Thơ & Truyện Nguyễn văn Thành                   |                 www.ninh-hoa.com



 Nguyễn Văn Thành

Cựu học sinh
 Trung học Trần B́nh Trọng, niên khóa 1960-1964.




Hiện cư ngụ tại
Minnesota, Hoa Kỳ.

 

 

 

 

 

 


Giấc Mơ Của
Chàng Lính Biển


Nguyễn Văn Thành
 

 

PHẦN 69

 

 

Những giờ phút bàng hoàng và lo lắng đă trôi qua. Địch đă không c̣n trên máy vô tuyến để phá rối và tuyên truyền nữa. 

 

Ngoài tiếng rẽ nước của các tàu th́ không gian đă im ắng trở lại. Nhưng sự yên tĩnh trong giờ phút này chẳng hề làm anh an tâm chút nào. 

 

Anh ngửa mặt nh́n từng cụm mây trắng xóa bềnh bồng trôi. Gió nhè nhẹ thổi lại làm anh khẽ rùng ḿnh. V́ sao anh, các bạn bè đồng đội của anh lại không được hưởng những phút giây thanh b́nh đơn sơ như thế này chứ?

 

Đoàn tàu tiến gần về Bến Lức…

 

Mấy trụ phát sóng của quận Bến Lức vẫn sừng sững với vài ngọn đèn đỏ trên đỉnh tắt chớp như chứng minh sự vững chắc của chi khu trong những trận pháo kích vào những ngày qua. Ánh đèn cùng h́nh dáng thẳng đứng vươn cao của các trụ cột ấy khiến anh tự tin hơn, bớt cảm giác bất an lúc năy một chút.

 

Cầu Bến Lức lại hiện ra trước mặt, nhưng trên đó là quốc lộ 4 vắng hoe.  Phố không người qua lại.  Nhà nhà cửa đóng then cài. Vườn tược trống trơn chẳng thấy cảnh gà mẹ dẫn đàn con ríu rít đi kiếm ăn, cũng không nghe lấy một tiếng chó sủa. Chắc chắn dân chúng Bến Lức rất hoang mang về những điều bất trắc sẽ phải xảy ra cho họ bất cứ lúc nào. Họ là những người dân lương thiện và chất phác sống hiền ḥa trong thôn xóm chắc chắn chẳng muốn nghe tiếng súng tiếng đạn mà chỉ có mỗi ước mơ thật nhỏ nhoi là được sống trong thanh b́nh.

 

Trên sông Vàm Cỏ, đoàn tàu chạy chậm lại, khoảng cách an toàn giữa các chiến đĩnh do đó cũng dần thu hẹp. Vài chiến đĩnh cập sát nhau để trao đổi những thông tin thời sự và nhận chỉ thị. Vài chiếc rẽ sóng hướng vào bờ. Khói dầu cặn màu xanh lam bay lên, mà ai trong lính hải quân cũng đă từng ngửi mùi quen thuộc này.

 

Các xạ thủ trọng pháo vẫn nghiêm chỉnh ngồi trong các ụ súng canh chừng mọi hoạt động của địch. Tiếng động khua vang dội lại phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng tinh sương ngày 30 tháng 4 năm 1975. 

 

Anh đảo mắt kiểm kê các giang đĩnh, đặt ống ḍm nh́n rơ từng nhân viên.  Anh nói thuyền trưởng đổi hướng về phía trái tiến vào bờ thăm hỏi một thủy thủ bị thương trước khi ra lệnh chiếc Alpha này chạy thẳng về trạm y tế giang đoàn để cấp cứu.

 

Anh truyền tin lên tiếng:

- Trung úy ! Đơn vị ḿnh kia rồi.

- Đúng vậy. Chỉ có một đêm trong cuộc chiến thôi mà cảm tưởng như lâu lắm rồi ḿnh mới trở về bến mẹ - anh hít căng lồng ngực luồng khí mát sớm mai thấy khoan khoái dễ chịu quá.

 

Mải mê hăng say chiến đấu đến nỗi bộ đồ lính trận đă ướt sũng mà anh chẳng hay. Thảo nào mà chỉ một cơn gió nhẹ cũng khiến anh rùng ḿnh. Bây giờ b́nh tâm lại anh mới cảm thấy nhột nhạt quanh cổ. Hóa ra vành nón sắt đọng sương đang nhỏ giọt lành lạnh. 

 

Chợt thèm điếu thuốc lá, anh đưa tay rút gói thuốc lá lép xẹp trong túi, xong anh quay người qua che gió đốt lửa.  Điếu thuốc cong queo ươn ướt, khó nhọc lắm điếu thuốc mới cháy. Bập bập lấy hơi hít một làn  dài  rồi phả ra từng sợi khói quyện vào nhau theo gió tan loăng trong bầu không khí trước mặt. Anh chợt có cảm giác choáng váng ngầy ngật say trong khói thuốc. Anh đang nghĩ về em đang mải dơi theo anh. Không biết cơ hội gặp lại nhau có c̣n không. Chắc là em buồn và lo lắm v́ tính em rất hay lo. Mà anh, ngay lúc này đây cũng buồn biết bao. Về một tương lai chẳng thể nào nói trước được....

 

Một niềm thương cảm len lỏi trong ḷng anh. Em rất hiền, rất ngoan và rất yêu anh, thế mà mấy năm nay phải ṿ vơ cô đơn v́ anh mải miết trong chiến trận. Lần này gặp lại, anh sẽ bù đắp cho em thật nhiều nhé!  Mà biết khi nào mới gặp lại? Ḷng anh năo nề với những dự cảm về cuộc chia ly...

 

Tiếng động cơ đưa anh trở về thực tại.

 

Đằng sau một chiến đĩnh PBR chạy trước tàu anh là chiếc Poncho buồn bọc xác chết của một chiến sĩ. Cái chết của anh bạn ở Trà Cú đang là ngọn lửa hừng hực nung nấu ư chí quyết chiến dũng cảm của các chiến sĩ hải quân.

 

Anh cùng một nhóm hải quân lên bờ sông Bến Lức chung tay lo việc tẩm liệm thi hài của bạn.  Xác của anh bạn vẫn c̣n nằm trong chiếc Poncho buồn hiu cạnh bờ đê không đèn, không nhang khói.  T́m một quan tài giữa một thành phố hoang  vắng  không người, quả là một chuyện ṃ kim đáy bể.  Anh bạn không may mắn ấy đă chết đi trong một bối cảnh thật bi thương. 

 

Anh bạn đă trả nợ non sông, đi vào ḷng đất mẹ Việt Nam yêu dấu, trở thành một trong vô vàn chiến sĩ vô danh măi măi bất tử ....  

 

 

  

Xem PHẦN 70

 

 

 

Nguyễn Văn Thành

Tháng 06/2019

 

 

 

 

 


 

 

Thơ & truyện Nguyễn văn Thành                |                 www.ninh-hoa.com