THU
VỀ
Buổi
sáng thức dậy rời khỏi giường, tự dưng tôi cảm thấy lành lạnh hơn mọi ngày,
hắt hơi ba cái liên tiếp một lần, vội khoác lên ḿnh một chiếc áo len mỏng
nữa và chân bước lần đến cửa sổ, vén màn nh́n ra ngoài. Trời hôm nay không
có nắng, bầu trời được tô một màu xám đục u buồn. Nh́n xuống mảnh vườn nhỏ
sau nhà, cây Japanese maple mấy tháng hè nhuộm màu đỏ thẳm khoe khoang,
nhưng hôm nay được khoác lên ḿnh một chiếc áo mới, màu vàng của tương tư
nhung nhớ.
Tôi tự hỏi ḷng ḿnh:
- “ Ô hay mùa thu đă về nữa rồi sao ? ”
Ngày như lá vàng, tháng như mây trôi...
Nếu ai đó hỏi tôi rằng:
- Trong bốn mùa của đất trời, mùa nào tôi thích nhất ?
Tôi sẽ mạnh dạn trả lời không chút suy tư: Mùa thu là mùa tôi thích hơn
hết, và nhất là mùa thu Vancouver ở trên xứ người này. Bởi lẽ Ninh Ḥa quê
tôi, nơi tôi được sinh ra và lớn lên hơn 1/4 thế kỷ, tôi chưa được nh́n
thấy mùa thu về mỗi năm, (có chăng nữa chỉ thấy mơ hồ trong những bản t́nh
ca mùa thu mà thôi). Tôi chưa được một lần nh́n thấy lá vàng lả tả bay
trên không, lá vàng ngập cả lối, lá vàng rơi cài trên tóc, lác đác trên
vai... Tôi thương một chút nắng vàng, một chút gió heo mây lành lạnh ở mùa
thu đủ làm cho đôi má người thiếu nữ hây hây hồng. Ở trên đất khách này,
thời tiết cho chúng ta bốn mùa thật rơ rệt, chỉ nh́n cây cỏ, hoa lá, bướm
ong, tôi có thể đoán được không gian đang chuyển ḿnh, và cứ mỗi lần trời
trở như vậy tôi bị nhức lưng, đau vai đến bực ḿnh, già từ lúc nào không
hay...
Nói
đến mùa thu phải nhắc đến những bản nhạc t́nh. Nhớ thời c̣n trung học, tôi
mê nhạc, mê hát, tôi mê những t́nh ca mùa thu, ráng nhịn ăn hàng vặt để
dành tiền mua những bản nhạc t́nh. Cứ vài hôm tôi đạp xe ra tiệm sách Khai
Trí gần tiệm guốc của chị Diệp, hỏi thăm có nhạc mới xuất bản về không?
Tôi sưu tầm, tôi nâng niu đóng thành một tập nhạc t́nh ca mùa thu thật dễ
thương, mà có đôi lúc ông anh tôi theo năn nỉ mượn để đánh đàn Guitar. Cám
ơn Trời, cám ơn mùa thu đă làm nên nguồn cảm xúc dạt dào, lăng mạng để các
nhạc sĩ tài ba viết lên tặng đời những bản nhạc trữ t́nh, bất hủ, mà cứ
mỗi lần nghe làm tôi chơi vơi giống như người được hít một làn thuốc phiện.
Tôi mê “Gió bay từ muôn phía, đến đây ngập hồn anh”. Tôi mê “Thu đi cho lá
vàng bay, lá rơi cho đám cưới về “. Tôi mê “Hà nội mùa thu khi mùa hoa sữa
về, nhớ đến một người để nhớ mọi người”. Tôi mê chiếc lá trên cành một
chiếc cuối bay xa” v.v... nhiều và nhiều lắm...
Thế
rồi sau cuộc đổi dời 75, tập nhạc t́nh mùa thu của tôi bị vướng phải tội
“văn hóa đồi trụy, lăng mạng suy đồi”, thiên hạ hù quá làm tôi sợ phải đem
đốt nó đi. Vào một buổi chiều thổi lửa nấu cơm, tôi rứt ra từng bài cho
vào ông Táo, đốt đi mà mong nó đừng cháy, mong nó đừng vội là tro. Những
ngày tháng xoay trở đảo điên này, ai ai cũng có những thứ để mất mác, để
tiếc nuối, riêng tôi chẳng có ǵ để mất chỉ thở ngắn, thở dài v́ tập nhạc
t́nh của ḿnh đă theo ông Táo, bà Hỏa.
Mấy
năm sau, cuộc đời giống như bà tiên hóa phép trong chuyện cổ tích, vèo một
cái vợ chồng tôi từ 1/2 ṿng trái đất được đặt chân trên lănh thổ Canada
này. Xa lạ đến bỡ ngỡ, bâng khuâng, rụt rè. Nhớ những ngày đầu đến xứ này
trời cũng đang vào thu, mùa thu đầu tiên trong đời tôi được nh́n thấy, đẹp
và thơ mộng quá chừng chừng. Bầu trời, cảnh vật, lá vàng, hàng cây gầy
trụi lá đứng cô đơn làm tôi nhớ nhà, nhớ quê hương mà ruột đau từng khúc.
Cái máy h́nh của những ngày mới đến đây được trọng dụng một cách tối đa,
ngày nào tôi cũng dắt thằng con trai đầu ḷng chập chững tập đi ra công
viên ngồi nh́n lá vàng rơi, tôi chụp cho nó đủ kiểu, đủ tṛ, đủ cảnh. Món
quà mỗi tháng của tôi gởi về bên nhà là những tấm h́nh, những trang thư
đong đầy thương nhớ...
Mùa
thu là mùa mà người và vật dễ yêu nhau và sống cho nhau nhiều hơn . Mấy
ngày nay con chó Fox tên Chewy của chúng tôi cứ ngoảnh mặt lên cành cây
thông sủa ỏm tỏi, mỗi khi cặp crow rủ nhau về đây để ḥ hẹn, rù ŕ, rủ rỉ.
Con chó cứ nghĩ rằng giang sơn này là của nó không bằng, con vật nào đến
nó cũng sủa và đuổi đi hết, có đôi lúc tôi phải đuổi nó vô nhà đóng cửa
lại dể khỏi làm phiền đôi uyên ương đang xây tổ ấm trên cành. Mùa thu cũng
là mùa thiên hạ rủ nhau làm đám cưới, thảo nào chúng tôi cũng vừa nhận
được thiệp hồng của người bạn mời cưới vợ cho con trai. Vợ chồng sống với
nhau không nhiều th́ ít cũng có vài thứ bất đồng, như sở thích và tư tưởng,
nhưng nói về nghe nhạc chàng có cùng một đam mê giống tôi (ít ra cũng có
một cái giống để c̣n níu kéo nhau), những ǵ chàng thích tôi cũng thích,
những ǵ chàng mê tôi cũng mê, nên khi nghe nhạc t́nh, vợ chồng tôi như
lạc vào cơi thiên thai, thật ư hợp tâm đầu. Tôi khẻ hỏi: Mùa thu quyến rủ
anh rồi ? hay nàng “Thu” đă mang đến cho anh một chút b́nh yên trong cuộc
đời...
Vancouver, vào thu 2003
Nguyễn Thị
Thu