Quan Dương: Thơ & Truyện               |                 www.ninh-hoa.com



Quan Dương
Tên thật:
Dương Công Quan
  cựu học sinh trung học
Trần B́nh Trọng Ninh Ḥa
  Niên Khóa 1962-1969.
    Người xóm Đàng Luồn
 Cây Thị.



Hiện sinh sống
tại Louisiana, Hoa Kỳ.


 

 

 

 

 

 

 

 

Một hôm mắt trái thấy mắt phải mặt mày ủ dột bèn hỏi:
- Sao cái mặt chù ụ giống như mất sổ gạo ?
Mắt phải trả lời cộc lốc :
- Đang thất t́nh

À th́ ra chuyện lớn. Chuyện thất t́nh th́ phải kinh thiên động địa gấp trăm lần chuyện mất sổ gạo. Mắt trái cảm thấy ḿnh phải có nghĩa vụ chia sớt, đồng thời ngăn chận với người anh em ḿnh cái điều kinh thiên đó. Dù sao hai đứa cũng đồng hội lại ngồi chung trên một con thuyền.

Mắt trái:
- Lại Bắc kỳ chứ ǵ ?
- Ừ sao biết
- Đường t́nh duyên của nhà mi bị sao bắc kỳ chiếu mạng ta c̣n lạ ǵ. Trăm lần mi thất t́nh như một, đều do từ bắc kỳ mà ra. Là anh em, ta đă dặn ḍ nhà mi nhiều lần là khi đụng độ với con gái bắc kỳ th́ đừng bao giờ phơi hết cả ruột gan ra cho họ thấy. Họ mà túm được hồn phách ta rồi th́ họ sẽ buông không thèm giữ lại đâu.
- Vậy là sao ?
- Là đừng bao giờ giao hồn cho họ nắm. Dù có thể chết sống v́ họ nhưng điều tối kỵ là đừng hé ṃi ra cho họ thấy là ḿnh sẳn sàng hy sinh.
- Mi rành sáu câu về bắc kỳ quá nhỉ ?
- Kinh nghiệm c̣n cho ta thấy là khi con gái bắc kỳ không chắc ăn nắm được ta th́ họ sẽ đeo đuổi theo cố nắm cho bằng được. Thành ra khi yêu bắc kỳ ḿnh phải giả đ̣ chạy để cho họ rượt theo bắt lại, chứ ḿnh mà bám theo th́ họ sẽ chạy. Mi đụng đầu với bắc kỳ nhiều trận nhưng lại thiếu kinh nghiệm thất t́nh là phải.

    
Tưởng Mắt trái an ủi, ai dè hắn lên mặt thầy đời. Mắt phải ghét quá không thèm hỏi nữa, vơ vẩn nh́n chung quanh. Một con gián trong kẹt cửa ló đầu ra quan sát. Nhận thấy cảnh vật im ắng quá nó bèn rụt rè ḅ đến cạnh hai con mắt. Dáng con gián gầy g̣ giống tên ăn trộm ốm đói lâu ngày, mấy cái chân khẳng khiu rón rén giống như sợ đụng bể đồ của gia chủ. Mắt phải nheo Mắt trái lại lặng lẽ ngắm, không dám thở mạnh v́ sợ con gián bỏ đi. Dù sao sự hiện diện của con gián cảnh vật chừng như đỡ trống trải cô đơn hơn. Mắt trái tự nhiên bị nhắm lại không thấy đường, đứng chẫu vẫu chầu ŕa lên tiếng cự nự :
- Bộ mi yêu người đàn bà đó đến mức không c̣n biết ta là ai nữa hay sao ?
Mắt phải :
- Mi là ai sao ta không biết, nhưng số phận đă gắn liền mi với ta mi không thể nói lời bye bye ẩu với ta được, trong khi đó nàng không thèm nói đă lẵng lặng bỏ đi
- Nhưng tại sao mi xem trọng con gián hơn ta ?
- Ta không xem con gián trọng hơn mi, nhưng con gián khiến ta liên tưởng dến nàng
- Có vụ đó nữa sao? Con gián có liên hệ bà con ǵ với nàng ?
- Nó là nhịp cầu
- Kể ta nghe đi
- Hồi mới qua Mỹ ta có làm một bài thơ kể về con gián và sự cô quạnh của một gă đàn ông xa xứ trong một khu chung cư ẩm chật nhân dịp xuân sắp về. Bài thơ đó không hiểu bằng cách nào lên nằm trên diễn đàn Đặc Trưng. Nàng ở bên kia thế giới..... à không ở bên kia trái đất đọc được bài thơ đó, viết PM cho ta, thế là ta với nàng quen nhau.
- Rồi sao nữa
- Lúc đó ta chắc nàng cũng đang ở trong một khu chung cư giống như ta nơi xứ người cho nên cảm nhận được những cảm xúc ta kư thác vào bài thơ kia. Ta đâm ra kính nể nàng v́ ta nghĩ thời buổi này ai cũng lo bù đầu v́ làm lụng để kiếm tiền trả bill. Kẻ nào có đủ tiền trả bill rồi th́ bận rộn kiếm công danh, không ai ở không để làm thơ. Mấy thằng làm thơ giống như ta đă là điên. Nhưng nàng bỏ thời giờ vàng bạc ra theo đọc mấy bài thơ th́ quả nàng điên cao hơn ta một bậc. Ta phục tài nghệ điên của nàng cao hơn một bậc nên ta đâm ra cảm mến nàng hồi nào không hay.

Mắt trái nghe đến đây buột miệng chận họng xỏ ngang:
- Bài bản xưa như trái đất có ghi chép truyền lại rằng từ mến đến yêu đo được không đầy một gang tay. Mi chưa nói ra ta đă đoán thế là nhà mi yêu nàng?
- Mi đúng là tri kỹ tri bỉ. Mi cũng biết ta làm thơ được có người hiểu được ḷng ta th́ đương nhiên ta phải cảm động. Khoảng cách từ bộ ḷng đến trái tim gần xũn. Cả hai thứ này đều nằm chung trong một cái bụng. Nàng hiểu được ḷng ta th́ buộc phải hiểu được trái tim ta. Vă lại nàng cũng như ta cả hai đều chịu không thấu từ một đất nước được cai trị bởi những anh nhà quê ít học đầy kiêu căng phải bỏ ra đi. Cùng đồng cảnh ngộ nên sự cảm thông càng tăng thêm phần thông cảm.
- Nghe lâm ly quá ta
- Đừng chọc quê. Vai mi đâu hăy xích lại gần đây cho ta mượn ngă đầu một chút.
- Tiếp đi

- Ta sinh ở miền Nam, nàng sinh ở miền Bắc. Trong một thời kỳ đất nước chiến tranh, dân hai miền Nam Bắc đánh nhau chí tử. Kết quả là người dân cả hai miền đều bị thua trắng máu. Một thiểu số nhờ biết lợi dụng luật lệ dă man thời trung cổ nên đại thắng. Nàng lưu giạt sang Nga c̣n ta trôi vào đất Mỹ. Nếu không nhờ thơ văn làm nhựa trải xuống ḷng đời th́ chiếc xe mệnh số đă không pick up nàng và ta cùng đi chung một chuyến. Ta dùng con gián để làm bài thơ trong khi con gián là giống sinh vật mà những ai sống trên đất Mỹ đều ghê tởm và truy giết thẳng tay. Khi quen với ta có lần nàng nêu câu hỏi v́ ṭ ṃ là tại sao ẩn sau bài thơ đó là con gián chứ không phải con ǵ khác? Ta nổ với nàng " Em biết không, con gián có chất vitamin thép rất mạnh. Trong chiến tranh tụi anh dùng gián để trị đói những khi bị vây hảm trong ṿng vây không có thực phẩm để ăn " Nàng nói "Anh xạo vừa phải thôi, con gián bé tí tẹo làm ǵ đủ no ? " Ta trả lời " Đủ chứ, bởi v́ chỉ cần ăn một con th́ cả mấy ngày sẽ không ăn nổi cái ǵ vô bụng nữa hết " Nàng ngây thơ hỏi ngược " sao thế " " Th́ em thử ăn một con xem bảo đảm cả tháng trời em sẽ no v́ tởn " Nàng cười, giọng bắc kỳ qua phone hơi chua nhưng đầy quyến dụ " Anh đúng là xạo "

      
Mắt phải dường như đang tự thả hồn chạy theo kỷ niệm cho riêng ḿnh, chứ không phải đang nói chuyện cùng mắt trái. Mắt trái thấy câu chuyện của mắt phải cũng có chút chút thú vị nên chăm chú lắng nghe mặc dù bả vai đang bị cái đầu mắt phải tựa vô mỏi nhừ. Đang ngon trớn bỗng mắt phải nói trỗng không:
- Thèm một hơi thuốc


    
Mắt trái bèn lật đật bật chiếc máy lửa lên. Con gián thấy ánh sánh loé sợ hăi bỏ chạy vào kẹt cửa. Một cơn gió thoảng nhẹ đẩy chiếc bóng té nằm trên nền gạch. Khói thuốc bay lăng đăng. Đêm lặng im như tờ. Chiếc bóng chập chờn như một bóng ma. Mắt phải chỉ chiếc bóng hỏi mắt trái:
- Ai vậy ? Có phải là ma không?
- Chiếc bóng của ta và mi đó. Ma cũng chỉ là một cái bóng của con người. Một ngày nào, ma sẽ cũng phải ra đi khi con người không c̣n hiện hữu
- Người ta nói chết theo ma. C̣n mi th́ lư luận ma chết theo người
- Ta cũng dựa trên lư lẻ. Ma chẳng qua chỉ là một năng lượng tồn tại trong cơ thể giống như cục pin. Nếu mi dùng quá sức th́ hết pin
- Nhưng ta buồn v́ thất t́nh, mi không khuyên giải an ủi lại dem chuyện pin đèn ra tán dóc.
Mắt trái nhún vai :
- Ta đem chuyện pin ra chứng minh cho mi thấy là đàn bà không bao giờ dùng hết pin cho một cuộc t́nh. Từ xưa đến nay ư nghĩa sinh tồn của đàn bà chỉ có một đó là lấy ḷng đàn ông. Mi hết ḷng hết dạ với nàng như thế tại sao nàng bỏ đi ?
- Ta tính hỏi mi tại sao. Chưa kịp hỏi th́ mi đă hỏi ta.
- Mi làm thơ hơi bị hay phải không?
- H́nh như thế. Nhưng ta nghĩ thơ hay hay không do do từng cảm nhận riêng của mỗi người. Khi ta làm thơ ta cô đọng cảm xúc của ḿnh bằng cái đầu to bằng nắm tay của ta trong chữ. Có lẽ những cảm xúc đó cùng tần số với cảm nhận của nàng nên nàng cho là hay. Có thể hay dối với nàng chứ chưa chắc hay đối với người khác.
- Th́ đúng rồi
- Đúng cái ǵ
- Nàng chỉ cảm nhận thơ của mi chứ đâu phải con người của mi. Hai b́nh diện này đối kháng hoàn toàn đó nha
- Như vậy là sao ?
- Nàng bỏ mi cũng v́ lư do nhân đạo. Nàng không muốn mi rơi vào bể khổ.
- Nhưng cuộc sống không bị khổ th́ có ǵ vui ?

- À th́ ra nhà mi muốn t́m vui trong sự khổ? Đă thế th́ hà cớ ǵ bản mặt như đưa đám?
- Tại v́ đang buồn thúi ruột. Buồn nó automatic bốc lên khuôn mặt chứ ta đâu có muốn
- Nè Mắt phải ta nghĩ ta rất có tiềm chất. Ta chuyên môn kiếm lại đồ cho người ta bị mất
- Cụ thể như cái ǵ?
- Buồn, suy tư, suy nghĩ vớ vẩn và vân vân
- Ta đă mất hy vọng mi có thể kiếm lại cho ta niềm hy vọng đó hay không?
Mắt trái thấy đă đến lúc cần lên dây cót để yểm trợ tinh thần cho người anh em nên gật đầu cái rụp :

- Có thể t́m ra. Mi nên nhớ hạnh phúc không phải nói suông mà có, mà phải do ḿnh phải nắm lấy cơ hội và tranh đấu

- Ta đâu có nhiều cơ hội, tranh đấu bằng cách nào?

Mắt trái được dịp lên mặt:

- Những nhà khoa học gia chia vũ trụ này thành 5 không gian h́nh lập thể. Không gian thứ nhất: chiều dài. Không gian thứ hai : chiều rộng. Không gian thứ ba : chiều sâu. Ba chiều không gian này bằng nhau. Không gian thứ tư là nơi sinh vật trên trái đất đang sinh sống. Không gian này bị thời gian khống chế v́ thế mới có sanh lăo bệnh tử. V́ có sự chết nên không thể gọi là bất tử. Do đó họ đặt thêm một không gian thứ năm.

- Không gian thứ năm dùng để làm ǵ ?

- Không gian thứ năm này dùng để chứa t́nh yêu. Nghĩa là những tên đang yêu như mi, hồn phách sẽ tồn tại trong một lập thể không bị khống chế bởi thời gian. Sự không bị khống chế này gọi theo cách cải lương đó là: sức mạnh của t́nh yêu

- Nhưng mi đă nói nàng chỉ cảm mến qua thơ ta chứ đâu phải qua con người ta, vậy th́ ta phải làm ǵ để t́m ra sức mạnh?

- Chuyện không khó. Mi hăy kiên tŕ, một ngày nào đó tia lửa dương cực mạnh của mi sẽ xẹt ra chạm trúng tia lửa âm của nàng. Tia chạm này gọi là lực lượng hội tụ. Lực lượng hội tụ sẽ phát sinh ra sức mạnh. Sức mạnh sẽ vượt qua không gian và không bị khống chế bởi thời gian

- Mi nói cầu kỳ quá. Ta vốn chậm tiêu. Mi có thể tóm gọn lại được không?

Mắt trái không ngờ người anh em ḿnh sau khi bị t́nh ám đâm ra chậm lụt sự thông minh vốn có thường ngày.

- Vậy chứ mỗi buổi sáng trước khi rời khỏi giường, việc trước tiên mi làm cái ǵ?
- Ngồi lên. Hả họng ngáp. Rồi... đứng dậy
- Không phải
- Th́ ưởn ḿnh
- Cũng không phải

- Chứ làm ǵ ?
- Mở to hai con mắt. Nghĩa là ta và nhà mi phải mở to ra hiểu chưa?

- Chưa?

- Chưa hiểu th́ bây giờ hiểu. Mở to hai con mắt để thấy trong cuộc sống này không có ǵ gọi là dư thừa.

- Vẫn chưa hiểu

- Nghĩa là chuyện thất t́nh giống như mút viên kẹo chưa lột giấy. Vị giác của mi sẽ nhạt thếch, chán lắm chỉ muốn vứt nó đi. Nhưng nếu mi nghĩ mi đang ngậm viên kẹo chứ không phải đang ngậm miếng giấy th́ cũng sẽ an ủi được phần nào. Cuộc sống v́ thế sẽ đâm ra ngọt ngào hơn.

Mắt phải công nhận Mắt trái vô cùng lợi hại. Chỉ dùng một cái lưỡi không xương độc nhất léo qua léo lại kiểu nào cũng suông. Người anh em lợi hại này đồng cam cộng khổ với ḿnh ở cạnh sát bên, vui buồn có nhau vậy mà bấy lâu nay ḿnh không hề ngó ngàng đến. Mắt phải lại gải đầu thầm nghĩ : " ta với mi muôn đời không thể nào nh́n thẳng vào nhau được mắt trái ơi ! Chẳng lẽ ta tự móc ta ra, hay mi tự móc mi ra để cả hai cùng có thể đối diện cùng trao nhau ánh mắt? Chắc phải dành tiền ra shopping mua chiếc gương để ta có thể nh́n thẳng vào mi. Nếu mi trợ sức với ta thay v́ ra tiệm mua chiếc gương tốn tiền, ta với mi sẽ dùng hai con mắt của nàng để làm chiếc gương. Ta có thể nh́n mi và mi có thể nh́n ta qua đôi mắt đó. Trước khi chinh phục được đôi mắt của nàng, ta với mi phải cùng đồng ḷng nh́n về một hướng. Nếu nh́n khác hướng th́ sẽ bị người đời gọi là mắt lé.

Dường như tâm t́nh vừa được đả thông, Mắt phải di chuyển cái đầu của ḿnh rời khỏi vai mắt trái :

- Mắt trái nè. Mi có nhớ khu rừng nằm trên con đường đến hăng không?
- Sao lại không nhớ. Cánh rừng đó giải quyết cho mi giải tỏa biết bao nhiêu là chuyện ḷng tḥng
- Mi c̣n nhớ khu g̣ lăng ở Ninh Ḥa nơi hai anh em ḿnh được chào đời không?
- Lúc nào mà ta quên được. Hồi nhỏ ta với mi chuyên trốn học ra đó " đi đồng " và hái trái chim chim.
- Mi có công nhận sau này lớn lên lưu lạc khắp nơi có dịp giải quyết một trong tứ khoái của ḿnh trong những rest room sạch sẽ thơm tho hiện đại đầy văn minh vẫn cảm thấy thiêu thiếu một cái ǵ phải không ?
- Ừ nhỉ đôi khi vẫn không thấy thú vị bằng thuở trẻ thơ ngồi chồm hỗm ngoài g̣, do đó khi phát giác ra cánh rừng thơ mộng kia, Mắt phải nhà mi chơm chớp đầy tà tâm làm sao qua mặt ta nổi.
- Nhưng mi cũng đồng t́nh không phản đối.
- V́ thế mỗi sáng từ nhà đến hăng lái xe chừng 30 phút, mi lái xe trước đó cả hai tiếng đồng hồ. Hăng start giờ làm viêc vào lúc 6 giờ sáng. Mới 4 giờ sáng mi đă thức dậy. Nhất là vào mùa hè trời trong thanh gió mát khi xe ngang khu rừng kim đồng hồ nhích khoảng 4 giờ 30, trời hăy c̣n tối đen, mi ma giáo dừng xe lại mở đèn emergency sát lề đường. Xong mi xuống xe chơi cái màn ôn lại tuổi thơ đồng quê của ḿnh trên đất Mỹ. Mỗi lúc mi nhớ khu đất G̣ Lăng cằn cỗi của quê ḿnh mi thường ghé lại khu rừng. Ta biết mi ghiền mùi cỏ dại, thích cảnh thiên nhiên và ta cũng biết cái đầu của mi lúc nào cũng nặng tŕnh trịch v́ h́nh ảnh của nơi chốn ta với mi được sinh ra, được chôn nhau cắt rốn tại đó. Những lúc đó ta thấy khuôn mặt mi rạng rỡ trẻ trung quá, ta không nỡ làm mi cụt hứng cho nên ta phải a dua theo. Đôi khi ta thấy mi cũng nham nhở v́ đă dùng con mắt phải của mi đá lông nheo với con mắt trái ta
- Ta mang ơn mi đă hiểu được ḷng ta và hào phóng đá lông nheo lại cho ta vài phát.
- Những lúc mi bị thất t́nh mi cũng ghé lại cánh rừng đó.
- Ta cần phải khóc.
- Lúc mi khóc mi không nhắm ta lại làm ta cũng rơi nước mắt theo
- Bởi sợ mất mặt nam nhi chi chí, nên ta thường chui vô cánh rừng đó để khóc một ḿnh.
- Mi là tên đa t́nh lại đa cảm.
- Ta có kể cho nàng nghe về khu rừng đó và những lần ta khóc.
- Nàng có ư kiến ǵ không?
- Nàng cười. Ta c̣n nói thêm sẽ có một ngày ta sẽ ghé lại khu rừng để khóc v́ nàng
- Chắc nàng cảm động lắm?
- Không biết
- Sao vậy
- V́ ta với nàng chỉ thủ thỉ với nhau qua phone.
- Chỉ có vậy mà nhà mi đâm ra yêu nàng thậm tệ
- Ừ
- Đúng là điên
- Chứ ta đâu có nói ta tỉnh. Ta với nàng ở hai phương trời cách biệt. Nàng thích biển, ta thích rừng. Nàng thích mưa, ta thích nắng. Vậy mà khi nói chuyện nhau lại hạp. Nói huyên thuyên bất tận. Văn thơ cũng có. Tào lao cũng có. Khi ta yêu, chuyện càng tào lao th́ càng thú vị

-Kể ra mi đúng là một kẻ si t́nh
-Chung t́nh mới đúng

- Sai

- Sao vậy ?

- Trên cơi sống này rất hiếm có loài sinh vật nào chung t́nh

- Kể cả loài người

- Đúng. Loài người cũng có đôi khi bỏ nhà mà đi như ta và mi chẳng hạn. Trước cảnh vật đổi sao đời ta và mi cho dù có yêu thiết tha đất nước của ḿnh, có quyến luyến những kỹ niệm nơi chôn nhau cắt rốn của ḿnh, có trằn triết ngôi nhà của ḿnh bao nhiêu đi chăng nữa khi bỏ đi không thể mang theo những thứ đó. Phụ rẫy quê hương không thể gọi chung t́nh

-Loài chim ?

- Loài chim đến mùa băo tố khi thiên di cũng phải bỏ tổ mà đi. Ĺa bỏ mái ấm gia đ́nh không thể gọi chung t́nh

- Loài cá ?

- Có nhiều nàng cá sau khi phối ngẫu sẳn sàng xơi tái ư trung nhân của ḿnh. Phụ bạc như thế càng không thể gọi là chung t́nh

- Không phải loài người trên mặt đất, không phải loài chim trên trời, không phải loài cá dưới nước, chứ loài ǵ ?

- Loài ốc

- Loài ốc ?

- Phải. Trong khi con người có đôi lúc bỏ nhà, con chim bỏ tổ, con cá bỏ hang th́ loài ốc lúc nào cũng cơng chiếc nhà của ḿnh trên lưng. Thậm nỗi đến khi chết hay thân xác dẫu có bị hủy diệt với thời gian vẫn cam ḷng chịu chết và hủy diệt trong ngôi nhà đó

- Miệng lưỡi của mi dẽo nhẹo như thế sao không đi làm luật sư, lại kè kè bên ta vào tù ra khám, cù bơ cù bấc và bây giờ làm cu li ?

- Chia hoạn nạn th́ dễ chia phú quí th́ khó. Tŕnh độ của ta không giỏi như nhà mi mỉa mai khen tặng đâu. Chỉ vừa đủ làm quân sư quạt mo cho mi thôi

- Bước kế tiếp phải làm ǵ ?

- Mi ra một băi biển nào đó t́m cho ta một con ốc sừng trâu

- H́nh dáng thế nào ?

- Con ốc sừng trâu khác loài ốc thường. Nó là loại ốc xoắn có chóp nhọn trông giống như cái sừng trâu

- Để làm ǵ ?

- Mi hăy nói những điều không được vui, những nỗi niềm nhung nhớ của mi vào trong vỏ ốc. Nói cho thật lớn thật hả dạ, xong mi quăng mạnh ra biển. Như vậy những ǵ không vui của mi đă kư gởi vào ḷng đại dương. Biển trên trái đất này là một đại dương h́nh ṿng cung, một ngày nào đó vỏ ốc xoắn với những nỗi niềm của mi sẽ trôi giạt vào Nga và nàng của mi thích biển th́ thế nào cũng có ngày nhặt được. Nàng sẽ hiểu ḷng mi

- Sợ e lúc đó ta đă sụm bà chè rồi mà nàng vẫn chưa hiểu được ḷng ta.

- Mi đă quên những ǵ ta nói với mi sao. Sức mạnh của t́nh yêu thuộc về không gian thứ năm. Không gian đó không bị khống chế bởi thời gian.

 

     Đêm đó Mắt phải nằm chiêm bao thấy ḿnh đến một bờ biển nằm cạnh thành phố cổ kính. Người phụ nữ đang ngồi thả mộng trên bờ cát. Trang phục nàng toàn màu đen với mái tóc dài thả bung bay phần phật trong gió. Tóc thỉnh thoảng bao quanh bờ vai tṛn đầy gợi cảm khiến cho dáng ngồi của nàng có vẽ đẹp rất liêu trai. Mắt phải tiến đến gần:

- Có phải em đó không?

- Em đây. Anh thấy thành phố Moscow nơi em ở ra sao. Nhất là cảnh hoàng hôn xuống lúc 10 giờ đêm

- Giống như một bà già khó tính đang mặc một bộ đồ dạ hội đắt tiền không chịu thay sau buổi tiệc.

- Anh có vẽ không ưa thành phố này ?

- Phải. Nếu như thành phố này không có em th́ đối với anh có khác nào một bà mẹ chồng khắc nghiệt đang chờ được hành hạ nàng dâu. Nhất là thành phố này từng là nơi đầu cơ súng đạn để cung cấp cho những người phương Bắc xâm chiếm miền Nam.

- C̣n nếu như em vĩnh viễn ở đây và nhận nơi đây làm quê hương thứ hai ?

- Nơi nào có em th́ anh yêu nơi đó.

- Anh không thù ghét sao ?

- Ghét hay không phỏng được ǵ? Nơi anh ở bên kia đại dương nằm trong đất Mỹ. Đứng về một góc cạnh nào đó Mỹ đă phối hợp với Nga truy diệt thế hệ thanh xuân của anh và em. Trong lúc Nga đưa vũ khí cho miền Bắc th́ Mỹ trói tay miền Nam. Cả hai cùng gian độc như nhau.

Nàng âu yếm ngước nh́n Mắt phải :

- Em đă lượm được vỏ ốc anh gửi

Mắt phải nhớ ra rằng chuyện vỏ ốc do Mắt trái bày đường hiến lối hăy c̣n nằm trong ư định chứ chưa thực hiện. Hay là người anh em Mắt trái của ḿnh đă tiên hạ thủ vi cường?

Nàng tiếp :

- Em đă nghe được những ǵ anh nói

- Em thấy sao ?

- Chưa thấy sao hết v́ anh chỉ nói chứ không làm.

Nàng có vẽ khiêu khích. Máu ' gian hùng " trỗi dậy. Mắt phải nhào tới cầm tay nàng

- Có phải thể hiện hành động du côn giống như vầy không ?

- Em chỉ thấy anh hiền.

- Nắm tay em với ư đồ tà tâm đầy khiêu chiến mà em gọi là hiền ?.

Nàng đưa Mắt Phải một ly nước

- Uống nước đi

- Nước ǵ thế

- Thuốc mê đó. Anh uống xong cái ǵ cũng dám làm

Mắt phải ực một hơi. Nước chảy bừng bực vô cuống họng. Chảy đến đâu sự gan dạ chảy theo đến đó. Đồng thời trong lúc ḷng can đảm tràn đầy th́ Mắt phải có cảm giác là ḿnh đang trong chiêm bao và sự chiêm bao này đang sắp sửa tĩnh thức. Tiềm thức của Mắt phải vùng lên tŕ níu lại cứ sợ khi thức dậy th́ ḿnh không c̣n cơ hội nữa. Nhưng rốt ráng cũng chỉ là vô ích. Khi Mắt phải áp sát môi ḿnh lên môi nàng thực hiện giấc mơ th́ bỗng nhiên tan. Mắt phải thức dậy. Mắt trái đang cạnh bên lặng lẽ nh́n. Mắt phải tiếc hùi hụi thả một câu bâng quơ :

- Nàng đă nhận vỏ ốc do mi gửi giùm ta nhưng ta lại bị đẩy ra giấc mộng. Ta chưa kịp thực hiện ư đồ hôn nàng

Mắt trái đáp :

- Ta chưa gửi. Ḿnh sống ở thành phố này xa biển t́m đâu ra vỏ ốc?

- Giờ phải làm sao ?

- Lái xe ra b́a rừng của mi, ta canh cho mi khóc. Khóc xong gửi thông điệp lên internet. Thời buổi này kư gửi thông điệp của t́nh yêu qua net nhanh hơn trong vỏ ốc. Ḿnh đang ở nước Mỹ. Dân chúng của xứ sở này rất thực dụng, cái ǵ cũng muốn đánh nhanh rút gọn th́ ḿnh xài theo kiểu Mỹ. Tuy không lăng mạn kín đáo bằng gửi qua vỏ ốc lại c̣n bị nhiều người đọc được. Nhưng thà vậy c̣n hơn câm như ốc suốt cả đời. 

- Thông điệp t́nh yêu viết dưới h́nh thức ǵ ?

- Một câu chuyện ngắn

- Tựa đề ?

- Th́ ta đang nói chuyện với mi th́ tựa đề là "chuyện giữa mi và ta " chứ c̣n chuyện ǵ nữa. Chuyện giữa hai con mắt

 

 

 

Quan Dương
12/05

 

 

Quan Dương: Thơ & Truyện                |                 www.ninh-hoa.com