
Cảm
Nghĩ Của Một Người Làm Dâu Ninh Ḥa
Đọc bài “Làm rể Ninh Ḥa” của anh Ninh, tôi chờ thật lâu không thấy ai lên tiếng
“Làm Dâu Ninh Ḥa” để đáp lại, nay tôi xin phép lên tiếng trước vậy.
Bấy lâu nay tôi đọc văn thơ của các anh chị mà thầm thán phục, anh chị có cả một
bầu thơ văn c̣n tôi không được cái thiên tài đó nên hôm nay mạo muội viết vài
cảm nghĩ để các bạn có chuyện đọc trong ba ngày Tết.
Tôi sinh trưởng, lớn lên và đi học ở Sàig̣n. Tôi và anh Thành quen biết nhau lúc
tôi chập chững bước vào trường Luật năm 1968. Anh Thành đang là sinh viên năm
thứ hai trường Đại Học Khoa Học, và ở trọ nhà người bà con đối diện nhà tôi. Hơn
2 năm chỉ nh́n qua nh́n lại, anh Thành không bao giờ chọc ghẹo hoặc thư từ. Sau
đó v́ hoàn cảnh anh ra đi và trỡ lại ngỏ lời tâm sự, và duyên nợ chúng tôi thành
h́nh (12/1972). Từ lúc đó, tôi trở thành dâu Ninh-Ḥa nhưng thực sự tôi chưa làm
dâu rửa chén nấu cơm ngày nào hết. Cùng lúc với ông xă tôi, tôi cũng có vài cơ
hội trở thành dâu Long An, Sa Đéc hoặc Biên Ḥa.
Từ lúc www.ninh-hoa.com được thành lập, giờ giấc sinh hoạt tâm t́nh vợ chồng
càng ngắn đi có thể nói không hơn một giờ vào buổi cơm tối hoặc nhiều khi không
có. Mỗi chiều ngoài việc tập thể dục, chỉ toán và vật lư cho cô gái út (nếu
cần), hầu như ông xă yêu quí của tôi “phục kích”dưới hầm, pḥng riêng của anh ấy
cho tới sau 2 giờ sáng. Dù vậy tôi rất hănh diện và ủng hộ việc làm nầy. Những
người bạn học cùng trường bấy lâu nay nghe tên nhưng không biết hoặc quên mặt,
nhờ có www.ninh-hoa.com, bạn bè khắp nơi liên lạc được với nhau như vợ chồng anh
chị Ninh Thức, anh chị Sơn Chiêu, anh chị Thinh, anh chị Ngọc, anh chị Quan Thu
Ba, .... Đó là những cặp vợ chồng sống thoải mái, chồng hoặc vợ muốn làm thơ, tả
cảnh, và nghĩ ǵ, cứ tha hồ diển tả; chỉ là những kỷ niệm của tuổi học tṛ, của
người thương thầm trộm nhớ hoặc gần hơn nữa là của người t́nh cũ, thực cũng có,
hư cấu cũng có... V́ văn thơ truyện có khơi bày nỗi ḷng chính xác hoặc trung
thực mới có giá trị thực tiễn và thấm thía của nó.
Ví dụ chuyện t́nh bên chân cầu Sắt, tác giả cũng như bạn bè qua văn thơ diễn
tả.cái khờ dại của cậu học tṛ con nít lớp đệ ngũ (chưa mở mắt ) đă biết để ư
đến cô bé lớp đệ thất (chưa nẩy nở). Cậu bé 13, theo lời xúi dại của hai bạn Q
và S đang tắm sông, cậu bé Thụy Nguyên mạnh dạn lắm mới lên bờ mượn cục xà bông
của cô nàng đang chà giặt chỗ nào đó, rồi lấy chà lên đầu và mặt, xong lội trở
lại nước, đi hụt chân uống nước gần chết (có lẽ v́ quá run). Từ đó chuyện t́nh
cầu Sắt đi vào trang sử.
Với đề tài đó nhiều nhà văn nhà thơ đi ngang qua trường TBT, gom góp những ư
chánh diễn tả cho phong phú đậm đà, chứ không phải là trêu chọc hoặc làm tṛ
cười. Rất tiếc, tôi không có thiên phú về văn chương, nếu không tôi cũng sẽ làm
thơ để ca tụng chuyện t́nh vụng dại đó.
Chuyện có bấy nhiêu thôi, tại sao người khác tự cho ḿnh là người trong cuộc,
suy diễn rồi quan trọng hóa vấn đề làm cho bạn bè căng thẳng và không được tự
nhiên làm thơ nữa. Đáng lư ra người lên tiếng phải là tôi, các bạn đồng ư không
?
“Đừng để phàm tục lấn áp văn học nghệ thuật”!!! Đó chính là Văn Học Nghệ Thuật,
nói trong cách phóng túng và tự do diễn đạt ư tưởng thực của ḿnh. Và không ai
bao giờ lại đi ghen với Thơ Văn cả.
Anh chi Thinh (Vinh Hồ), chị Thinh viết bài nhớ một người và khóc cho một người
anh Thinh vẫn vui vẻ thoải mái.
Anh chị Ninh Thức, chồng xướng vợ tùy chuyện “Đường cố nhân”, và người khác cũng
đă một thời trồng cây si chị Thức như ... Tôi nghe được lời nói
rất cảm thông
của anh Ninh và tiếng cười rổn rảng chánh cống Ninh Ḥa của chị Thức tận bên
Na-Uy.
Anh chị Sơn Chiêu, chị Chiêu viết bài và gởi h́nh ảnh để ngậm ngùi cho một
người.
Anh chị Quan Thu Ba, anh Quan viết bài con rơi , t́nh cờ cha con nh́n được nhau
và có những truyện viết rất táo bạo... , chắc chắn là chị Thu Ba không thắc mắc,
cho nên mới được in thành sách.
Thành Giỏi, anh cứ thoải mái viết, bà xă không dị ứng, không khó chịu, ngay cả
địa chỉ e-mail của anh là Diễm Thùy (DT).......DT và anh do một sự t́nh cờ biết
được địa chỉ lúc anh học ở Sàig̣n, rồi thư từ qua lại thật mặn nồng, DT viết thư
rất hay và chữ viết rất đẹp, tuy chưa bao giờ biết mặt nhưng anh đă yêu người
trong mộng, có một lần anh và người bạn chuẩn bị sáng hôm sau đi Bảo Lộc để gặp
DT nhưng ngay đêm hôm đó anh ngă bệnh và không đi được. Anh rất buồn cho cuộc
t́nh đă không đến như ư nguyện nhưng cũng an ủi cho chính ḿnh: “Mưu sự tại nhân
và thành sự tại thiên”.
Cậu mợ Hào Mai, mợ Mai cùng tâm trạng như tôi v́ thời giờ cho bà xă hai ông dành
hết cho ông thần giữ cửa trang Web NH rồi. Một ông thơ văn bộc trực (Thành), một
ông trầm lặng (Hào) nhưng bay bướm không ai bằng.
Cậu đă từng mong chờ bên rèm:
Bên ngạn sông Dinh là nhà em,
Nhà anh nh́n thẳng thấy bức rèm
hoặc “con kiến ḅ trên cục đường” t́nh tứ quá cậu nhỉ!......
và gần đây nhứt cậu lại thổn thức khi một người xuất hiện trên trang Web, lại
một thời thương trộm nhớ thầm, phải không cậu ?
Hy vọng mợ Mai viết đôi ḍng để các bạn chia sẻ tâm t́nh cùng mợ.
Không biết mỗi đêm cậu Hào thức tới mấy giờ, chứ anh Thành rất hiếm khi ngủ
trước 2 giờ, c̣n tôi th́ 5 giờ sáng dậy đi làm. Cuối tuần th́ anh “hạ thổ”(down
in basement) trước 6 giờ sáng, nếu thấy tôi thức th́ anh kêu làm anh ly cà-phê
c̣n không th́ anh tự làm lấy.
Tâm t́nh như vậy để các bạn hiểu, không v́ mất nhiều thời giờ, không v́ tốn kém
chút ít dành cho trang Web, không v́ anh phải liên lạc nhiều người mà
làm tôi thắc mắc buồn phiền. Không bao giờ phiền ḷng tôi, đó là điều tôi muốn nói.
Thành thường tâm sự ḿnh phải hy sinh trước hết. Với vị trí của cậu Hào và Thành
phải vô tư, tôn trọng và nhă nhặn với mọi người, không v́ một cá nhân riêng tư
nào đó có ư nghĩa sai lệch mà xâm phạm bản quyền của tác giả và làm mất đi cái
hay cái đẹp, cái mỹ miều của Văn Học Nghệ Thuật.
Chúng ta đồng ư rằng: không có Thành Hào không có các bạn, mà không có các bạn
cũng không có Thành Hào trên trang Web: www.ninh-hoa.com này. Hy vọng bài viết
này là nhịp cầu tâm t́nh với các bạn và cũng là để kỷ niệm một năm thành lập của
Ninh-Ḥa.com.
Nguyễn Thị Giỏi
dâu ninh ḥa
|