trang nhà www.ninh-hoa.com  |  thơ & truyện Phó Đức Lâm



Phó Đức Lâm


      Người Ninh Ḥa,
  sinh sống tại Dục Mỹ.
 Hiện cư ngụ tại Toronto,
             CANADA
     


Truyện/Tùy Bút

 

Nhớ Về Ba  
Ngày Phụ Nữ
Canh Dưỡng Sinh
Như nước trong nguồn
Nhớ Ninh Ḥa

 

 


 

 
  


 

Chuyện Phiềm:

 
N G À Y   P H Ụ   N

Lời tác giả: Bài này viết chỉ dành riêng cho một số người đọc hiện cư ngụ tại Bắc Mỹ, không ít th́ nhiều các vị từng sống và hiểu được những sự việc, hoàn cảnh xảy ra hằng ngày tại xứ này. Xin thành thật cám ơn vợ tôi đă cho phép tôi viết và gởi bài này đến Ninh-Hoa.com.

  


Hôm nay là ngày tám tháng ba, tôi vừa nhận được một cái email từ Việt Nam của một đứa cháu gái hỏi tôi hôm nay có tặng hoa hoặc quà ǵ cho vợ và ba đứa con gái của tôi hay không? Hôm nay là ngày Quốc Tế Phụ nữ, từ trước đến giờ tôi đâu có biết trên thế giới lại có cái ngày biết ơn và tôn vinh đàn bà.

Bây giờ là thời đại của quí bà, tại Canada này người đứng đầu quốc gia là Nữ Hoàng Elizabeth Đệ Nhị, kế đến là người đại diện Nữ Hoàng, Toàn Quyền Canada là bà Adrienne Clarkson, rồi đến là Phó Toàn Quyền tỉnh bang Ontario là bà Hillary Weston, bà này cũng là CEO công ty của tôi. Có khoảng hơn một trăm ngàn người tại Canada làm việc cho bà, không biết bao nhiêu vị Bộ Trưởng các cấp chính quyền ở Canada là đàn bà. Thậm chí trong nhà tôi cũng có một...Bà, sao đàn bà ở xứ này nắm quyền hành hết trơn.

Thời mà đàn bà chỉ có những nhiệm vụ như:

"Gái th́ giữ việc trong nhà"
" Khi vào canh cửi, khi ra thêu thùa"

Thời đó đă qua lâu lắm rồi, thời bây giờ giá trị của đàn bà không c̣n b́nh đẳng với đàn ông nữa (Đàn ông ở Bắc Mỹ sắp hạng c̣n sau chó mèo) họ cố gắng bon chen nam giới học hành đổ đạt rất cao. Theo thống kê về số sinh viên theo học các trường Đại học ở Canada, sáu mươi phần trăm là đàn bà con gái, những học bổng giá trị đều về tay các bà, các cô. Thôi nhé từ nay các anh đừng có khoe khoang tui giỏi Toán số một, làm cho mấy cô cười cho thúi đầu.

Vào cuối thập niên 60 và đầu 70, phụ nữ ở Tây phương đứng lên đ̣i quyền tự do b́nh đẳng với nam giới (Liberty). Cùng với phong trào Hippy, họ biểu t́nh tuần hành khắp nơi tại Âu Châu cũng như Bắc Mỹ. Đ̣i đủ thứ quyền b́nh đẳng, trong đó họ bày tỏ sự tự do không thèm mặc là xé và đốt đi những chiếc áo nịt ngực xinh xắn của họ, lúc đó có rất nhiều người ủng hộ nhất là phía nam giới. Nhưng sau đó một thời gian không một bà nào chịu từ bỏ chiếc áo ngực hữu dụng này, phải mặc chớ v́ không mặc th́ nó sẽ ...xệ sao.

Cách đây khoảng năm, sáu năm, tại Toronto, Canada cũng nổi lên một phong trào đ̣i quyền b́nh đẳng với nam giới là nhất định phải được quyền không mặc áo ở phần trên của thân thể (Topless). Trong các hồ tắm công cộng các bà cứ việc không thèm mặc ǵ hết ở phần trên, nhào xuống tắm ào ào, làm cho mấy đứa con nít mắc cỡ la quá chừng, c̣n già như tôi đâu có dám nh́n thẳng, chỉ dám nh́n... len lén mà thôi. Các bà c̣n topless biểu t́nh đi bộ qua bên Mỹ, trên chiếc cầu biên giới mang tên Ḥa B́nh, các bà bị nhân viên biên giới chận lại xin xét Passport và không cho qua cầu, không một ai trong các bà có mang theo giấy tờ tùy thân, v́ có chỗ nào đâu ...cất giấy tờ. Các bà bèn quay trở lại Canada kiện chính phủ về việc được quyền không mặc áo nơi công cộng.

Sự việc bàn căi tốn không biết bao nhiêu thời gian cũng như tiền bạc của người dân đóng thuế, cuối cùng gặp một vị quan ṭa chắc cũng có loại máu D loại nặng cho nên chấp nhận yêu cầu một cách dể dàng. Sướng nhé, mùa Hè sẽ làm vừa ḷng mấy bà muốn mặc hay không mặc áo là quyền tự do, c̣n mấy ông cũng gởi thư đến Ṭa án cám ơn rối rít. Mấy tiệm bán kính đen đeo mắt tha hồ hốt bạc. Nhưng mùa Hè vừa qua cũng đă qua đi, trên đường phố cũng như trên “beach” không thấy các bà bày tỏ quyền topless của ḿnh, ngược lại ăn mặc càng kín đáo hơn đi qua các ông như muốn nói...nghèo mà ham. Sao lạ vậy? Nhiều người mới t́m hiểu nguyên nhân nào các bà không chịu thực hiện quyền Topless của ḿnh. Th́ ra v́ vụ kiện kéo dài đến năm năm, những hội viên giờ đây đă có gia đ́nh, cái ṿng thứ hai quái ác có chiều hướng lớn hơn ṿng số một, cho nên không một bà nào dám Topless nữa.

Sở dĩ tôi dài ḍng như vậy để nói lên sự việc là quí bà nói một chuyện, c̣n làm là một chuyện khác. Nói trắng là muốn đen, nói không thích là thích, nói không chịu là chị....u đó nghen.
Bởi v́ chịu ảnh hưởng Nho học rất nhiều, đàn ông chúng ta lúc nào cũng nghĩ là 'Tề gia, Trị quốc, B́nh thiên hạ' cho nên nhiều khi bị vợ la ít có ai dám nói ra. Chính đàn ông ở xứ này cũng vậy, theo thống kê cứ năm người chồng th́ có một người bị vợ đánh, trong số mười người bị vợ đánh chỉ có một người can đảm đi báo cáo với cảnh sát.

Trong các vị Tổng thống Hoa Kỳ cận đại có ông Reagan và ông Clinton đều nổi tiếng là sợ vợ, nhưng hai ông vẫn trị quốc và b́nh thiên hạ được như thường. Một so sánh khác cho chúng ta thấy rơ hơn, ngày xưa bên Trung Hoa có vua Hạ đi trị thủy mười mấy năm có đi ngang qua nhà của ông ba lần nhưng không về thăm. Ngược lại nước Pháp có vua Nă Phá Luân cầm quân ra trận, việc quân bận rộn nhưng ngày nào ông cũng viết một lá thư về thăm vợ. Cho nên Thương vợ hay sợ vợ không phải là một chuyện không tốt không nên nói ra.

Ở các xứ thiên đường c̣n sót lại trên trái đất này cho đàn ông như Trung Đông, hay chồng chúa vợ tôi như ở Việt Nam, phụ nữ rất vui mừng phấn khởi mong cho có ngày này để được tặng quà, tặng hoa, được trân trọng tôn vinh những công khó của các bà trong một năm dài. Chứ ở Bắc Mỹ, câu Phu xướng Phụ tùy Xưa quá đi Diễm, bây giờ phải là vợ xướng th́ chồng phải quỳ, chồng không quỳ không được.

Khác với đàn ông ở Việt Nam mỗi ngày phải đi làm tám tiếng đồng, về nhà là có cơm nước sẵn sàng, c̣n đàn ông ở đây đi làm ở hăng xưởng tám giờ, xong rồi về nhà c̣n phải giặt áo quần, nấu cơm, rửa chén, lau nhà, hút bụi, trước khi đi ngủ c̣n phải đấm lưng cho bà nữa (C̣n ǵ đời trai!) th́ Everyday is Women Day, mấy bà đâu có đ̣i hỏi thắc mắc làm chi cái ngày Quốc tế Phụ nữ này.

Nhiều khi coi báo trong mục “T́m Bạn bốn phương” thấy mấy bà mấy cô đăng báo t́m bạn đời chỉ cần “không Tứ đổ tường”, thành thật là sẽ tiến xa hơn. Cái này cũng chỉ là quảng cáo thôi, vô là biết liền, ngoài những phần đ̣i hỏi căn bản ở trên c̣n phải biết nấu ăn, rửa chén, tắm rửa con cái và nhiều thứ khác, đúng là ' Mr Mom'. Làm không biết là bao nhiêu công việc nhà nhưng đau khổ nhất vẫn là bị vợ la. Tôi nghiệm thấy câu nói 'Nhất vợ, nh́ trời, ba mới đến tôi' thấm thía làm sao khi sống ở Bắc Mỹ này.

Tôi thầm cầu mong những người đàn ông như tôi được có một ngày Quốc Tế Đàn ông, để tôi có được một ngày nghỉ mệt, một ngày khỏi phải ...rửa chén.

Nếu biết rằng yêu là đau khổ, thà dương gian đừng có ... ...Chúng ḿnh.

  


Xuân phân 2004
Phó Đức Lâm