Mỗi lần Xuân về Tết đến, lòng tôi lại càng dạt dào nhớ đến
Mẹ đến Ba.
- Nhớ thật nhiều những ngày xa xưa còn bé bỏng, được ở nhà
cùng Ba cùng Mẹ, mấy chị em vui vẻ chơi đùa với nhau. Ngày
ấy thật vô tư đâu biết buồn lo là gì.
- Bao kỷ niệm yêu thương lại trở về. Gia đình tôi khi nào
cũng ấm áp đầy tiếng cười vui rộn rã của mọi người, bao la
trong tình yêu thương của Ba Mẹ.
- Ngôi nhà cũ của gia đình tôi tuy không rộng rãi lắm, nhưng
không tổ ấm nào bằng,
nó chứa đầy mật ngọt yêu thương của gia đình. Từ lũy tre
xanh
mướt
bao quanh nhà, khi cơn gió thoảng qua ngả
nghiêng có tiếng kêu kèn kẹt...thương những con cắc kè màu
xanh màu đỏ ở trong bụi tre, thỉnh thoảng lại kêu vang
“Cắc
kè...cắc kè...kè kè...”.
- Nhớ cái giếng cũ có thềm xi măng rộng, lúc còn nhỏ chị em
tôi hay vừa tắm vừa đùa giỡn quanh thềm.
Bên
cạnh giếng có cây bưởi to nhưng ra trái vừa chua vừa đắng,
phía bên này giếng Mẹ trồng cây vú sữa thât cao, ra rất sai
quả khi chín thì có màu tím thật đẹp.
- Nhưng tôi thương nhất là cây chùm quân già, gốc cây to xòe
cành lá rũ mát cả góc vườn.Cây chùm quân này khi ra trái thật
là sai, từng chùm, từng chùm đứng dưới đất hái ăn hoài không
hết.
-
Cách xa xa có hai cây ổi sẻ, trái nhỏ nhưng
thật xum xuê,
ăn vừa chua chua vừa ngọt ngọt, ngày nào cũng có đứa leo lên
hái, trước khi leo bỏ áo vô quần leo lên hái một bụng rồi
tuột xuống đất chia nhau ăn. Ôi vui vẻ làm sao, nhớ các em
tôi vô cùng.
- Bên cạnh quán Mẹ có hai cây khế, ăn vừa chua lại có vị
ngọt thanh.Ba tôi thích hai cây khế này lắm, mỗi lần ăn cơm
có cá chiên và nhất là cá mặn chưng thế nào Ba cũng dặn hái
khế vào ăn. Khế và dưa leo, rau sống đươc làm một đĩa to ăn
với cá mặn chưng trứng của Mẹ làm thì.... ngon miệng quá
chừng...hết cả nồi cơm!
Hai cây khế này khi nào cũng xum xuê đầy quả. Đó cũng là món
quà trưa cho xóm bánh tráng, cứ mỗi trưa vài người cầm cái
rổ nhỏ xin hái một rổ đầy về cho cả nhà ăn, vị chua chua
ngọt ngào của nó làm ai cũng thích.
Mẹ tôi đã treo lên cây khế to hai sợi dây dừa thật lớn, rồi
cột bốn đầu dây vào miếng gỗ vuông, thế là chị em tôi có cái
xích đu để chơi rồi.Nhưng tôi vẫn thích chiếc võng cột ngoài
gốc chùm quân hơn.
Một đầu võng cột vào gốc vú sữa còn đầu bên kia được cột vào
gốc chùm quân, võng to và rộng đong đưa thật thoải mái.
Chiếc võng này tôi nằm nhiều nhất, nằm đong đưa nghe tiếng
hàng tre kẽo kẹt, gió thổi mơn man...Nằmmột mình buồn buồn
tôi lại hát:
“Anh
nỡ lạnh lùng đến thế sao
Tim
em tan nát tự hôm nào
Giờ
đây đã nát càng thêm nát
Muốn
nói... mà sao... vẫn nghẹn ngào!”
(Lạnh lùng – Đinh Việt Lang)
Em tôi thỉnh thoảng nghe tôi hát nó bảo:"Thôi
chị đừng hát bài đó nữa… buồn quá hà... ".
Mà buồn thiệt!
Ôi... thương thật thương... nhớ thật nhớ…những ngày xa xưa
đó...
- Ngày Tết Mẹ làm bánh làm mứt thật nhiều, nhưng tôi chỉ
thích ăn món bánh tét Mẹ gói hơn.Cây bánh Mẹ gói thật tròn
trịa dẻ dặt trông thật đẹp, khi ăn thì ngon vô cùng, đậu
xanh Mẹ hầm nhuyễn hòa quyện với thịt mỡ khi ăn vừa ngọt vừa
béo thật mặn mà, lớp nếp bọc bên ngoài thì mềm
dẻo.Khi
dọn bàn ra ăn, Mẹ dùng dây tét ra từng lát bánh tròn trịa,
múc một chén mắm củ kiệu,
một đĩa thịt kho tàu vàng ươm béo ngậy cùng một đĩa rau dưa...
Ôi hấp dẫn vô cùng! Đây cũng là món mà Ba tôi rất thích.Sau
này khi lớn lên, chị em tôi cũng tự gói bánh cho nhà mình,
cũng theo cách của Mẹ nhưng không đứa nào gói ngon và đẹp
như Mẹ được.Bởi vậy tôi vẫn nhớ mãi hương vị món bánh tét
của Mẹ suốt đời.
Cả nhà từ Ba tôi cho đến các chi em, hồi ấy ai cũng thích
món bánh tét củ kiệu Mẹ làm.Tôi nhớ có lần năm ấy, khoảng
mùng mấy Tết,
ai đi chơi đâu thì đi, còn tôi ở nhà ra võng nằm.Bỏ vài lát
bánh tét vào cái đĩa, cho một ít củ kiệu nước mắm lên trên
rồi ra võng ngồi, vừa ngắm thiên hạ đi ngoài đường vừa
ăn.Ngồi xuống võng xong,
tôi bưng đĩa bánh đưa ra trước rồi đong đưa chiếc võng miệng
lại hát..."anh nỡ lạnh lùng đến thế sao... tim em..."...
bịch một cái...tôi và chiếc võng rớt bịch xuống đất,
còn đĩa bánh tét thì...úp trọn vào bụng
tôi. Hic… hic...đã
mất ăn còn phải đi tắm gội!Lúc ấy các em tôi vừa ra đến nơi,
thấy vậy chúng cười ha hả...
cho
chừa cái tội ăn cũng giành võng.
Có lẽ vì đong đưa quá nhiều nên cái găng võng sút ra mà tôi
không để ý nên đành lãnh đủ.
Thật ra không phải mình tôi thích nằm võng mà các em tôi đứa
nào cũng thích.Nằm đong đưa thoải mái, có khi tụi nó nghịch
hai đứa nắm hai đầu võng đưa thật xa, đứa nằm trên võng cuộn
trọn lại cho khỏi té rồi cùng nhau cười ha hả...Tôi hay nằm
trên võng đọc truyện, hay nghêu ngao hát,tụi em chờ lâu
không được nằm võng nên bàn nhau “ âm mưu cướp võng”:
Chị Nga ơi... Má gọi kìa...
Tôi lật đật ngồi dậy đi vô nhà sợ Má chờ.Em tôi cười rồi vội
leo lên võng nằm, tôi biết mình bị mắc lừa rồi.
Ôi... những kỷ niệm thật dễ thương làm sao tôi quên được!
Dù đã mấy mươi năm trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ từng nét mặt
thân yêu của các em tôi ngày ấy... thương nhớ vô vàn.
Sau hàng tre xanh là cái bầu nước rộng, chị em tôi hay đào
trùn rồi mắc vào lưỡi câu để câu cá, đứa nào cũng mê.Có lần
tôi câu được con cá trắng to, tôi mừng quá xách cả cần câu
vào khoe với Mẹ, rồi để nguyên con cá dính câu nhìn hoài
không chán.Những ngày trời mưa to trong tiết tháng mười,
nước từ trên nguồn đổ xuống rồi thành lũ, nước sông Dinh
thật to tràn vào lùm tre, rồi bò dần vào nhà sau, tràn đến
nhà luôn. Mẹ tôi hì hục kê cao những tấm ván để dọn đồ lên,
lo nhất là những bao gạo.
Cuối cùng Mẹ cũng dọn xong tất cả.Những ngày mưa lũ, Mẹ bán
hàng đắt lắm, người ta chèo ghe tới mua gạo,
mua dầu,
mua mắm...
Còn mấy chị em tôi thì cứ nghịch nước, áo quần thay mãi
không khô,
Mẹ la nhưng vẫn trốn đi lội nước. Ai để ghe thì trèo lên
chèo, không biết chèo nên nhiều lần ghe lật úp.Trời thì mưa
mà cứ lội mãi dưới nước,
đứa nào cũng ướt rượt.Những ngày mưa gió như vậy,
Mẹ hay dự trữ thức ăn như cá mặn,
mực mặn, trứng vịt.
Nhà đông con nên Mẹ cũng lo sợ không có gì cho các con ăn,
ngoài ra còn mua một đống khoai lang để dành luộc...
Nghĩ
thuơng Mẹ vô cùng.
Những ngày lụt lớn cá rói từng đàn theo nước lũ trôi về,
người ta đánh lưới giữa sông bắt cả thúng cá bưng đi bán dạo.
Mẹ tôi hay mua về kho với tương mỡ và lá gừng, trời mưa mà
ăn cá rói kho với cơm nóng, mực mặn nướng thì tuyệt cú mèo,
hết nồi cơm luôn.
Khi nước đã rút hết ra sông, những con mương đã cạn nước,
thì người ta đặt lờ bắt cá đồng, nào là cá trê,
cá trắng,
cá trầu, cá nào ăn cũng ngon: cá trê kho tiêu là nhất, cá
trầu thì nấu canh chua,
cá trắng kho tương, nhưng Mẹ lại mua cá rô để đâm sóc với me
và chuối chát…
Ôi
hương vị thật là ngon, giờ vẫn còn thèm!
Những kỷ niệm vời xa năm nào không biết là bao nhiêu mà kể
cho hết. Thương nhớ Ba Mẹ thật nhiều, thương các em ngày ấy
còn bé bỏng.Nếu có kiếp sau,
các con
xin
vẫn
được
là con của Ba Mẹ.
Mùa Xuân lại về,
chúng con càng thương nhớ Ba Mẹ nhiều hơn.
Thời gian
sao mà trôi nhanh quá, tóc chúng con giờ cũng đã bạc
cả
rồi! Nay tất cả chỉ còn lại trong chúng con ngút ngàn thương
nhớ.
Tết đến các con cùng nhau ra mộ thăm Ba Mẹ,nghĩa trang lạnh
lẽo buồn…
Chúng
con thắp nhang mà lòng ngậm ngùi thương nhớ!