờ hiện thân của chồng nàng là h́nh ảnh đứa con yêu quí mà
nàng đă tưng tiu, ôm ấp.
Trẻ thơ tiếng
gọi Ba yêu,
Ḷng đau thương quá đ́u hiu cơi buồn.
Trong tâm quyết chí luôn luôn,
Nuôi con khôn lớn nguyện muôn an lành !
Ba năm nữa lại trôi qua. Mùa Xuân 1975, chiến cuộc lan rộng,
vận nước nổi trôi,
mỗi người một ngă. Hai Ka theo đoàn di tản trên
C47, chiếc phi cơ cuối cùng rời phi trường Tân Sơn Nhất Sài G̣n vào một
ngày khói lửa rợp trời trước
30/4/1975, bỏ lại sau lưng quê hương xứ sở và bao
người thân yêu.
Một cuộc đổi đời lớn trong lịch sử người dân Việt!
Từ dạo ấy, dầu sôi lửa bỏng,
Chiến cuộc tàn, lều chơng bay đi
Đau thương bao nỗi sầu bi,
Ba mươi năm cũ có ǵ cho nhau !
Trước hoàn cảnh đất nước đau thương, theo ḍng đời xuôi ngược. Kiều sống lăn
lộn, nay đây mai đó, với đứa con thơ dại, kiếm sống qua ngày. Cũng như bao
người khác, nàng t́m mối ra đi. Thế rồi Mẹ con nàng được phước lành đến đất
định cư, nơi mà nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến. Vốn tháo vác, chăm chỉ và giàu nghị
lực, Kiều đă làm nên cơ nghiệp. Nàng nuôi đứa con ngày khôn lớn, thành nhân
trên xứ người. Một điều đặc biệt, Kiều vẫn giữ trọn mối t́nh chung thủy với
người yêu dẫu bao năm xa cách, vật đổi sao dời. Tấm ḷng nàng vẫn thủ tiết
chờ chồng trở về tạo dựng hạnh phúc mái ấm gia đ́nh.
Mong sao con trẻ thành danh,
Vườn hoa t́nh ái nở đành chia phôi.
Một ḷng chung thủy sống đời,
Nàng luôn thủ tiết chờ thời gian trôi!
Hai Ka giă từ vũ khí, sống cuộc đời thường dân, đi làm sinh sống trong t́nh
thương yêu vợ con, vui hưởng hạnh phúc riêng tư từ khi chàng đặt chân lên
đất Mỹ sau ngày di tản.
Ba mươi năm trôi qua, t́nh cờ nhân buổi đi cùng bạn ghé tiệm ăn ở Texas để
chiêu đăi một dịp gặp lại bạn bè. Nơi đây là vùng đất hứa
mà Hai Ka đă dừng chân từ khi đến Mỹ.
Cuộc t́nh sử ngày xưa đă khơi lại trong đời của đôi uyên uơng trẻ đẹp ngày
nào…
Kiều, người chủ tiệm đưa mắt nh́n khách, nhận diện ra Hai Ka, người yêu của
ḿnh năm xưa. Nàng vui mừng, trong ḷng xuyến xao, mong được đối diện chàng
nhưng nàng không tiện ra mặt.
Trong một dịp khách vào quán nước,
Ngẩn ngơ nh́n dáng dấp người xưa
Trong ḷng rộn ră như mưa,
Nàng đà biết được ‘‘người xưa’’ đây rồi!
Ăn xong, Hai Ka đến quầy trả tiền. Người thu ngân
nghe giọng nói của Kiều từ trong vọng ra:
_ Bàn số 1 tính tiền rồi.
Thế là người thu ngân không nhận tiền Hai Ka.
Lúc này chàng cảm thấy ngỡ ngàng và tự hỏi:
_ Chẳng lẽ có ai trả tiền giùm cho ḿnh chăng?
Đang miên man suy nghĩ, chưa kịp trả lời cho câu hỏi của chính ḿnh. Hai Ka
nhận một mảnh giấy từ người thu ngân với lời dặn ḍ trong bí mật:
_ Ông về nhớ gọi số này để có người muốn hỏi thăm…
Hai Ka đọc nhẩm ḍng chữ trên tờ giấy nhiều lần. Anh mĩm cười khoái chí và
nghĩ bụng chắc là lần này ḿnh trúng mánh lớn, cô chủ đă chịu ḿnh rồi.
Hai Ka nói lớn tiếng với người tính tiền:
_ Tôi xin cám ơn cô chủ. Nhờ chị chuyển lời giúp.
Hai Ka cất mảnh giấy vào túi và quay lưng ra về cùng bạn.
Lúc từ giă bồi hồi nhận được,
Mảnh giấy ghi địa chỉ làm tin
Đắn đo suy nghĩ gọi t́m,
Người xưa cảnh cũ im ĺm trong tâm!
Đi trên đường Hai Ka chuyện tṛ với người bạn về chuyện xưa, chuyện nay
trong t́nh bạn hữu.
Về đến nhà, Hai Ka gọi điện thoại theo số ghi trong mảnh giấy:
_ Hello, đây là người khách…
Hai Ka mới giới thiệu chưa hết câu, bên kia đầu dây điện thoại, cô chủ
tiệm nghe tiếng người quen, vội trả lời với giọng nói thân thiện:
_ Hello, chào Anh. Anh khỏe không?
Lịch sự trong phép xă giao, Hai Ka đáp :
_ Thưa khỏe, Cám ơn cô. C̣n cô khỏe không?
Rồi Kiều hỏi thăm Hai Ka về những người quen biết ở quê nhà dạo ấy, nào
là Lan…nào là Điệp… Nhưng không đề cập đến tên nàng.
Khi nghe nàng nhắc đến thời điểm ấy, Hai Ka đoán ra ngay người đang nói là
ai. Chàng nhanh trí và hỏi cô chủ tiệm :
_ Vậy th́
Kiều bây giờ ở đâu? Cô có biết không?
Trong giây phút rung động, xuyến xao với bao nỗi nhung nhớ, nàng ôn tồn nói
:
_ Chính em là Kiều đây. Anh c̣n nhớ Kiều không?
Hai Ka và Kiều trong giây phút ngỡ ngàng sau thời gian dài xa cách, hầu như
đều có cùng một tâm cảm : quả đất tṛn có ngày cũng gặp nhau. Hai người
vui mừng khôn xiết. Giây phút ngỡ ngàng vụt đi, nhường chỗ cho sự hỏi han
thân t́nh về hiện tại, cuôc sống gia đ́nh thế nào giữa hai người…
Nhân dịp này, Kiều đă nhắc lại bao chuyện buồn vui xưa nay và nàng đă tâm sự với Hai Ka
về đứa con trai của chàng đă lớn khôn.
Nàng nhả ư mời Hai Ka:
_ Khi nào mời Anh ghé đến thăm con.
_ Anh sẽ đến, Hai Ka đáp.
Chàng cảm thấy mừng mừng trong ḷng, Hai Ka sẽ gặp lại người yêu xưa và
đứa con yêu quí mà sau bao năm trời xa cách, tuyệt nhiên chàng chưa hề
được biết.
Anh có ngỡ đây lời t́nh lẻ,
Bao nỗi niềm thỏ thẻ lăng quên
Ba mươi năm vẫn vững bền,
T́nh anh thắm thía
êm đềm giấc mơ !
Hai ka rất nôn nóng ngày trở lại để được dịp mặt nh́n mặt người yêu, được
dịp thăm con. Chàng sắp xếp công việc hoàn tất để dành thời gian cho lần
gặp gỡ
đặc biệt đáng ghi nhớ này.
Một ngày nọ, Hai Ka đi cùng người bạn thân đến tiệm ăn, Hai Ka mời bạn
ngồi
vào bàn. Chàng đi thẳng tới quầy tính tiền, nói với cậu con trai:
_ Đây là chú Hai Ka. Nhờ cháu nói giùm chú đă đến tiệm và muốn gặp
cô Kiều.
Hai Ka lặp lại y lời nói mà Hai Ka đă được nàng dặn trong buổi chuyện tṛ
hôm trước trên điện thoại, Kiều cũng đă dặn ḍ trước cho đưá con trai về
điều này. V́ thế, khi nghe nói như vậy, đứa con trai liền cầm điện thoại gọi mẹ để báo tin. Kiều cảm thấy rộn lên
niềm vui sướng, bảo đứa con trai đưa điện thoại để Hai Ka nói chuyện với
nàng. Giọng Kiều lanh lảnh:
_ Anh đến rồi hả. Anh chờ em sắp xếp công việc rồi đến gặp con.
Hai Ka vào bàn ngồi cùng người bạn đang chờ ḿnh. Bỗng bạn đập vai Hai Ka
và nói:
_ Sao cậu con trai ấy giống mày quá vậy!
_ Thật hả? Giống ở điểm nào ? Hai Ka hỏi
_ Tao thấy nó giống mày 100% như khuôn đúc.
Trong lúc chờ Mẹ tới gặp chú Hai Ka, cậu con trai cầm tập thực đơn đến bàn
để
mời khách:
_Thưa, mời hai chú dùng ǵ? uống ǵ?
_ Cám ơn cháu. Hai Ka đáp.
Sau đó, Hai Ka quay sang hỏi bạn:
_ Mày ăn ǵ? uống ǵ ? Mày kêu đi.
Trong lúc chờ ghi món ăn, đứa con trai đứng chăm chú nh́n Hai Ka, trong
tâm trí có linh cảm một điều ǵ liên hệ đến mẹ ḿnh. Cậu con trai cũng có
thêm suy nghĩ hai người khách này có quen biết với mẹ, nên mời khách có vẻ
thân thiện. Sau khi lấy thực đơn của khách xong, cậu con trai quay về quầy
tính tiền gặp mẹ.
T́nh chăn gối bao đêm đành nở,
Quên người yêu gắn bó tâm t́nh
Con t́m Cha măi lặng thinh,
Cha con đối mặt, con nh́n theo Cha!
Trong tích tắc, một khay đồ ăn đầy hương vị Việt Nam, đặt lên bàn, nóng
hổi, thơm phức và hai ly sinh tố bơ.
Cậu con trai với giọng vui vẻ trong nụ cười mời khách :
_ Mời hai chú dùng. Chú cần ǵ thêm gọi cháu biết.
_ Cám ơn cháu, Hai Ka và người bạn đều nói.
Trong lúc ngồi ăn, Hai Ka nhắc lại câu hỏi đùa của bạn:
_ Mày thấy nó giống tao thật hả?
_ Ừa, giống lắm. Bạn đáp rồi nói tiếp:
_ Nó là tác phẩm của mày phải không? Tao nghi ngờ quá! Mày nói thật
đi.
Hai Ka chúm chím cười và nghĩ bụng chắc thằng bạn đoán đúng quá. Để xem
thử ra sao.
Nhiều lúc Hai Ka muốn tâm sự nỗi ḷng và hoàn cảnh của ḿnh cho bạn biết
nhưng
rồi lại thôi. Để trả lời câu hỏi ṭ ṃ của bạn, Hai Ka nở nụ cười nh́n bạn
như muốn bạn ḿnh thông cảm cho đời trai lính chiến, cuộc sống nay đây mai
đó, sóng nước mây ngàn, gió thoảng bèo trôi…!
Nghe chuyện kể trong ḷng suy nghĩ,
Có phải chăng t́nh sử đă ghi
T́nh đời nghiệt ngă sao b́,
Ông Tơ bà Nguyệt khó bề xe duyên!
Ăn xong, người bạn đứng dậy vỗ vai Hai Ka và nói:
_ Tao về trước cần chút việc. Chúc mày có tin vui.
Hai Ka chào bạn ra cửa rồi đi về phía quầy. Thấy Hai Ka bước đến, đứa con
trai liền nói:
_ Mẹ cháu đă tới đang chờ chú ăn xong.
Nghe con nói vậy, Kiều từ pḥng phía sau bước ra chào Hai Ka:
_ Chào Anh.
Hai Ka tiếp lời:
_Chào em.
Hai Ka và Kiều gặp nhau trong giây phút mừng rỡ, thân thiện như những ngày
bên nhau thuở nào. Kiều đăm đăm nh́n Hai Ka biểu lộ sự nhớ nhung của ḿnh, nhưng nàng đè nén và ôn tồn nói:
_Anh khỏe không?
_Cám ơn em. C̣n em khỏe không? Hai Ka tỏ lời âu yếm.
Kiều bước ra phía ngoài, đưa tay chỉ vào ghế:
_ Mời anh ngồi. Em muốn giới thiệu đứa con trai của chúng ḿnh.
Hai Ka bước chân theo nàng, ngồi vào bàn cạnh quầy thu ngân.
_ Cám ơn em. Hai Ka đáp.
Nghe Kiều nói như vậy, Hai Ka chợt vui rộn lên trong ḷng, nh́n mặt nàng
với vẻ tin yêu và ẩn chứa giây phút suy tư. Chàng cuối đầu trầm ngâm, sắp
được gặp đứa con trai của ḿnh mà thời gian xa vắng khá lâu ḿnh chưa được
biết.
Hai Ka bỗng nghe giọng Kiều gọi đứa con trai:
_Khôi con.
Cậu con trai nghe gọi, lật đật đến đứng bên cạnh Mẹ.
Mẹ muốn gọi con đến để giới thiệu:
_ Đây là Ba của con. Kiều nói.
Nghe mẹ giới thiệu, Khôi vui mừng, miệng nói vồn vă:
_ Con kính chào Ba. Ba có khỏe không? Ba đang ở đâu?
Con nghe mẹ kể nhiều về Ba. Mẹ rất mong gặp lại Ba. Con cũng rất mong gặp
Ba. Hôm nay mẹ và con có được niềm hạnh phúc lớn lao gặp lại Ba sau thời
gian dài mong ngóng tin tức của Ba!
Không có niềm sung sướng, mừng vui
nào bằng trong giây phút vợ gặp lại chồng,
con gặp được cha, cha gặp được con! Trên nét mặt ba người bộc
lộ hẳn ḷng hân hoan tột độ, Hai Ka rất mừng gặp được Khôi. đưá con trai mà
chàng chưa một lần biết đến.
Nghe Khôi tâm sự nỗi ḷng, Hai Ka càng xúc động hơn, t́nh thương dâng trào
trong ḷng, Hai Ka ôm vai Khôi trong t́nh cha con thắm thiết. Chàng đưa
mắt nh́n Kiều như để tỏ lời cám ơn đă cho chàng đứa con trai trông vẻ
khôi ngô tuấn tú, khôn ngoan, hiền lành. Ánh mắt Hai Ka nh́n Kiều như để
thương cảm cho những việc làm trong quá khứ của chàng.
Bỗng có khách đến. Khôi xin phép ba mẹ bước ra phía ngoài.
Trong không gian nhỏ hẹp tại một góc căn pḥng của tiệm ăn, Kiều và Hai Ka
ngồi bên nhau như một cặp t́nh nhân son trẻ ngày nào…
Giây phút gặp gỡ hàn huyên tâm sự cùng với dư âm những ngày tháng cũ !
Kiều muốn sống lại dĩ văng của cuộc đời. Vui buồn lẫn lộn. Đắng cay nếm
mùi.
Khổ cực trải qua… Đôi ánh mắt nh́n nhau, chứa chan bao t́nh cảm dạt dào nhớ
thương, cảm xúc dâng trào tự đáy ḷng mỗi người. Kiều tỉ tê kể lại kỷ niệm
buồn vui, đau thương, sóng gió dập vùi mà nàng đă trải qua trong cuộc đời.
Nào những lúc bụng mang dạ chữa, thời kỳ thai nghén không có người yêu bên
cạnh vỗ về.
Nào những đêm trằn trọc thao thức thâu canh nhung nhớ người yêu. Rồi đến
ngày hạ sinh con trong hoàn cảnh thiếu cha bên cạnh. Những nỗi đau buồn
không hề được người yêu gởi lời thăm hỏi, dù chỉ một lần thôi cũng để làm
tin… Kiều đang nói trong uất ức nghẹn ngào, với hai ḍng lệ tuôn trào lăn
dài trên má, Nhiều lúc nghe tiếng nấc dài, nàng than thở cho thân gái nổi
trôi của ḿnh…!
Hai Ka cảm thấy xót xa ḷng, đặt đôi tay ḷng trong bàn tay nàng như để xoa
dịu
vết thương đau của người yêu đă gặp phải trong thời gian xa vắng. Hai Ka
nh́n
Kiều trong sụt sùi tiếng khóc, chàng cuối đầu trầm ngâm tạ t́nh:
_ Anh xin lỗi em. Anh xin lỗi em. Kiều tha lỗi cho anh.
Hai Ka lấy khăn lau đôi ḍng lệ ướt đẫm trên má nàng. Chàng vuốt lại mái
tóc nàng đang buông xỏa…
Với giọng uất nghẹn dăi dề. Kiều khóc cho cuộc t́nh dang dở !
Nàng tự trách móc cho thân phận bèo trôi không bến đậu của ḿnh. Đời nàng
đă gặp cuộc t́nh trăm cay ngh́n đắng. Hai ḍng nước mắt cứ tuôn rơi, ràn
rụa
trên má. Kiều nói trong tiếng nức nở, nghẹn ngào, cơi ḷng nàng như đă chết
lịm…!
_ Tại em…và tại em …!
Trong vài phút giây, Kiều nh́n chăm chăm Hai Ka, đôi mắt chớp chớp như để
biểu
lộ sự cam chịu bao nỗi thống khổ dày ṿ nàng, mong chàng với chút ḷng chia
xẻ!
Hai Ka càng cảm thấy đau xót tâm can. Với những lời nỉ non tê tái của Kiều
đă rót vào ḷng Hai Ka như những mũi kim đâm nhói trái tim chàng.
Thỉnh thoảng Hai Ka nh́n ra bên ngoài trong giây phút tạo sự thư giăn tâm
hồn.
Để khuyên lơn Kiều, Hai Ka nhận hết lỗi lầm:
_Tại anh, tại anh đă quá nông nổi nên bỏ đi hôm ấy… Tất cả là tại
anh.
Mong em tha thứ cho anh, Hai Ka ôm choàng Kiều trong ṿng tay âu yếm, tỏ
lời yêu thương và sống lại những giây phút bên nhau ngày nào.
Hai đôi mắt nh́n về một hướng, hai trái tim rung cảm trong từng nhịp thở.
Như
muốn Kiều thông cảm cho hoàn cảnh của chàng, một người lính trong thời đất
nước chiến chinh. Hai Ka kể chuyện chiến trường khốc liệt ngày ấy ở quê
hương. Nào t́nh h́nh chiến sự căng thẳng, dầu sôi lửa bỏng. Nào những buổi
hành quân chết dở sống c̣n trong lửa đạn. Nào những lần thoát chết trong
công tác phi vụ đường dài…
Hai Ka nh́n Kiều với ánh mắt tŕu mến yêu thương trong lời nói:
_ Mạng sống của anh đều nhờ em ngày đêm cầu nguyện ơn trên phù hộ !
Anh muôn vàn ghi nhớ…
Nhưng rồi t́nh đời nghiệt ngă…!
Trong giây phút suy nghĩ, Hai Ka bóp trán thở dài trước một t́nh huống quá
ư nan giải. chàng không thể thay đổi được cuộc sống hiện tại của ḿnh. Đôi
lúc Hai Ka cảm thấy lương tâm bị dày ṿ trong quyết định trở về cuộc sống
hạnh phúc thường ngày với vợ con mà chàng đă tạo dựng lâu nay.
Hai Ka thổ lộ tâm t́nh cùng người yêu trong phút giây chạnh ḷng.
_Em cố gắng t́m nguồn vui sống bên con. Anh sẽ đến thăm em và con. T́nh
cảm của em và con, anh rất trân quí, không bao giờ phai nḥa trong trái tim
anh.
Hai Ka trao Kiều nụ hôn tạm biệt. Hai người tay trong tay sánh bước ra
cửa. Khôi theo chân tới gần mẹ. Hai mẹ con nàng tiễn chào Hai Ka trong lưu
luyến và mong mỏi ngày Hai Ka trở lại viếng thăm.
_ Anh nhớ thường đến thăm em và con nhé. Kiều nói trong bịn rịn.
Hai Ka lặp lại lời nói của Kiều như để nhớ và không bao giờ quên.
_Anh sẽ đến thăm em và con thường xuyên.
Giọng Khôi nói lớn:
_Con chào Ba, Con mong Ba thường đến thăm để mẹ và con được vui.
Tưởng rằng nỗi vui mừng khôn xiết của Kiều khi gặp lại Hai Ka trong niềm
hạnh phúc dạt dào. Nào ngờ, nỗi đau thương lại càng năo nề trong cuộc đời
t́nh duyên của Kiều. Nàng vỡ mộng, càng đắng cay chua xót và thất vọng
ê chề. T́nh ta đôi ngă. Duyên phận dở dang. Kiều chỉ biết thở than cho
phận số hẩm hiu, thân gái bọt nước bèo trôi của ḿnh!
Đớn
đau chết lịm t́nh tôi,
Bao nhiêu mộng ước thôi rồi vỡ tan.
Thân c̣ mỏi cánh lạc đàn,
Thương thay phận số phũ phàng đắng cay!

Trên đường về, Hai Ka cảm thấy cơi ḷng ray rức, mặc dù niềm vui đến với
chàng là đă gặp Kiều và biết được đứa con trai mà mấy chục năm qua chàng
chưa được biết. Hai Ka cũng đă có dịp sống lại với người yêu sau bao năm
xa cách, mặc dầu chỉ trong khoảnh khắc. Mặt đối mặt nhưng rồi ḷng cách
ḷng…!
Tuy vậy, Hai Ka cũng đă cảm thấy phần nào an tâm là hai mẹ con Kiều đều có
cơ nghiệp sinh sống. Khôi, đứa con trai đă khôn lớn, đă thành nhân và là chủ nhân một nhà hàng khá lớn ở đây. C̣n Kiều, người
yêu xưa của chàng, cũng là chủ nhân một nhà hàng sang trọng trong vùng.
Chàng tự măn đă gặp lại Kiều và con dẫu cho t́nh cảm c̣n lắng đọng trong
tâm. Từ dạo đó, bao nhiêu h́nh ảnh và kỷ niệm năm xưa dần dần khơi lại
trong trí chàng. Lắm lúc, chàng tự hỏi:
_Cuộc sống mẹ con nàng như thế nào trong hoàn cảnh con thiếu cha?
Hai Ka cảm thấy hối hận, ḷng dày ṿ. Trong thâm tâm, chàng cảm thấy thiếu
trách nhiệm và thiếu bổn phận làm chồng, làm cha chăng!
Chàng đă bận rộn những chuyến công tác phi
vụ đường dài hay v́ thời thế chiến tranh khói
lửa đă ảnh hưởng và chi phối đến tâm
tư của chàng chăng!
Hai Ka đặt ra nhiều câu hỏi và tự trách ḿnh với hậu quả việc làm của
chàng trong quá khứ…
Thế rồi từ đó về sau, thỉnh thoảng Hai Ka ghé thăm mẹ con nàng. Nh́n
Khôi, đứa con trai của Hai Ka, thể hiện qua vóc dáng dũng mạnh, con người
tràn đầy nhựa sống và nhiều nghị lực, một thanh niên mang ḍng máu hào hùng
của dân tộc Việt, ḍng máu của một sĩ quan không quân đầy gan dạ với ư chí
kiêu hùng
trong thời ly loạn.
Tuy thời gian xa cách quá lâu nhưng tấm ḷng son sắt của Kiều vẫn một mực
sắt son, dẫu cho với bao vật đổi sao dời của thế cuộc, sự đời dâu bể, bao
nỗi đắng cay mà nàng đă gặp phải, nàng vẫn sống trong đợi chờ.
Lắm lúc Kiều cũng đă tự trách ḿnh v́ quá hờn dỗi mà làm mất đi hạnh phúc
của đời nàng. Kiều tự rút ra một bài học kinh nghiệm đau thương của chính
bản thân ḿnh.
Làm sao ḷng được
tỏ bày,
T́nh người tri kỷ những ngày đợi mong.
Dẫu cho cuộc sống vô song,
Ḷng nàng vẫn thấy t́nh trong mong chờ!
Hai Ka đă nhận thấy cái chân giá trị của t́nh yêu
thương trong lẽ sống của con người. Tuy Hai Ka đă trở về vui hưởng hạnh
phúc gia đ́nh riêng nhưng trong tâm tư chàng vẫn c̣n lắng đọng bởi sợi dây
liên lạc trong t́nh yêu thương ruột thịt mà chàng không thể tách rời xa
được.
Trong anh vẫn tự hào là một con người khí phách, có ư
chí cao của một kẻ sĩ tài ba. Mặc dù sống bôn ba
lưu lạc nơi xứ người, anh luôn có quan niệm sống v́ nước quên thân
ḿnh. Đó là một nghĩa cử tốt đẹp đáng được đề cao của người chiến sĩ can
trường trong cuộc đời binh nghiệp.
Trở về đời sống riêng tư, Hai Ka cảm thấy cần dậm chân tại chỗ, dành t́nh
yêu thương cho đứa con để đền bù lại thời gian dài bị mất mát to lớn.
Riêng chàng cảm thấy ngẩn ngơ,
Với ḷng trách móc thờ ơ của ḿnh.
Tiếc rằng anh phải làm thinh,
Cuối đầu tạ lỗi tâm t́nh cùng em…!
Cuộc đời muôn vạn nẻo, mỗi người có một hoàn cảnh riêng tư. Hai Ka cũng đă
cảm thấy thiếu sót một cái ǵ đó trong cuộc đời của ḿnh, không thể hàn gắn
được. Bổn phận làm chồng, làm cha chăng?
Trong cuộc sống muôn h́nh vạn nẻo,
Nỗi ḷng người khắc khoải sầu tuôn
Xa quê t́nh cảm nhớ thương,
Niềm vui hạnh ngộ khắp phương t́m về.
Dẫu cho cuộc sống hiện tại trong khuôn vàng thước ngọc, Hai Ka cảm thấy
trống vắng một thứ t́nh cảm mà chàng đă đánh mất đi. Chàng tự thầm trách
chính bản thân ḿnh đă gây ra nông nổi. Chàng lợi dụng chăng? Chàng đào
hoa bay bướm để có t́nh huống này chăng? Chàng đă cao chạy xa bay ? Chàng
đă vờn hoa đổi bướm, vờn gió đổi trăng? Tất cả những câu hỏi chàng đặt ra
trong đầu làm tâm trí chàng càng bị dày ṿ ray rức.
Và có phải chăng chính v́ thời cuộc đảo điên, chiến tranh tàn khốc đă cướp
đi phần nào t́nh thương mà chàng đă dành cho mẹ con nàng!
Dẫu vẫn biết dăi dề cuộc sống,
Trong tâm anh khơi động t́nh thương
Dù cho khác hướng riêng đường,
Mừng vui hiện tại quê hương một nhà.
Chuyện t́nh sử bài ca lắng đọng,
Cơi tâm tư khát vọng t́nh thương
Cây nhà vườn trái vấn vương,
Măi luôn ghi nhớ quê hương chuyện t́nh…!
Hai Ka và Kiều là những con người phản ảnh của thời cuộc. Có biết bao
nhiêu cuộc t́nh dang dở, đắng cay xảy ra trong thời ly loạn !
Một điều nổi bậc, Kiều là một mẫu người thủy chung rất mực. Nàng luôn thủ
tiết chờ chồng. Có phải chăng nàng là người phụ nữ Việt Nam
hiện thân của sự tích Ḥn Vọng Phu chưa hóa đá!
Chuyện đời ghi nhớ đọc xem,
Một phen t́nh sử ngợi khen đàn bà.
Tấm gương Tô Thị gần xa,
Vọng Phu chuyện kể thật là sắc sâu!
Đang miên man suy nghĩ về chuyện xưa chuyện nay, bỗng tiếng hát trầm buồn
len lỏi vào tâm tư, đưa người về thực tại.
Ngoài kia vẳng lời ca thánh thót,
Tiếng nỉ non ngào ngọt thê lương…
‘‘ Cũng… không tại em
Cũng… không tại anh
Tại trời xui khiến…
Chúng ḿnh xa nhau…!!! ’’
Mỗi độ Xuân về, không khí tươi mát, tuy vẫn c̣n se
lạnh bởi dư âm những ngày Đông lạnh giá vương văi đâu đây, nh́n vài cành
mai lác đác hoa đua nở. Kiều cảm thấy cơi ḷng rộn lên niềm nhung nhớ vô
biên, nàng hồi tưởng lại cảnh cũ người xưa… Bao kỷ niệm một thời trong cuộc
đời nàng với mối t́nh dang dở, đắng cay, bỗng vụt lên trong trí, lắm lúc
làm nàng ngẩn ngơ rồi cứ dần lắng đọng vào tâm tư sâu thẳm của đáy ḷng.
Nghĩ đến đây, Kiều cất lên lời ngâm tha thiết:
Vui hiên tại ḷng trong mong đợi,
Những ngày dài vời vợi xa trông
Thân c̣ rủ cánh đợi chồng,
Anh đi đi măi pḥng không đợi chờ…
Kiều đă cảm
nhận được mùa Xuân là mùa đẹp nhất trong năm, là mùa đoàn tụ của muôn loài. Mùa Xuân đến với trăm ngàn hoa khoe sắc ngát
hương, chim muông bay về tổ ấm, ca hót líu lo trên cành.
Sắc thái Xuân tươi mát, cảnh vật bầu trời Xuân vui hẳn lên, ḷng người cũng
rộn
ră chúc mừng mùa Xuân mới.
Mỗi độ Xuân về, Kiều đón Xuân trong nỗi niềm cô quạnh,
nhưng ḷng nàng vẫn c̣n ôm ấp mối t́nh đẹp năm xưa. Nàng nh́n ngắm cảnh
vật trong niềm khao khát dâng tràn. Đôi lúc nàng mân mê cây mai chưng đón
Tết, sửa lại những cánh thiệp Xuân đong đưa nhẹ qua làn gió thoảng xuyên mành.
Nàng ngắm nh́n h́nh ảnh đôi t́nh nhân sóng bước bên
nhau đi viếng lễ chùa đầu năm trên thiệp Xuân và đọc những ḍng chữ chúc
tân Xuân hạnh phúc. Kiều tự nhủ thầm và ước mơ những
hạnh phúc ấy, nàng nhớ lại bao kỷ niệm
đẹp thuở nào.
Ngoài kia văng vẳng bên tai lời ca tiếng hát truyền cảm vượt thời gian của
cố ca nhạc sĩ
Duy Khánh, đầy năo nuột, rót vào ḷng những kẻ tha hương phiêu bạt đă một
thuở xa xưa từng sống qua những chặng đường chông gai thời chinh chiến: