ốm
là tên của
con mèo bị
xích từ
lúc vừa
dứt
sữa
mẹ
và mới
biết
liếm
láp chút cơm
thừa
canh cặn.
Xích v́ cái tội
ỉa
bậy,
đái bậy.
Nó làm cái chuyện
đó ngay dưới
gầm
giường
của
cô chủ
nhỏ
lúc c̣n ḅ lăn ra bú mẹ.
Nước
đái khai nghí c̣n cứt
th́ bốc
mùi chua kinh khủng
đến
mức
ngày nào cô chủ
nhỏ
cũng phải
bịt
mũi kêu lên: ‘Má
ơi… nó ỉa
đái dưới
giường
con… thúi quá…’.
Quét dọn,
lau chùi sạch
sẻ
duới
gầm
giường
của
con là chuyện
nhỏ
nhưng núm ruột
đẻ
ra mà, dĩ nhiên bà mẹ
phải
thương con hơn
con đốm,
sợ
hàng ngày con hít cái mùi hôi thúi sanh bệnh,
nhiều
lần
muốn
đem con đốm
bỏ
ngoài bụi
ngoài bờ
ở
đâu đó quách cho rồi
nhưng nghĩ lại
nó mới
dứt
sữa,
chưa biết
kiếm
ăn, lang thang chết
đói chết
khát tội
nghiệp.
C̣n cô chủ
nhỏ
tuy thích chơi
với
mèo, thích ẵm
bồng,
vuốt
ve, nựng
nịu
nhưng sợ
cái mùi hôi thúi nên đành chấp
nhận
giải
pháp mà mẹ
đưa ra là ‘xích
nó lại’.
Thế
là con đốm
bị
xích bằng
sợi
dây xích chó, bị
tước
mất
cái quyền
tự
do đi lại,
chạy
nhảy,
leo trèo và cả
cái bản
năng bắt
chuột
mà tạo
hóa đă ban cho nó để
khỏi
ỉa
bậy,
đái bậy.
Lúc đầu,
chưa quen với
xích xiềng,
con đốm
‘meo…meo’ cả
ngày lẫn
đêm khiến
cô chủ
nhỏ
cầm
ḷng không đặng,
lén mẹ
mở
xích, trả
lại
sự
tự
do cho nó nhưng
chứng
nào tật
đó, nó lại
tiếp
tục
ỉa
bậy
đái bậy.
Và bà mẹ
lại
xích. Cứ
thế
dây dưa, dùng
dằng
giữa
bà mẹ,
cô chủ
nhỏ
và con đốm
‘mở
rồi
xích, xích rổi
mở’
rơi vào t́nh
trạng
bế
tắt
bởi
vướng
mắc
sợi
dây t́nh cảm.
Mẹ
thương con c̣n
con th́ thương mèo. Sau cùng, bà mẹ
t́m ra một
giải
pháp t́nh thế,
đó là với
con: ‘Đưa bác
tư nuôi… mai mốt
lớn
bắt
lại…’,
c̣n với
tôi dặn
ḍ: ‘Anh cột
nó trong bếp…để
nó kêu… đuổi
chuột…’.
Thêm một
sợi
dây t́nh cảm
nữa
cứu
con đốm
không chết
bờ
chết
bụi
hoặc
trở
thành mèo hoang. Tôi không thích nuôi mèo bởi
ghét cái tật
ăn vụng
nhưng
nh́n vẻ
mặt
iu x́u của
cô chủ
nhỏ
gọi
tôi bằng
bác, lếch
tếch
theo mẹ,
năn nỉ:
‘Nó khôn lắm…bác
tư nuôi nó kẻo
tội…’.
Thôi th́ cuộc
sống
đơn độc
của
tôi có thêm một
con mèo làm bạn
cũng được.
Tôi đem con đốm
cột
dưới
bếp,
chỗ
ngổn
ngang đồ
đạc
mà lũ chuột
coi như hang ổ
của
chúng mặc
cho nó rên rỉ
‘meo…meo’. Tôi biết,
giống
như con người,
con vật
nào cũng vậy,
mới
đầu
chưa quen với
cuộc
sống
xích xiềng
cũng làm ḿnh làm mẩy
nhưng rồi
do bản
năng sinh tồn
bắt
buộc
phải
làm quen và chấp
nhận
môi trường
sống
mới.
Và con đốm
cũng không ngoại
lệ.
Chỉ
ít lâu sau ‘meo…meo’ mỏi
miệng,
nó im ĺm chấp
nhận
số
phận
cột
đâu nằm
đó, lặng
lẻ
chờ
hai bữa
ăn với
thức
ăn dư thừa
mỗi
ngày.
Đúng là ăn lém thém như
mèo. Con đốm
h́nh như ăn để
sống
chứ
không phải
sống
để
ăn. Nhiều
bữa
nó chỉ
liếm
láp cho cái gọi
là ‘có ăn’ nhưng
kỳ
lạ
làm sao bẳng
đi một
thời
gian không để
ư đến
nó, tôi nh́n lại,
con đốm
đă khác trước
rất
nhiều.
To lớn
và mập
mạp.
Tuy nhiên, tiếng
kêu của
nó không đuổi
nỗi
lũ chuột
đàn chuột
đống
tinh ma, ranh mănh, lẫn
trốn,
gặm
nhắm
mọi
thứ
trong nhà bếp.
Ban ngày ban mặt
mà lũ chuột
cứ
chạy
ngờ
ngờ,
lạng
qua lạng
lại
trước
mặt
con đốm,
trước
mặt
tôi và ĺ lợm
đến
mức
trong tích tắc
đă cướp
ngay miếng
thức
ăn khi tôi vừa
quay lưng. Tôi
nghĩ đă đến
lúc phải
tiêu diệt
lũ chuột
này. Tôi nghĩ có thể
do bị
xích nên đă hạn
chế
khả
năng ŕnh rập
bắt
chuột
của
con đốm.
Và một
phép thử
được
đặt
ra. Tôi cho con đốm
một
chút tự
do vừa
phải
để
trừ
khử
lũ chuột.
Ban ngày xích lại
c̣n ban đêm thả
ra. Nhưng
có được
một
chút tự
do, thay v́ bắt
chuột,
con đốm
biến
mất
khỏi
cái nhà bếp
chật
hẹp
tận
hưởng
cuộc
sống
theo cách của
nó. Leo trèo, chạy
nhảy
khắp
nơi mặc
cho lũ chuột
‘chít…chít’ trong bếp.
Chán quá. Con đốm
chạy
nhảy
cho đă rồi
cuộn
ḿnh trong chăn êm nệm
ấm
trên giường
của
tôi ngủ.
Bực
nhất
là nữa
đêm nữa
hôm cựa
ḿnh, tôi vô t́nh đưa
chân ra đạp
phải
con đốm
và nghe tiếng
‘meo…meo’.
Sau nhiều
lần
với
phép thử
‘xích ngày, mở
đêm’, con đốm
h́nh như
đă quen với
sự
tự
do, không muốn
đưa cổ
vào sợi
dây xích nữa.
Nó không c̣n nằm
im, ngoan ngoăn để
tôi tṛng sợi
dây xích vào cổ
như trước
mà mười
lần
như chục
đang ngủ
nghe tiếng
chân hoặc
thoáng thấy
bóng dáng của
tôi, nó ‘meo…meo’ vài tiếng,
ư thách thức
‘tôi ở
đây này có ngon th́ tới
mà bắt’
và sử
dụng
khả
năng trời
phú đợi
khi tôi đến
gần
chỉ
cần
một
cú nhún nhẩy,
nó đă tạo
một
khoảng
cách an toàn rồi
giương hai con
mắt
xanh biếc
nh́n tôi ‘meo…meo’ đầy
ngạo
mạn
rồi
phóng đi mất
dạng.
Từ
đó, con đốm
được
tự
do và tôi không c̣n nghĩ tới
chuyện
tước
đoạt
cái quyền
cơ bản
‘làm mèo’ của
nó, mặc
kệ
nó đi đâu, làm ǵ và lẩn
trốn
ở
nơi nào
là quyền
của
nó, một
cái quyền
mà là người
hay là thú đều
mong muốn
có được.
Và mặc
dù giữa
tôi và con đốm
không hề
có một
thỏa
hiệp
ngầm
nào để
đổi
lấy
sự
tự
do trọn
vẹn
nhưng chỉ
trong thời
gian ngắn,
cái nhà bếp
của
tôi đă không c̣n bóng dáng của
lũ chuột
đâu nữa.