Tôi Và Nga
(phần 2)
Nga trả miếng, nhưng lại đùn
máy cắt cỏ qua tôi. Con cái nhà ai khôn lơi, phản
ứng bén nhạy chứ không mơ màng lù đù
chậm chạp. Tôi nh́n đám cỏ thở dài.
Chiều, trời trong. Nắng đẹp. Giá như
đừng làm ǵ hết th́ sung sướng biết là
dường nào. Tôi vừa làm vừa nh́n trời
ngắm đất mà thả hồn phiêu lăng tận
đâu đâu. Có lẽ Nga nói đúng, nhà văn, nhà
thơ thường thừa tế nhị thiếu
thực tế. Vợ theo canh me đ́ sói trán, tôi
vẫn không bỏ nỗi cái tật ưa mơ
mộng của ḿnh. Nh́n những ngọn cỏ xanh
chung quanh nhà, mơn mởn cao ngang tầm đầu
gối, tôi thường nhớ về những cánh
đồng cỏ của tuổi thơ ấu ngày xưa
với những chiều lang thang trên hoàng hôn. Tôi ao
ước được cỡi những chú cá rô
đồng lội lên trời để xem trái đất
xanh đến dường nào. Tuổi ấu thơ tôi
thường đi t́m những cánh diều ngủ quên
trên cánh đồng mùa hạ, trong những buổi trưa
trời nắng cháy bỏng da. Mùa hạ làm cháy
những sợi tơ trời giăng trong mắt, tôi
cùng ai thả cánh diều bay cao trên bầu trời bao
la và xanh thẳm? Mùa hạ, mon men lật từng
những lổ chân trâu t́m chú dế than đang
ẩn ḿnh núp trốn, và tiếng dế gáy vang dưới
trời êm ả như tiếng tôi gọi mùa hè
về đậu trên vai.
" Lại mơ với mộng không lo làm
việc"
Máu "nghệ sĩ " chợt nổi cơn
bất tử, tôi dùng chiêu thức lăng mạn
" Em à!"
Nga cộc lốc:
" Ǵ nữa đó?"
" Hay là sáng mai anh dậy sớm để làm nha. C̣n
bây giờ em hăy đến đây, anh chỉ bả
vai của anh cho mà xem"
" Có ǵ mà xem? Vẫn là bả vai xẹp lép toàn xương
xẩu"
" Điểm then chốt không phải ở chỗ
xương xẩu mà ở chổ xem để
thấy giữa bờ vai người đàn ông thương
vợ với bờ vai của người thường
quả là có sự khác biệt"
" Khác biệt nhau chỗ nào, em thấy vai nào
chả là vai?"
" Đâu có thể nói như thế, em hăy xem.
Bả vai của anh có h́nh cong như h́nh mái nhà, đó
chính là mái nhà dùng để che gió che mưa cho em. Có
h́nh ngang như bờ thành chính là chỗ để em
tựa đầu ngă vai trút phiền năo mỗi khi
gặp bất trắc ở đời"
" Em chỉ thấy xương trũng xuống có
thể chưá đầy chén gạo"
"Em không tin? Nếu không tin em hăy thử ngă đầu
lên xem, em sẽ thấy xuất hiện nhiều vô
số cảm giác trong ḷng em"
" Thôi xạo vừa vừa vậy cha. Ngă đầu
lên vai cha chỉ cấn xương đau thêm.
Muốn mánh mung ǵ đây?
Khi nàng gọi bằng "cha" có nghĩa là nàng
đă quên hết điều ǵ vừa rồi đă
sai bảo. Tôi chộp vội lấy thời cơ
hiếm hoi :
" Sao em khoái "lăng mạ" anh dữ
vậy?"
" Bởi v́ đó là niềm vui của em sau
một ngày đi làm cực nhọc"
Câu trả lời đầy trực
khởi của Nga dạy thêm cho tôi một điều
: niềm vui sướng của phụ nữ đôi
khi không giống như trong sách vở ghi lại.
Muốn giữ ǵn hạnh phúc gia đ́nh, người
đàn ông cho dù là một đại trượng phu
đầu đội trời chân đạp đất
chăng nữa nhiều lúc cũng phải hạ ḿnh
nịnh vợ. Từ năm 20 tuổi, tôi đă
phải lăn lóc bươn chăi kiếm sống,
đắng cay nhiều hơn là ngọt ngào, có thành
phần xă hội nào mà tôi chưa từng đụng
độ? Tôi thường tự hào ḿnh là một
nam nhi chi chí và cũng v́ kinh nghiệm đầy ḿnh
như vậy mà đến những ngày cuối đời
như hiện tại chẳng hạn tôi mới
thấm hội vô cùng câu "một câu nhịn chín
câu lành" ông bà xưa để lại, nhất là
câu nhịn đó ưu tiên dành cho Nga. Tôi âu yếm:
" Vậy th́ trong những lúc ở sở làm không
có anh để em la, em có buồn không?"
" Buồn chứ, buồn v́ nhơ nhớ như
thiếu một điều ǵ"
" như vậy anh là nhu cầu, là cuộc sống
của em"
" Đúng"
" Là hơi thở của em?"
" Đúng"
" Sao la anh hoài tội nghiệp anh vậy?"
" Em không la anh, em buồn, ai chịu trách
nhiệm?"
Nga chưa từng bao giờ trải qua
một khóa huấn luyện chuyên nghiệp nào về
môn lănh đạo chỉ huy, nhưng tài cai trị tôi
của nàng tuyệt chiêu vô cùng. Kết thúc trận
chiến nào, tôi cũng răm rắp thua mà không
hề có nửa lời ta thán. Và tôi không c̣n nhớ
kể từ lúc nào điều đó đă thành
một điều đương nhiên trong cuộc
sống. Tuy nhiên bản chất tôi vốn ĺ lợm
ngang ngạnh từ thuở bé, v́ thế trong sự râm
rấp tuân theo vẫn c̣n một sức kháng cự
nhỏ nhoi nào đó tiềm ẩn trong xương
tủy.
Nga là một con người kỹ lưỡng, chi li
từng việc, nhớ dai. C̣n tôi trái lại hời
hợt làm trước quên sau. Mỗi năm trung b́nh
tôi lănh hai ticket của cảnh sát về tội lơ
đễnh không ngừng xe ở ngă tư đèn
đỏ. Mỗi lần cầm tờ giấy màu vàng
về "khoe" đều được Nga
hỏi:
" Lại làm thơ trong lúc lái xe rồi chứ ǵ?"
Và lần nào tôi cũng im lặng thở
dài sườn sượt. Im lặng có nghĩa là thú
nhận. Mỗi lần như thế Nga có một
điểm giống tôi là cũng thở dài sườn
sượt. Tiếng thở dài của nàng c̣n sườn
sượt hơn cả tôi. Ít nhất ra hai vợ
chồng cũng có lúc hợp ư tâm đầu, c̣n có
điểm giống nhau, buồn cùng về một hướng
như lúc phải chi tiền vô cớ như lúc này
chẳng hạn.Tôi thở dài bởi v́ mỗi
lần bị ticket như vậy thế nào cũng
được "đài phát thanh" Nga phát vào tai
hằng đêm ít nhất một tuần lễ. C̣n
Nga thở dài sườn sượt là v́ tiền
bạc đối với nàng là huyết mạch, khi
không bắt Nga bỏ tiền ra khơi khơi
chẳng khác nào cắt máu nàng. Cuốn sổ đen
ghi tội trạng của tôi càng ngày càng dày. Bạn
bè thân nào ghé nhà chơi, th́ thế nào trước
sau ǵ tội lỗi chất chồng của tôi đều
được trút vào tai. Kẻ có tội đầy
tự giác như tôi chỉ biết nhăn răng ra cười
lịch sự. Hôm anh Tô Thùy Yên từ Houston lái xe qua
New Orleans chơi, Nga phân nhiệm tôi luộc hột
vịt lộn để nhậu c̣n nàng th́ lái xe ra nhà
hàng gần nhà lo thực đơn đăi khách. Khi Nga
mang thức ăn về th́ thấy hai anh em đang
ngồi nhậu hột vịt cháy :
" Trước khi đi, em bỏ trứng trong soong
đầy nước rơ ràng. Anh luộc sao mà đến
nỗi cháy vậy? Chắc đang luộc lại thơ
với thẩn chứ ǵ?"
Biết mà vẫn c̣n hỏi. Nga mỉa mai:
" Luộc trứng mà cũng để cháy. Em
thấy anh thật tài giỏi"
" Em nói đúng, anh tài giỏi là cái chắc. Em
thử xem tất cả những đầu bếp
trứ danh trên thế giới này có ai biết nướng
hột vịt lộn như anh không?"
Con mắt sắc lẻm của Nga nguưt tôi
một đường muốn đứt da. Cũng cái
nguưt đó mà hơn hai mươi năm về trước
tôi đưa đầu t́nh nguyện xin nàng chặt
cho một dao, hai mươi năm sau c̣n ê ẩm
nổi da gà. Cái nguưt của nàng hiện tại ư nghĩa
khác hẳn cái nguưt ngày xưa. Ngày xưa nguưt yêu, c̣n
bây giờ nguưt cảnh cáo mang tính chất hăm
dọa "hăy liệu hồn". Bạc phước
cho người bạn nào của tôi đến chơi
trúng lúc tôi lâm nguy th́ thế nào cũng bị tôi t́m
cách này hay cách khác câu khách kéo dài thời gian để
chờ Nga hạ hỏa. Thường th́ sau những
trận đó chủ khách đều vui vẻ v́
được say và sau khi tôi say rồi th́ tôi không c̣n
ngán ai nữa....kể cả Nga. Say là kết quả
sau một trận uống rượu và con người
khi say đều để lộ bản chất
thật của ḿnh. Có người say rất xấu tánh,
mượn hơi rượu gặp ai cũng gây
gổ, có người khi say la hét mắng chửi
vợ con, có người khi say th́ im lặng trầm
ngâm cạy miệng không ra nửa lời, có người
khi say th́ lại khóc. C̣n tôi khi say th́ nằm lăn ra
ngủ ngon lành, những lời vàng thiệt của
Nga tôi xem như vàng giả. Nga có treo tôi bao nhiêu
bản án chăng nữa tôi cũng đều cóc
sợ. Ngày hôm sau tỉnh rượu Nga có nhắc
tội trạng hôm qua th́ xem như nước đổ
đầu vịt, v́ tôi có tật hay quên những ǵ
Nga nói. Nga th́ trái lại hay nhớ những ǵ tôi hay
quên. Đă nhớ lại c̣n nhai đi nhai lại hơn
trâu nhai cỏ mỗi đêm. Nga tuổi con dê chứ
đâu phải tuổi con trâu? Tôi mới chính
hiệu tuổi con trâu. Ai bảo mỗi con giáp
biểu hiện tánh t́nh của người mang
tuổi nó? Tôi và Nga, người tuổi trâu th́ hay
thả dê, c̣n người tuổi dê th́ nói dai hơn
trâu nhai cỏ. Sống ở đời khi đến
mức tận cùng hưởng thụ th́ là bi đát.
Ví dụ như khi người ta đói, người
ta thèm ăn. Đang đói được ăn là hưởng
thụ. Dung tích bao tử có hạn, khi hưởng
thụ đầy rồi th́ không c̣n muốn ăn
nữa. Nếu bị buộc ăn thêm nữa th́ người
được hưởng thụ trở thành bi đát.
Vậy mà bụng Nga chứa tội trạng của tôi
như bụng tham không đáy. Gần như ngày nào
bụng nàng cũng mở rộng ra để chứa
tội của tôi, chứa hơn hai chục năm nay,
vậy mà dường như bụng nàng không bao
giờ biết đầy. Chờ dịp hai vợ
chồng có chuyện giận nhau, nàng moi bụng đem
chuyện đời xửa đời xưa ra
nhắc lại. Nàng kê khai tội trạng của tôi
rành mạch theo thứ tự thời gian rất
lớp lang, bố cục rơ ràng, mạch lạc.
Mỗi một tội ác của tôi gây ra là một t́nh
huống xảy ra éo le gây cấn. Nàng kể hay c̣n hơn
kể chuyện cổ tích. Có lần tôi ngồi nghe
say sưa đă đời, rồi v́ bản tánh đăng
trí hay quên, tôi ṭ ṃ buộc miệng hỏi:
" Thằng nào mà tệ lậu dữ vậy em?
"
" Anh chứ ai "
Người tệ lậu là một con người
hết xài. Nhưng không phải v́ vậy mà ai nhào vô
xài cũng được. Nga tuyên bố "tướng
anh liệng ra đường chẳng ma nào thèm lượm"
Có lần, tôi soi gương ngắm kỹ lại dung
nhan của ḿnh, thấy từng vết thời gian cày
trên da mặt, đă vốn xấu, già càng xấu hơn.
Tánh t́nh Nga ngay thẳng bộc trực thấy sao nói
vậy. Nga nói đúng. Buồn quá, tôi xách xe chạy
rong ngoài đường kiếm quán cà phê nào
giải sầu. Trời xui đất khiến sao đó,
t́nh cờ gặp con nhỏ người Spanish làm cùng
hăng. Tôi mời cô ta đi ăn và hỏi cô ta
rằng " nếu tôi liệng tôi ra đường
cô có lượm không" Cô ta bảo "lượm
chứ ". Tôi về khoe với Nga là trên đời
này ngoài phụ nữ Việt Nam rất khôn ra, con gái
Spanish rất ngu, bằng chứng con nhỏ làm cùng hăng
nó lượm anh về nhà nó hết một ngày. Nga
không tin nhưng cảnh cáo " em bảo anh hết xài
có nghĩa là không ai được xài, kể cả
người ngoại quốc". Nga không tin chuyện
tôi tự ném ra đường lại được
bạn cùng hăng lượm về là có thật. Điều
này giúp tôi thêm một kinh nghiệm nữa: đó là
Nga chẳng bao giờ thèm tin bất cứ chuyện ǵ
do tôi thú nhận, cho dù chuyện đó là chuyện có
thật. Kinh nghiệm này cho phép tôi rút tỉa
được một điều, lỡ mai mốt này
có xảy ra chuyện ǵ mang tính cách nguy hiểm đến
tánh mạng, tôi mét trước với nàng, bảo
đảm an toàn trên xa lộ. Tôi đă có cách qua
mặt Nga. Voi dữ c̣n có nài trị. Tôi khoái chí
ngồi suy gẫm câu nói quá hay trên của người
xưa, nhưng rồi lại giật ḿnh: giữa tôi
và Nga ai là voi, ai là nài? Từ bấy lâu nay tôi đă
không hổ danh là người hùng sợ vợ .
Nàng làm ca một. Sáng 6 giờ đă ra khỏi nhà
Mấy nhóc 7 giờ cũng đi đến trường
Chàng làm ca hai có quyền dậy trễ
Khi chàng thức dậy
Căn nhà trống trơnkhông c̣n ai kềm kẹp.
Khoái chí tử. Đánh răng tự do. Khạc
nhổ thoải mái
Không sợ ai complain
Đốt điếu thuốc một cách nghênh ngang
thả thoải mái khói bay đầy nhà
Tự do thiệt là sảng khoái
Nhấp một ngụm trà
Vị kem đánh răng c̣n tê nguyên đầu lưỡi
ngầy ngật khói thuốc
Ngon ngót hương trà
Kệ chó cuộc đời, hơi sức đâu lo
Nổi hứng định nhảy dù một bữa
Lặn ở nhà chơi
Bỗng điện thoại reo
Nàng từ sở gọi về
Anh nhớ cắt cho xong đám cỏ
Nhớ kư check trả mấy cái bill
nhớ nấu cơm trước khi đi làm
" Ủa Sao giờ này c̣n ở nhà, cha nội?"
Bèn tiu nghĩu xỏ đồ
Nổ máy xe
Coi vậy mà cũng nhát
Nga nhớ má và em. Nàng đ̣i về Việt Nam thăm
nhà. Ngày gia đ́nh vợ chồng con cái đùm túm
nhau qua đây tính đến nay đă bảy năm
rồi c̣n ǵ. Thời gian trôi qua thật lẹ, tôi
thấy cũng đă đến lúc làm bổn
phận của thằng con rể biết điều.
Tôi hoàn toàn ủng hộ việc nàng về Việt
Nam thăm nhà bằng hai tay lẫn hai chân. Nga lấy
ba tuần vacation và tôi chỉ hí hởn vừa
phải, không dám lộ liễu lắm cho nàng khỏi
nhận ra là tôi sắp được hưởng ba
tuần lễ độc thân tại chỗ không
bị ai kềm kẹp. Trước ngày đi một
tuần Nga dặn ḍ tôi đủ thứ chuyện,
biết rơ tôi hay quên nên nàng càng lập đi lập
lại nhiều lần. Đôi lúc đau cả đầu,
nhưng tôi tự nhủ sắp được tự
do rồi ráng chịu thiệt hại chút đỉnh
đâu có sao. Ngày đầu tiên Nga vắng nhà, tôi
đi làm về như thường lệ. Bước
chân vô cửa theo thói quen tôi rón rén cởi giày. Đang
tháo dây nửa chừng sực nhớ ḿnh đang làm
chủ nhà, khoái quá mang giày đi luôn trên thảm.
Một câu chuyện kể lại rằng có một
thuyền trưởng tàu viễn dương nọ
rất oai phong khi được phỏng vấn:
" Trong cuộc đời đi biển của ông
gặp nhiều cơn băo tố. Vậy xin ông cho
biết lần băo nào gây cho ông hăi hùng nhất?"
Viên thuyền trưởng đáp:
" Lần tôi mang giày vô pḥng ngủ bà xă tôi
vừa lau xong "
Hành động dám mang giày đi trong nhà là
một hành động can đảm, chỉ không có
Nga tôi mới dám. Sáng choàng dậy quơ qua bên trái
vắng tanh, quay qua bên phải vắng tanh, tôi sung sướng
đá tung chăn xuống giường không cần
phải gấp lại ngay ngắn như mọi khi.
Mọi khi có Nga, sáng dậy trước khi đánh răng
rửa mặt để đi làm, tôi phải có
nhiệm vụ xếp mền gối ngay ngắn vuông
góc hẳn ḥi. Nga huấn luyện tuổi già sức
yếu của tôi chẳng khác nào quân trường
Thủ Đức của những năm c̣n trai tráng.
Cuối tuần vắng Nga, tôi mặc sức tha
hồ la cà cà phê cà pháo với bạn bè suốt
buổi, nếu cần thiết theo mấy bạn già
về nhà bày binh bố trận nhậu đă đời.
Nhậu xong bỏ đó chờ từ từ thu
dọn sau.
Nga từ Pleiku gọi điện thoại
qua kiểm soát, tôi than vắn thở dài báo cáo:
" Em đi rồi nhà cửa buồn thiu, anh đi làm
về không có cơm nước, cha con chiến đấu
sinh tồn bằng hambuger. Cây cỏ nhớ em héo khô,
anh thay thế em săn sóc chúng, nhưng h́nh như cây
cỏ cũng thấm được t́nh người
hay sao, anh càng tưới chúng lại càng mau héo. Anh cũng
không khác ǵ cây cỏ, em đi rồi anh không có
hứng để làm thơ. Anh hút bụi một
tuần hai lần, cắt cỏ mỗi tuần
một lần, quét dọn chung quanh nhà cửa thường
xuyên. Trong nhà mát rượi, thơm tho, không một
con ruồi bén măng. Con ruồi nào xấu số bay vô
nhà gặp anh lúc này th́ kể như đời tàn.
Anh thay thế em săn đuổi nó đến
tận cùng mới thôi. Em đi mới có mấy ngày
mà anh nhớ em quá xá chừng"
Đầu dây bên kia, tiếng Nga:
" Anh xạo vừa phải thôi, nhưng biết anh
xạo em vẫn khoái. Ở đây lạ nhà em
ngủ đâu được. Nhớ những lúc
cằn nhằn anh hối hận ghê"
Tôi cười thầm nói bụng, nếu
Nga về lúc này nh́n nhà cửa như băi chiến trường
bảo đảm nàng sẽ hối hận hơn
thế nữa. ïNhưng sang tuần lễ thứ hai tôi
đâm ra thấy như văng vắng điều ǵ
thật. Nga cằn nhằn bên tai lâu thét thành quen. Sau
những ngày tự do thoải mái tôi đâm ra thèm
được kềm kẹp. Được kềm
kẹp dù sao khỏi phải tự đi chợ
nấu ăn, khỏi phải giặt áo quần và
nhất là khỏi phải kéo ṿi nước tuới
cây mỗi ngày. Tuần lễ thứ hai, tôi chủ
động gọi phone cho Nga, gặp lúc t́nh h́nh cao
nguyên có biến động những người dân
tộc thiểu số ở đó biểu t́nh
phản đối chính quyền. Đường dây
điện thoại bị cắt, tôi gọi măi mà
đường dây viễn liên không connect được.
Tôi đâm ra lo lắng sợ vẩn vơ không khéo
tụi Cộng Sản làm khó dễ những Việt
kiều mà một thời nào họ chửi bới là
phản quốc. Sáu năm sống trong trại tù tôi
khẳng định được một điều
là Cộng Sản sẵn sàng làm bất cứ
chuyện ǵ ngay cả những chuyện tồi
bại xấu xa c̣n hơn loài súc vật. May phước
cuối cùng tôi dùng cell phone liên lạc được
với nàng. Qua phone, Nga thủ thỉ nhỏ nhẹ
dịu dàng ngọt lịm y như lúc c̣n trẻ khi tôi
theo tán tỉnh nàng, khác với giọng điệu ra
lệnh như thường lệ, làm tôi sợ là nàng
đang không được khoẻ trong người. Tôi
hỏi nàng có khoẻ không? Có ăn uống được
không? Có ngủ được không? Nàng trả
lời tất cả đều tốt. Nàng càng
dịu dàng tôi lại càng nghi vấn.. Càng nghi vấn
tôi càng hỏi tới, cho đến lúc chịu
hết nổi tôi đi thẳng câu hỏi vô thắc
mắc trọng tâm:
" Em nói khoẻ, nhưng tại sao giọng nói
của em êm ái quá vậy?"
" Th́ thương chồng nhỏ nhẹ không
được hay sao cha nội"
Nghe âm điệu cha nội quen thuộc này,
tôi mới thở phào tin rằng sức khoẻ
của nàng b́nh thường.
Trước ngày Nga trở về Mỹ buổi
chiều, buổi sáng cha con tôi tổng vệ sinh nhàcửa.
Công việc rửa ráy nhộn nhịp theo tiếng
nhạc tụi con tôi mở từ cái cassete ngoài vườn.
Không khí rộn ră làm tôi nhớ những ngày giáp
tết khi c̣n nhỏ. Khi Nga bước ra khỏi máy
bay, sau một chuyến đi dài mệt mỏi, trông nàng
hốc hác và gầy nhom.Tôi chạy đến ôm nàng
và hỏi nhỏ:
" Ở bển khác múi giờ ngủ không
được hay sao nh́n em ốm quá? Hay vắng anh
để em la rầy nên em ốm?"
Nga trả lời nhỏ nhẹ:
" Về Việt Nam nhớ nhà ở Mỹ và các
con"
" Có nhớ anh không?"
" C̣n hỏi"
Thằng con trai lớn của tôi thấy vậy nheo
mắt:
" Ba à, dám sau cú về Việt Nam này mẹ hết
la ba rồi"
Tôi nói:
" C̣n khuya. Con có dám cá không? Sau một tuần mèo
lại hoàn mèo"
Thằng con ngây thơ ngoéo tay chịu cá. Đúng là
trẻ con thiếu kinh nghiệm đỏ đen.
Thấy nó chắc chắn thua, tôi an ủi:
" Con chuẩn bị chung độ ba đi, bởi
v́ thời gian con ở với mẹ ít hơn thời
gian ba chịu đời với mẹ, nên ba thiết
nghĩ trên thế gian này bảo đảm không ai rành
rọt mẹ bằng ba đâu con trai cưng."
(phần 1)