TẢN
MẠN
ĐẶC
SAN
NINH
HÒA
(KỶ NIỆM 5 NĂM 2003-08)
*
Người Xứ Vạn
Đọc Kỳ 1
Kỳ 2
Kỳ
3
Kỳ 4
Kỳ 5
Kỳ 6 Kỳ
7 Kỳ
8
Kỳ 9
Kỳ 10
Kỳ
10:
===
... Tôi đắm mình trong
khung cảnh tuổi thơ qua bài Những món quà Magi của tác giả Lê Lai.
Một lần nữa tôi lại đến với anh qua bài viết hết sức thơ mộng, đã
nhắc lại trong tôi bảo kỷ niệm đẹp thời thơ ấu cũng có những kỷ
niệm giống anh. Nhìn tấm hình tác giả ngày xưa với khuôn mặt chữ
điền, với mái tóc bềnh bồng sóng nước để dài sau gáy và cặp kính
mắt trông hết sức trí thức và đẹp trai, rồi đem so với tấm hình
hiện giờ phương phi mập mạp ra thì đã thấy phần nhiều thay đổi.
Chẳng khác nào việc
giở Truyện Kiều của Nguyễn Du ra để bói quẻ hàng năm, anh Lê Lai
chơi trò bốc sách để bói thử năm nay sẽ viết chuyện gì. Hóa ra
chuyện Tây Du Ký với Thầy trò Đường Tăng đến Lôi âm tự. Đặc biệt
trong chuyện tuy có vẻ phong thần này ở trên chỗ tối thượng cửa
Phật môn mà cũng có nhắc đến chuyện quà cáp y như ở đời thường thì
đủ hiểu là dù ở trên trời hay dưới thế thì cũng có những chuyện hỉ
nộ ái ố giống nhau.
Anh nhắc đến cái việc
chuẩn bị lăng xăng cho ba ngày Tết trong cảnh nhà nghèo với những
hình ảnh thân thương mà chắc ai trong chúng ta cũng đã có một thời
thơ ấu trải qua với những chiếc mặt nạ hình Tề Thiên Đại Thánh, Sa
Tăng, hoặc Trư bát giới, đôi khi lại là mặt nạ có hình mặt hùm,
beo, cọp .... để dọa thiên hạ nữa. Chắc thời đó chưa có hình của
Batman hay Superman hay Zoro với chiếc áo choàng phất phới màu
xanh đỏ đâu. Rồi anh nhắc đến chuyện cây súng gỗ (thời đó chưa
chắc đã có cây súng lục bằng thép bắn liên thanh) chỉ nạp đạn từng
viên một trong phong pháo cuốn tròn hoặc xé ra bắn từng viên một.
Hoặc được Mẹ mua sắm áo quần mới với cái quần có chiếc giây nịt
mới với chữ đầu là tên của mình như anh Lê Lai thì có dây nịt chữ
L là đã thấy ngon lành và hách lắm. Rồi buổi tối đêm 30 ngồi chờ
Mẹ chưng những đòn bánh tét hoặc đem gửi nhờ nồi nấu nhà người ta
để chưng suốt đêm và mình ngồi ké để chụm lửa v.v... Thời đó nhà
tôi cũng ở gần núi Phổ Đà nên hàng năm Mẹ thường dắt tôi lên núi
để chặt những cành mai đem về chưng ba ngày Tết. Ôi cứ nhớ lại
những hình ảnh đó thì thấy cảnh Tết quê hương ngày xưa xinh đẹp vô
cùng!
Rồi những ngày xuân
vui chơi với trò xốc dĩa bầu, cua, cá, cọp ... Đặc biệt anh thích
đi xem phim thần thoại Ấn độ. Đó cũng là loại phim hồi nhỏ còn ở
Nha trang, tôi cũng hay thích đi xem phim Ấn độ ở rạp chiếu bóng
Tân Tiến, có lúc lẻn theo mấy đứa nhỏ con nhà người ta để vào rạp
"coi cọp" bị anh soát vé bắt được đuổi ra. Sau này cha mẹ tôi dời
về quê xứ Vạn thì tôi không còn có cơ hội được xem phim nữa. Ngoài
ra ngày Tết ở quê tôi cũng có những màn chơi độc đáo như thi đua
nhảy bao bố, đi xem cầu đồng cầu tướng, đánh bi đánh đáo đánh
trổng ăn thua, lên chùa hái lộc hoặc ngắm mấy người đẹp (hồi nhỏ
nhụng cũng đã yêu quái biết ngắm mấy người đẹp rồi!). Nhưng thích
nhất vẫn là đi đến thăm bà con cô bác thân thuộc để được hưởng
tiền lì xì...
Tôi rất thích giọng
văn của anh Lê Lai, nửa đùa nửa thật rất là vui với những câu
chuyện độc đáo dễ làm độc giả say mê. Lẽ ra anh phải là nhà văn
mới đúng. Như câu chuyện kể gia đình hai anh em nghèo kia vì quá
thương nhau mà cả hai anh em đều muốn âm thầm chia sẻ cho nhau
phần có được của mình để người anh/em được giàu có. Câu chuyện
mang đầy tính luân lý đạo đức và truyền thống tốt đẹp cua người VN
mình về sự thương yêu đùm bọc lẫn nhau của các anh em trong một
nhà mà ai cũng cần phải học để răn dạy con cái. Và kết thúc bài
viết là câu chuyện độc đáo Những món quà Magi (The Gifts of Magi)
của O. Henri diễn tả tình yêu sâu đậm của cặp vợ chồng Jim và
Della đã làm xúc động bao con tim về sự hy sinh mái tóc mượt mà
của người vợ để mua sợi giây đồng hồ cho chồng, còn chồng thì đem
bán cái đồng hồ yêu quý nhất đời của mình để sắm cái lược thật đẹp
cho vợ. Tình yêu này chẳng khác nào tình yêu của Romeo và Juliet
đã hy sinh cả mạng sống của mình cho nhau chỉ vì hai tiếng Tình
yêu.
Cuối cùng anh cũng
không quên nhắc lại mùa Xuân tỵ nạn ở trại Bataan - Philippines,
nơ chẳng có pháo Tết, người ta phải dùng cây gỗ để đánh vào bất cứ
vật gì như nồi niêu xoong chảo, thùng thiếc, bồn nước v.v... để
tạo nên tiếng kêu rang như pháo Tết. Những nỗi ngậm ngùi cay đắng
khi đến xứ người mỗi sáng phải theo phong tục của họ chào hỏi "How
are you - Anh/chị có khỏe không?" mà trong lòng ẩn chứa không biết
bao là niềm cay đắng với nhiều giọt nước mắt. Có lúc trong một
quán ăn sang trọng, anh có những ý nghĩ khác người, thay vì được
phục vụ, anh muốn mình làm cậu bé nhỏ đứng chờ ở hàng nem nướng,
hoặc ngày xuân có được cái vé xi-nê đi xem phim Ấn độ thì cuộc đời
sẽ không còn gì đẹp bằng. Anh bảo nếu ai hiểu được tâm sự của anh
lúc đó chắc người ta cũng bảo anh là một thằng điên... Thật đúng
quá!
Tôi giã từ bài viết
của anh Lê Lai để đi vào xóm Lục bát làng của Lê Quốc Sinh và Em
đi của Ngô Trưởng Tiến. Tôi cũng lấy làm lạ là đất Ninh hòa tuy
nhỏ bé nhưng lại là nơi sản sinh ra rất nhiều nhà văn, nhà thơ
amateur với những bài thơ hay không thua bất cứ văn thi sĩ nổi
danh nào. Như bài Lục bát làng của LQSinh chẳng hạn, với những lời
thơ trau chuốt mặn mà đọc lên là thấy thấm. Với cảnh nghèo của
làng quê mình, LQSinh đã chạnh lòng nghĩ tới tình cảnh nghèo nàn
của cha mẹ anh em bằng những vần thơ sau:
"..............................................................
Làng ơi con cứ hỏi mình
Anh trai còn mãi lênh đênh sóng dồi?
Cha còn ngửa mặt lên trời?
Mẹ còn gôm rạ vàng phơi cuối đồng?
Bao giờ lúa cũng còn bông
Con bao giờ cũng thương mong tràn đầy
Đầu làng một buổi khói mây
Con về thăm mắt sao cay đường chiều!"
Và một Ngô Trưởng Tiến
với bóng dáng Em đi cũng trong thế thơ lục bát đã để lại trong
lòng anh biết bao nhiêu là chua xót, cay đắng, nhớ nhung....
"Em đi mang cả nụ cười
Mà ta thầm giữ bên người bao lâu
Em đi mang mối tình đầu
Cho ta ngớ ngẩn lạnh sầu phân ly
........................................................
Tuy một mình một bóng
(có thật không đó?), nhưng rồi anh cũng tỏ ra tấm lòng bao dung
cao thượng của mình sẵn sàng giăng tay chào đón khi người yêu trở
về...
".....................................................
Ta như trời giữa biến đông
Như thuyền không bến giữa giòng lững lơ
Em đi ta vẫn đợi chờ
Khi nào mòn mỏi em về nhé em!"
-)-
Bây giờ chạy vào
thưởng thức bài Anh Sáu Lơ của anh Phan Đông Thức. Phải nói NXV
khoái bài của anh Lê Lai bao nhiêu thì cũng khoái bài của anh PDT
bấy nhiêu. Lý do dễ hiểu là cả hai người viết văn quá hay và kể ra
nhiều câu chuyện thật dí dỏm vui tươi rất đáng để đời.
Như chuyện anh Sáu Lơ
- một nhân vật khá độc đáo. Chỉ nghe cái tên Sáu Lơ thôi cũng đủ
thấy đã "lơ láo" lắm rồi. Một lơ đủ mệt, đây anh có tới sáu Lơ thì
hết chỗ nói. Theo anh PDT cho hay thì "anh Sáu Lơ là người thanh
niên rất dễ mến vì gặp ai anh cũng cười và hay lân la làm quen để
gợi chuyện. Và việc nói láo của anh cũng chẳng hại ai vì anh không
gạt ai để mất một xu hay làm mất của cải ai vì anh cả. Anh chỉ
thích "nói láo mà chơi nghe láo chơi" vậy thôi.
Khoái nhất là cảnh anh
rình mò nhà người đẹp rồi tìm cách mang cua đi cưới vợ. Cua thì do
anh bắt nhưng nói láo với nhà gái là cua anh mua. Thân thế thì
chẳng có ai mà dám bảo là con cháu ông Cửu Hai ở làng Phong Phú.
Học hành thì chẳng tới đâu nhưng thích học lỏm bỏm một vài chữ Nho
để dành khi trà dư tửu hậu. Khi đọc lên ai cũng tức cười "Bần cưa
ván ngựa đen như sắn / Cú tại màng tang cái chết liền".... Đã mấy
lần đụng độ với ông già vợ nhưng cuối cùng anh vẫn chiếm được mục
tiêu là cưới được cô vợ mà anh ao ước. Như vậy là cái tài nói láo
của anh cũng có hiệu quả.
Anh PDT còn kể cho
nghe chuyện anh bị Sáu Lơ cho mắc lỏm về vụ chài chim dồng dộc,
tắc he, lá mía v.v..., chuyện anh Sáu Lơ dùng tên Ba của anh PDT
để làm chuyện không hay nhưng Ba anh không giận. Làng Phú Hữu thì
tôi cũng đã có thời gian sống qua khi còn thơ ấu vì ông bà tôi ở
đó. Làng nằm ở phía bên kia Đèo Rọ Tượng và phía trên đường rầy xe
lửa lên tới mé núi. Đây là làng chuyên về nông nghiệp và cả ngư
nghiệp nữa. Phía trên làng là ruộng lúa phì nhiêu, cò bay thẳng
cánh. Lớn lên mỗi lần tôi đi học xe lửa chạy ngang qua làng Phú
Hữu đều thấy phong cảnh thật tuyệt vời với đồng xanh phơi phới,
đàn trâu đang gặm cỏ, xa xa một cái chòi nhỏ nằm sát chân núi, bên
cạnh đường xe lửa có một cái lạch nhỏ chạy song song, phong cảnh
thật nên thơ hữu tình. Phía dưới đèo Rọ Tượng (đối diện với Làng
Phú Hữu) là mặt trông ra biển. Trước khi ra biển là một vùng đầm
lầy có rất nhiều cây đước và cua mộc. Từ đó đi ra biển thì có
những dân chài đặt vó lưới thật rộng ở bốn góc để kéo lên bắt cá.
Ngư dân có thể sống và ngủ ở cái chòi cạnh vó lưới. Ngó về phía
Lương Sơn thì có hòn đảo nhỏ với cái am ở đó trông rất u tịch.
Cảnh trí ở làng Phú Hữu thật đẹp khó quên.
Rồi anh PDT kế tiếp
chuyện anh Sáu Lơ xí gạt mọi người trong làng kể cả những người
buôn bán đi xem đôi trai gái "sấp ngữa" gỡ không ra để cuối cùng
mới biết là chuyện lèo. Chuyện anh Sáu Lơ xí gạt mấy ông đại diện
xã Ninh Giang để làm giấy tờ khai sinh cho nhanh cho đứa con út
của anh bằng cách nói láo chuyện ra ngoài đập đúc bắt cá tràu...
về nhậu để cuối cùng ai nấy tranh nhau chạy ra ngoài đập thì chỉ
thấy nước lênh láng. Và cuối cùng trước khi nhắm mắt anh Sáu Lơ
còn có câu chuyện nói láo ở làng Tiên du bằng cách giả vờ đi mượn
nôm ở mỗi nhà để ra đìa chú Triều ở Phú Thạnh bắt cá. Dân làng ai
cũng không cho anh mượn nôm lại kéo nhau ra đìa bắt cá để rồi đến
nơi chỉ thấy nước ngập mênh mông.
Câu chuyện anh Sáu Lơ
làm tôi liên tưởng tới chuyện anh Sáu ngón - công nhân làm lụng ở
ngoài Giã (anh này đặc biệt là bàn chân tay nào cũng có 6 ngón).
Hồi thập niên 50, một hôm anh nhìn lên trời thấy một luồng mây
trắng ở trên cao thật cao kéo dài chạy như một đường thẳng từ
hướng Đông lên hướng Tây. Anh Sáu ngón cũng chẳng biết ất giáp gì
vì đây là lần đầu tiên anh và mọi người mục kích. Vậy mà anh chạy
khắp làng hô hoán lên là có điềm trời báo hiệu chuyện kinh thiêng
động địa sắp xảy ra khiến ai cũng hốt hoảng. Sau này người ta mới
biết đó là vệt khói của chiếc máy bay B52 lần đầu tiên bay sang
chiến trường VN thử nghiệm.
Dù sao thì anh Sáu Lơ
nay cũng đã về bên kia thế giới rồi nhưng những câu chuyện nói láo
của anh cũng đã trở thành huyền sử. Cái hay là anh PDThức cũng
nguyện ước cho anh Sáu Lơ được an nghỉ chốn suối vàng và câu
nguyện ước cuối cùng của anh là nếu anh Sáu Lơ lỡ có bị xuống Diêm
vương thì cái lưỡi của anh vẫn còn nguyên vẹn... Mong vậy
thay!