trang thơ & truyện Lương Lệ Huyền Chiêu                |                 www.ninh-hoa.com


 Lương L Huyền Chiêu

 Dạy học tại trường
Trung Học Bán Công
Ninh Ḥa trước
 năm 1975



Hiện cư ngụ tại:
Ninh Ḥa, Việt Nam

 

 

 

 

 



 


 
 

 Ảnh: Lương Lệ Huyền Chiêu
 

Trong con phố Ninh Ḥa nhỏ bé, mỗi lần có việc phải đi đâu đó tôi luôn chọn phương tiện….đi bộ. Tôi muốn thưởng thức cuộc sống ở đó trôi đi rất chậm và tôi thường cố ư chọn những lối đi nhỏ hẹp, những ngơ ngách quanh co, những thềm nhà râm ran tiếng cười, những xóm nhà hiu quạnh.

 

 

Tôi đă đi qua những ngôi nhà núp sau một sân vườn yên ả, những ngôi nhà chen chúc đứng kề nhau. Buổi sáng sớm trong khi các cháu nội, cháu cố đă đến trường, các con, các cháu đă đi làm, các bà lăo ngồi hàn huyên bên thềm nhà vắng vẻ.

 

Tôi đă đi qua những xóm bánh tráng với những gỉ bánh thân quen với tuổi thơ nơi xóm Rượu của tôi. Bên lề đường tôi đi, người dân nghèo vẫn tiếp diễn cuộc sống bên nồi bắp luộc, bên rổ mía, sẽ được mang ra chợ bán.

 

 

Người dân nghèo quê tôi muôn đời vẫn cam chịu. Họ không hiểu tại sao ḿnh măi măi nghèo đến như vậy. Tôi nh́n thấy cuộc sống vô tư vẫn trong câu chuyện trong tiếng cười của người dân xóm nhỏ. Họ không biết ǵ về sự cố 11 tháng chín ở Mỹ, Họ không biết về thảm họa sóng thần ở Fukushima, ông Gadhafi có c̣n thống trị Libya hay không họ cũng không quan tâm và họ đâu biết cái nghèo của họ có liên quan đến món nợ 9000 tỷ đồng của tập đoàn Vinashin.

 

Và người dân xóm nhỏ vẫn sống qua từng ngày trong ngôi nhà ấm cúng v́ quá chật chội. Họ thuộc ḷng tên từng người trong xóm, họ nhớ từng thói quen và thời khóa biểu của người láng giềng. Họ phát hiện ngay nếu hôm nay bà Hai không chống gậy ra thềm ngồi, ông Ba không chậm chạp bước chân ra đầu ngơ mua thuốc lá. Không giống như người dân thành phố lớn, biết nhanh nhất tin tức về DSK cựu giám đốc quỹ tiền tệ thế giới nhưng người ở pḥng kề bên trong chung cư đột quỵ mấy ngày rồi th́ họ không hay biết.

 

 

Ngơ hẹp có khi bất ngờ dẩn tôi ra bờ sông Dinh để tôi có thể nh́n thấy ḍng nước mệt mỏi trôi đi v́ phải mang trên ḿnh quá nhiều rác rến. Dầu sao, bên bờ cỏ xanh ŕ vẫn mọc lên những ngôi nhà mái tôn, vách ván là niềm hạnh phúc của chủ nhân khi có được một tổ ấm riêng tư.

 

 

Và ḷng tôi vui lắm khi t́m thấy trước những ngôi nhà nhỏ bé vẫn có những giàn hoa xinh xinh, những chậu hoa nho nhỏ. Sau khung cửa sổ nằm nép dưới giàn hoa, sau những cánh cổng rực rỡ màu hoa giấy, đời sống trôi qua thật ấm cúng, êm đềm. Người dân quê tôi, sau miếng cơm manh áo, những sắc màu tươi thắm vẫn là những giấc mơ đời.

 

 

Ngôi nhà thơ ấu của tôi cũng nằm trong một ngơ nhỏ, nhà tôi cũng có một giàn tigôn với những nụ hồng xinh xinh và tôi đă từng hạnh phúc được đi về trên những lối đi nhỏ hẹp nhưng đầy niềm vui như thế.

 

 

 

Bước chân về lại những lối xưa, ḷng tôi rưng rưng t́m lại chút ǵ đă mất.

 

 

 

 

 

 

 

Huyền Chiêu

27 tháng chín 2011

 

 

 

 

 

 

 

 

trang thơ & truyện Lương Lệ Huyền Chiêu         |                 www.ninh-hoa.com