QUA TRANG WEBSITE NINH H̉A TÔI THẤY
QUÊ HƯƠNG ĐẸP HƠN
I. T́nh Quê Hương
Từ khi con người đặt chân trên trái đất là đă có t́nh quê hương (TQH). TQH
là những t́nh cảm thiêng liêng cao quư mà Thượng Đế đă ban cho nhân loại, là
sợi dây vô h́nh ràng buộc, gắn bó con người với mảnh đất nơi con người sinh
ra, lớn lên, trưởng thành và sinh sống. Con người không thể sống thiếu vắng
quê hương (QH), và nếu v́ lư do nào đó bị buộc phải sống lưu vong xa ĺa th́
cuộc sống chẳng c̣n ư nghĩa ǵ, QH có thể mất nhưng TQH không bao giờ mất
trong ḷng người viễn xứ!
Ngay những loài vật hung dữ như cọp, cá sấu... cũng không thể sống xa ḍng
sông và khu rừng thân thuộc . Con trâu con chó bị bắt dẫn đi xa, biết t́m
đường trở về chốn cũ. Đàn cá hồi lang thang trên biển khơi, đến một ngày
biết lội ngược ḍng nước để trở về nguồn. Con chim bay trên bầu trời đến
cuối ngày cũng biết t́m về tổ ấm.
Trong kho tàng văn chương b́nh dân, có lẽ không có câu ca dao nào nói về TQH
hay hơn câu ca dao sau đây:
Chiều chiều ra đứng ngơ sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều
Thi hào Nguyễn Du có 2 câu lục bát tuyệt vời khắc họa tâm trạng nàng Kiều
khi xa quê Cha đất Tổ:
Song sa ṿ vơ phương trời
Nay hoàng hôn đă lại mai hôn hoàng
Hoàng Hạc Lâu là bài thơ tuyệt tác của Thôi Hiệu đời Đường , từng được thi
hào Lư Bạch nể phục, có 2 câu chót cũng nói về TQH của người lữ khách trên
bến hoàng hôn, được Tản Đà dịch như sau:
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn ḷng ai
Nỗi niềm nhớ nước thương nhà của Bà Huyện Thanh Quan trong bài Qua Đèo Ngang
cũng là tâm trạng chung của 2 triệu người Việt lưu vong trên thế giới, cũng
là giọt lệ u sầu của đoàn dân Do Thái mất QH lạc bước đến mé sông Babylon,
đă được ghi lại trong Kinh Thánh:
Chúng tôi đương ngồi trên mé sông Babylon
Bèn nhớ lại Sion và khóc
28 năm qua, người Việt hải ngoại đă h́nh thành một ḍng thơ ca đặc sắc, đó
là ḍng Thơ ca Hoài niệm, ghi lại những tâm cảm nhớ thương Quê hương, có
nhiều bài tuyệt bút, được dịch ra nhiều thư thứ tiếng, được đưa vào giảng
dạy tại các trường đại học tại Hoa Kỳ. Thế mới biết TQH sâu nặng to lớn biết
bao!
II. T́nh Quê hương qua Trang Website Ninh-Ḥa:
Tôi hiện ở Orlando, tiểu bang Florida, thuộc miền Đông Nam Hoa Kỳ, thành phố
du lịch hiền ḥa ấm áp, không có núi, mà chỉ có hồ nhiều vô kể. Tôi thích
nh́n những bông tuyết rơi và ngắm Thu về với lá vàng lá đỏ nhưng lại "nhút
nhát" hơn các bạn Thành, Hào, Ngọc, Bê, Nhân, Rô, Quăng, Bề... không dám
chọn cái lạnh đầy nhớ nhung lăng mạn ở các tiểu bang miền Bắc!
Người Việt ở Orlando có hàng ngàn, nhưng gốc Ninh Ḥa (NH) th́ chỉ trên dưới
20 gia đ́nh sống răi rác, dù bận rộn vất vả nhiều người cũng thích tham gia
các sinh hoạt cộng đồng... và cũng có biết và đọc Trang W. NH. trên Net.
Nhờ bạn Quan Dương, từ tiểu bang LA sang chơi hồi đầu năm cho tin về Trang
Web NH. mà tôi bắt được liên lạc với Thành, Hào, rồi với các thầy Lê Văn
Ngô, Văn Hùng Thận, các anh Nguyễn Ngọc Du, Văn Hùng Đốc, các bạn Bùi Hữu
Tấn, Vơ Ngọc... đă xa hằng mấy chục năm. Tôi có viết thư cho Thành bày tỏ
niềm hân hoan về Trang Web NH, một tờ Tạp chí Liên mạng Toàn cầu đầu tiên
viết về Quê Hương Ninh Ḥa .
Để khích lệ hai bạn ở bước đầu c̣n nhiều khó khăn, tôi gởi vội một số bài
viết về NH, kèm một lá thư:
"Với khả năng, thiện chí, ḷng hy sinh và việc làm có ư nghĩa... , tôi tin
các bạn sẽ thành công và được nhiều người ủng hộ."
Quả thật, sự thành công đă đến rất nhanh, chỉ mới có 6 tháng mà bài vở tràn
ngập... từ sử địa, chùa chiền, nhà thờ, trường học, thắng cảnh, di tích, tài
nguyên, đặc sản... Đặc biệt các món ăn đặc sản quê hương mỗi khi đọc đến là
bắt nhớ bắt thèm. Nem nướng Chả ram, Bánh căn, Cơm rượu của Nguyễn Thị Tuyết
Mai, Phương Lệ, Phùng Thị Phượng bắt thèm cũng phải, chớ Cá liệt nấu ngọt,
Cá cờ chiên sốt cà chua, có ǵ đâu mà cũng bắt tôi đến nhớ ngất nhớ ngây!
Xin cám ơn các cô và tất cả những cây bút của Trang Nhà. Tôi nhớ sau Tết cứ
đến tháng Hai tháng Ba, gió nồm thổi ngọt ngọt, là Má tôi có 2 món đơn giản
nhưng thật tươi ấy, đến mùa sứa th́ bà cho ăn sứa với mắm xút cùng lá tía tô
bánh tráng nướng đậu phọng rang, c̣n qua Đông mưa phùn lạnh lẽo th́ đă có
sẳn sẵn mắm bằm, mắm ruột hoặc mắm nêm ăn với lá xoài non, lá dừng, đọt móc
mèo, hay lá bông chuồn chuồn, đu đủ hườm, khế, bắp chuối hột là những thứ có
sẳn sẵn trong vườn. Nay nghe bạn Thành nhắc đến các món mắm ấy làm tôi nhớ
đến Má tôi suốt đời sống trong khổ cực, đến khi tôi qua được bên này làm có
chút tiền gởi về th́... cả ông và bà cũng chẳng c̣n nữa!
Trở về W. NH với các mục thơ, truyện, tùy bút, hồi kư, nhiếp ảnh, âm nhạc,
du lịch... kể cả trang Mực Tím dành cho giới trẻ, tôi không khỏi ngạc nhiên
v́ bài nào, mục nào cũng làm tôi xúc động... có lúc tôi tưởng như ḿnh đang
về thăm quê hương. Bao nhiêu kỷ niệm của một thời vàng son tuổi trẻ trên
mảnh đất chôn nhau đă lùi sâu trong kư ức, bỗng nhiên ồ ạt sống dậy quay về
làm cho tôi sung sướng ngất ngây. Tôi miên man nh́n ngắm những tấm ảnh,
những tên tuổi của người này người kia, quen có lạ có mà bồi hồi tưởng tượng
như ḿnh mới gặp đâu hôm qua. Phạm Dạ Thủy, Cao Nhật Quyên... những người
bạn thơ đến tiễn tôi trong buổi tiệc chia tay 8 năm trước tại sân nhà với sự
có mặt của nhiều bạn thơ Ninh Ḥa, Nha Trang. Hải Ly, người đă đại diện các
em trong Gia Đ́nh Phật Tử Chùa TB. tặng tôi một bài thơ rất dài do anh làm,
viết trên tấm vải lụa màu xanh lam hiện tôi c̣n cất giữ. Trần Phượng Hoàng,
người thường mở cho tôi nghe những bản nhạc do Duy Quang, Khánh Ly, Ngọc Lan
hát, hay dẫn tôi ra thăm vườn Bon sai Non bộ của bạn. Điềm Ca, người cùng
tôi và một số bạn lập ra Nhóm Thơ Bát Tiên những năm Nguyễn văn Linh lên làm
Tổng Bí Thư. Vơ Sự, người bạn rất nghệ sĩ của tôi đă cùng tôi và cả chục bạn
yêu thơ khác lập ra Nhóm Thơ Tiếng Vọng tại nhà Huệ-Cầu-Gỗ năm 1968. Tôi cảm
phục... v́ qua thời gian dài sống trong khó khổ các bạn vẫn không quên nàng
thơ của ḿnh.
C̣n đối với những bạn chưa quen, th́ qua bài viết của họ, tôi cũng cảm thấy
gần gũi thân thiết như anh em đang sống trong một mái nhà êm ấm. Từ những
người cao tuổi, như anh Lê Duy Mậu, cho đến những người trẻ tuổi, như anh
Dương Tấn Sơn, tôi đều rất hứng thú khi đọc họ. DTS đă cho tôi sự thích thú
trong bài bút kư tuyệt vời của anh, kể lại cuộc gặp gỡ thiên tài âm nhạc VN,
Pham Duy, người có mái tóc bạc trắng như bông g̣n, có giọng nói bổng trầm
như hát, mà riêng tôi cũng được gặp một lần trong Đêm Minh họa Kiều tại
Orlando mấy năm trước đây, tôi cũng sung sướng đứng chụp chung tấm h́nh với
ông như Sơn vậy. Hôm nay Sơn, một người trẻ tuổi NH tỏ ra am hiểu nhạc PD,
sốt sắng bạo dạn... đă được ông tiếp đón niềm nỡ tại Sài G̣n sau 28 năm ông
trở lại th́ có ǵ quư hóa bằng! C̣n bài viết của anh Mậu đă ray rức tôi về
một làng quê của anh, một làng quê nghèo khổ điển h́nh tại miền Trung cằn
cỗi mà đời sống của người dân c̣n phụ thuộc hoàn toàn vào trời đất, như
trong lời ca dao sau đây:
Lạy trời mưa xuống
Lấy nước tôi uống
Lấy ruộng tôi cày
Dù chỉ là lời mộc mạc nhưng anh đă gợi trong tôi bao nỗi cảm thương, không
những đối với người sống mà c̣n với người đă khuất, trong đó có cha mẹ ông
bà tổ tiên, tiền hiền khai khẩn, hậu hiền khai khẩn của chúng ta qua bao thế
hệ, đă đổ ra không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt cho mảnh đất, mà 350 năm
trước có tên là phủ Thái Khang, rồi B́nh Khang và nay là huyện Ninh Ḥa, một
cuộc đất có người cho là"Địa linh Nhân kiệt"(?).
Tôi tự đặt một câu hỏi: "Tại sao anh Mậu gây được sự xúc động sâu xa qua bài
viết của anh?" Và cũng tự tôi t́m câu trả lời : "Đó là ḷng thành, tức tính
chân thật trong tác phẩm VHNT, hay "Kiến tố bảo phác" trong Đạo Đức Kinh của
Lăo Tử".
Nếu chúng ta công nhận: Hiền ḥa, Trực tính, Chung thủy là 3 đức tính đặc
trưng của người NH (?) th́ chúng ta cũng đồng ư về cách nói, cách viết của
người NH đa số thường ngắn, gọn, hay vô thẳng vấn đề, ít thích dùng nhập đề
luân khởi, ít đắp bờ mẹ bờ con, rất gần gũi với người Nam bộ ở chỗ "nói
thẳng bảng" "nói toạc móng heo" "có sao nói vậy người ơi". Mặc dù "lời thật
mất ḷng, sự thật phũ phàng" hậu quả thường gây bất lợi cho người trực tính,
nhưng sao tôi vẫn yêu vẫn mến cách diễn đạt ấy, h́nh như nó đă ăn sâu tận
trong xương tủy từ bao giờ rồi! Trước 75, sống12 năm ở miền Nam tôi cứ tưởng
giọng nói của tôi giống người địa phương, nhưng khi nghe tôi nói, họ bảo tôi
là người ở miền ngoài. Họ chỉ cho tôi cách phát âm chữ "cẩn thận" cho giống
họ, nhưng tôi chẳng tài nào làm được. C̣n bây giờ lần đầu tiên nghe nói
chuyện qua phone, nếu ai là dân NH th́ tôi cũng dễ dàng nhận ra. Nếu hỏi làm
cách nào nhận ra th́ thật khó trả lời, nhưng h́nh như giọng nói NH theo tôi
nghe, nó có vẻ khô khô, ngang ngang, chầm chậm, ngắn ngắn... sao sao đó! Nếu
muốn diễn tả giọng Ninh Ḥa cho thật chính xác th́ có lẽ không ai khác hơn
các chú Rễ của NH, xin hăy vui ḷng viết cho những bài về chuyên đề này.
Chúng ta bắt gặp trực tính, tức là tính thật thà ngay thẳng, nơi đa số người
NH như đă nói, nay tính ấy được thể hiện rơ ràng trong những bài viết đăng
trên Trang W.NH, và trở thành đậm nét trong các bài hồi kư truyện ngắn của
Nguyễn Văn Thành, Thụy Nguyên: "Về Ninh Ḥa Ăn Tết, Bên Chân Cầu Sắt, Giây
Phút Mất Mẹ" theo nhận xét của tôi. Tôi đă cười nghiêng ngửa khi đoc đọc
BCCS, và cũng rơm rớm nước mắt khi đọc GPMM v́ những sự thật quá ư phũ phàng
của nó.
C̣n rất nhiều ... rất nhiều những tác phẩm chân thành xuất sắc khác, nhưng
v́ trang báo có hạn, nên tôi rất tiếc không thể nói lên hết ở đây mong các
bạn thông cảm.
Nh́n chung, tôi rất lạc quan kỳ vọng vào "Sân Chơi", nh́n thấy sân chơi đang
âm thầm làm nhiệm vụ "ươm" những hạt giống mầm non văn nghệ cho tương lai,
biết đâu từ sân chơi này đă, đang và sẽ xuất hiện những ngôi sao làm rạng
danh cho mảnh đất quê hương mấy trăm năm thầm lặng u buồn, ai mà biết được?
III. Có một chuyện t́nh lôi cuốn trên Trang Website Ninh Ḥa
H́nh như mỗi bài thơ trên Web là một chuyện t́nh riêng tư của tác giả? Riêng
bài hồi kư truyện ngắn của Thụy Nguyên sau đây là một chuyện t́nh học tṛ
rất đặc biệt, có lẽ v́ đặc biệt mà nó đă thu hút nhiều người đọc, tạo nhiều
nguồn cảm hứng cho nhiều tác giả sáng tạo ra những vần thơ.
* "Bên Chân Cầu Sắt" Hồi Kư truyện ngắn của Thụy Nguyên:
Kể lại câu chuyện t́nh đơn phương của một cậu học tṛ nhút nhát v́ lỡ yêu
một cô nữ sinh xinh đẹp thường ngồi giặt áo bên chân cầu Sắt vào mỗi cuối
tuần, mà phải bị cha đánh đ̣n, bạn bè chế giễu, và cũng suưt bị... chết đuối
bên chân cầu.
Khi bài bút kư truyện ngắn này và mấy bài hồi kư truyện ngắn khác có liên
quan với nhau như: Tấm Thẻ Học Sinh, Ninh Ḥa Em Lại Đi Xa, đăng lên, th́ có
7 bài thơ lần lượt xuất hiện để phụ họa hoặc đáp lại:
1- "Bài Lục Bát Cho Đội Múa" của Trương Thị Thu Thức:
Có kèm 1 tấm ảnh minh họa. Aûnh Ảnh chụp một màn vũ có tên là Trăng Mường
Luông, do 4 cô bé nữ sinh tŕnh diễn trong đêm văn nghệ nhà trường. Tôi ngạc
nhiên về cách sử dụng ngôn ngữ, h́nh ảnh? của tác giả. Mạch thơ trôi chảy tự
nhiên, bố cục cấu trúc chặt chẻ chẽ, ư thơ lại mới mẽ nữa. Đây là bài thơ
t́nh học tṛ c̣n nguyên mùi nhựa thông, trong sáng dễ thương như ca dao, tạo
nhiều cảm xúc nhẹ nhàng, gây nhiều ấn tượng tươi tắn đẹp đẽ trong ḷng người
đọc:
Theo khúc nhạc Trăng Mường Luông
Em giăng những sợi tơ vương ngắn dài (...)
Em đi để gió ngậm ngùi
Để cây cầu Sắt sút sụt sùi nhớ em
Có con c̣ trắng ăn đêm
Cớ chi để sợi tơ mềm vướng chân
Tôi vừa trích 6 câu trong bài lục bát 14 câu, để chúng ta cùng thưởng thức
tài nghệ làm thơ lục bát của một trong 4 "cô tiên" của đội múa ngày xưa. Bài
thơ nhắc đến hai h́nh ảnh chính là cây cầu Sắt và điệu múa Trăng Mường
Luông. Theo tôi, đây là một trong những bài thơ t́nh viết về tuổi học tṛ
hay nhất ở NH đăng trên Trang Web.
2 "T́nh Như Mây Trôi"của Trần Thị Nết:
Tác giả cũng là một "cô tiên" nhỏ trong đội múa, đă làm nhiều thơ, "Áo Dài
Bay Trong Gió" là một bài xuất sắc. Cô cùng người em gái tên Na, là một cặp
chị em nổi tiếng nhan sắc thùy mị, có đôi mắt bồ câu dịu dàng. Cặp Nết Na ở
cầu Sắt, cặp Bích San, Huyền Chiêu ở Thị Trấn, cặp Thuận, Thả (sinh đôi) ở
Ninh Phụng, cặp Thơ, Thọ ở Ninh Quang, v.v.v... là những cặp chị em xinh đẹp
nổi tiếng một thời. Chính những bóng giai nhân từ khắp nơi trong huyện đă về
để làm đẹp cho hai dăy phố, làm đẹp cho 2 con đường gặp gỡ tại Ngă Ba Bùng
Binh thêm ư nghĩa và cũng góp phần minh họa cho câu ca dao ca ngợi sắc đẹp
Cô Gái Ninh Ḥa thêm chính xác:
Cô gái Ninh Ḥa ông già Phú Yên
Chính một trong các "hoa khôi" ấy đă tự xác nhận điều đó :
Em thật có nhiều áo
Hồng vàng tím và xanh
Tô đẹp thêm phố Ninh
Làm dáng với áo dài
( Trần Thị Nết)
Bây giờ xin trở lại bài thơ chính "T́nh Theo Mây Trôi" thể 4 chữ có nhịp đi
khoan thai, dịu dàng, mang âm hưởng Ngày Xưa Hoàng Thị của Phạm Thiên Thư,
bài thơ dài, xin trích mấy câu đầu:
Ngày xưa c̣n bé
Áo trắng đến trường
Gót hồng dễ thương
Tóc thề vai nhỏ
Đâu hay tập ṭ
Anh theo chân nhỏ
Con đường học tṛ
Thành thơ ươm mộng
T́nh hồng như đọng
Thành những trang thơ
Cho cô học tṛ
Anh yêu thương đó
Thơ t́nh anh tỏ
Đến tai mẹ cha
C̣n nhỏ yêu sao?
Thế là bị đ̣n
Nhưng anh không bỏ
Nhỏ vẫn nàng thơ
Trong ḷng anh đó (...)
Chuyện t́nh ngày cũ
Như lớp sương mù
T́nh cũng rồi trôi
T́nh vào biển Đông
Dù nhớ hay thương
Chỉ c̣n kỷ niệm.
Vừa t́nh tứ lăng mạn, vừa nhuốm một chút sương khói u hoài nhớ nhung về một
chuyện t́nh đă qua trong dĩ văng, được tác giả đặt tên là "T́nh Như Mây
Trôi", và địa điểm th́ được gọi tên là "Ninh Ḥa Xứ Mơ". Lời thơ mượt mà,
duyên dáng và đẹp.
3- "Gởi Cô Học Tṛ Bên Sông Dinh Thuở Trước" của Phạm Tín An Ninh:
Bài thơ này nhắc đến chiếc nón lá, ḍng sông Dinh và cây cầu Sắt:
Em lớn lên theo nước sông Dinh
Con sông Dinh chảy qua cầu sắt Sắt
Mùa hè Ninh Ḥa nắng mờ con mắt
Tôi đứng nh́n em đội nón qua cầu
Tác giả đi sâu vào t́nh tiết câu chuyện, cho biết nhân vật chính tuổi
chừng...mười lăm, về sau trở thành một anh chàng thủy thủ có tâm hồn thơ
mộng:
Những chiều hải hành đọc thư em gởi
Cánh hải âu nào đậu giữa hồn tôi
Trên trùng dương mênh mông sóng nước
Tôi ngỡ ḿnh bơi lội giữa sông xưa
4- "Khúc Thụy Nguyên" (hay Chuyện T́nh Bên Chân Cầu Sắt) của T.N.Th:
Xin trích mấy câu:
Em vào đội múa kiêu sa
Để tôi, chú bé mười ba biết buồn
Về nhà biết nhớ biết thương
Nhớ chân son nhớ trăng Mường Luông xanh (...)
Em ngồi giặt áo dáng hoa
Để tôi, chú bé mười ba yêu thầm
Mắt em không sóng khuynh thành
Sao tôi chết đuối trên cành hoa dung ...
Riêng cây cầu Sắt ngày nào
Vẫn c̣n vang vọng t́nh tôi yêu nàng
Bài này đi sâu vào chi tiết, nhắc đến Điệu Múa Trăng Mường Luông, cây Cầu
Sắt , Sông Dinh, và Con Đường T́nh, tiết lộ kẻ t́nh si chỉ là một "chú bé
13".
Nếu 4 bài thơ trên đề cập tỉ mỉ, có t́nh tiết lớp lang, có cốt chuyện đàng
hoàng , chọn lựa những h́nh ảnh hiện thực đặc trưng nhất để làm phong, làm
nền, làm đất đứng cho cuộc t́nh bay lượn, th́ 3 bài thơ sau đây lại mang
tính cách khái quát điển h́nh, không mấy chú ư đến chi tiết, sự việc, cốt
chuyện, mà chỉ cố gắng tập trung thể hiện niềm suy tư và mối cảm hoài của
tác giả (tương tự như những bài tổng vịnh hay xướng họa), của một trái tim
trước một trái tim đang đau khổ:
5- "Chuyện Ngày Xưa" của Y Quyên:
Ngày xưa có hai cô bé
Dung dăng dung dẻ tới trường
Đôi chân học tṛ không mơi mỏi
Có nguời thấy vậy mà thương
Phân vân anh chàng thầm hỏi
Thương ai hai đóa học tṛ?
Đóa nào cũng trong như suối
Đóa nào cũng đẹp như thơ
Anh chàng âm thầm đưa đón
Vô t́nh hai nhỏ nào hay...
Rồi một thoáng hồn xao động
Rồi một chút ḷng vương tơ
Rồi một góc đời ươm mộng
Xao xuyến con tim dại khờ.
Định chép 2 khổ thôi, nhưng rồi lại chép gần trọn bài v́ sức hút. Lại gặp
một bài thơ có nhiều câu hay! Ngay cả cái tên của tác giả cũng thật là đặc
biệt: Y Quyên!
Lời thơ trong sáng dễ thương, dễ thương như "hai đóa học tṛ, trong như
suối, đẹp như thơ". Câu chuyện t́nh không cốt truyện, chỉ như huyễn mộng,
mây bay..., chỉ "một thoáng, một chút, một góc" thôi, đúng y chang là t́nh
học tṛ, chỉ làm xao xuyến thôi. Chỉ làm "Xao xuyến con tim dại khờ" một
chút thôi, mà chẳng đi đến một kết cuộc kết quả ǵ hết. Nếu bài thơ đừng
thêm 4 câu cuối nữa, mà được kết thúc lơ lững ở đó, th́ hay biết bao nhiêu!
Những chữ "một thoáng, một chút, một góc" tôi cho là những chữ xuất thần của
tác giả. Cái hay của bài thơ học tṛ này không phải nằm ở cốt truyện lâm ly,
hay triết lư sâu xa bí ẩn, mà nằm ở chỗ "rất học tṛ" ấy. Dù đă mấy mươi năm
sương điểm mái đầu , nhưng dưới ng̣i bút của tác giả, tuổi học tṛ vẫn c̣n
"y quyên" vẫn c̣n nguyên vẹn, thơm phức mùi nhựa nguyên trước những con chữ
nhấp nháy, sinh động.
"Con đường đến trường, Đóa hoa học tṛ" vẫn c̣n giữ để làm chỗ tựa cho cuộc
t́nh không đoạn kết.
6- "Có Một... Bùa Yêu" của Phạm Dạ Thủy:
Bài này nửa hiện thực nửa trừu tượng, tuy vẫn c̣n nhắc nhở đến cốt chuyện,
vẫn c̣n giữ một vài h́nh ảnh đặc thù "nụ hoa học tṛ, nón trắng nghiêng
nghiêng":
Có một nụ hoa học tṛ
Thắm tươi bao mùa mưa nắng
Có một lời yêu thầm lặng
Tháng ngày trong sáng tinh khôi (...)
Có một biển ḷng dậy sóng
Ngày xưa nón trắng nghiêng nghiêng
Có một nụ cười rất duyên
Khắc vào hồn tôi nét nhạc
Một lần em trao ánh mắt
Bùa yêu tôi vướng một đời.
7- "Trái Tim Câm" của Nam Kha:
Một trái tim biết nói
Một chút màu học tṛ
Ḥa chung thành một khối
Ta về ôm tương tư (...)
Một trái tim quá bé
Để thốt lời nhớ nhung
Đêm từng đêm lặng lẽ
Ngày qua ngày hóa câm
Đến bài thơ này th́ hiện thực hầu như trống vắng, chỉ c̣n "một chút màu học
tṛ" một "trái tim quá bé", hoàn toàn nhường chỗ cho mặc tưởng trầm tư...
"Câm" là kết quả của một quá tŕnh suy tưởng.
Nếu bài bút kư chuyện t́nh "Bên Chân Cầu Sắt" của Thụy Nguyên được xem như
là một bài xướng, th́ 7 bài thơ mà tôi vừa giới thiệu trên đây giống như
những bài họa, đă xuất hiện trong cùng một quăng thời gian cách nhau 10
tháng.
Nếu Chuyện t́nh Nữ hoàng Cléoparttra Cléopatra làm bất hủ ḍng sông Nile,
chuyện t́nh Thôi Oanh Oanh và Trương Quân Thụy làm bất hủ mái Tây chùa Phổ
Cứu, chuyện t́nh Kim Trọng, Thúy Kiềâu Kiều làm bất hủ hiên Lăm Thúy, chuyện
t́nh T.T.Kh làm bất hủ Hai Sắc Hoa Ti-gôn, th́ chuyện t́nh Thụy Nguyên ở
Ninh ḥa cũng làm đẹp Vũ điệu Trăng Mường Luông, Con đường Học tṛ, Sông
Dinh và Cây cầu Sắt.
Thời tiền chiến, T.T.Kh đăng trên báo bài thơ : Hai Sắc Hoa Ti-Gôn với những
câu diễm t́nh:
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng hoa giống như tim vỡ...
th́ sau đó Thâm Tâm cũng tung ra một bài thơ diễm lệ để đáp lại, đă trở
thành giai thoại ly kỳ trong thi ca VN qua suốt nửa thế kỷ:
Em ơi hăy uống thật say
Cho tôi những cốc rượu đầy rồi im
Giờ h́nh như quá nửa đêm ...
Tương tự, ï chuyện t́nh Thụy Nguyên bên Chân cầu Sắt hôm nay đă được đáp lại
không phải chỉ một, mà tới bảy hồn thơ lên tiếng, người trong cuộc có, người
ngoại cuộc có, đă đem tim óc của ḿnh để chia xẻ, tô điểm cho câu chuyện
t́nh càng thêm đẹp đẽ thơ mộng. Và tất cả đă tự nói lên một điều khó nói:
Đất đai thổ nhưỡng Ninh Ḥa đă tạo ra nhiều Trái Tim dạt dào t́nh cảm, dễ
dàng rung động, chia xẻ với những Trái Tim khác.
Đội múa ngày xưa có tứ hoa tiên nữ, th́ đă có tam hoa tiên nữ cất giọng oanh
vàng, như vậy c̣n một tiên nữ nữa đâu? Nếu cô c̣n đang bận rộn vui đùa ở nơi
nào, th́ hăy mau mau xin phép phu quân bay về đây để cùng hợp xướng bản t́nh
ca!
IV. Kết Luận:
Tôi viết bài này khi bên ngoài, trời Orlando đang vào Thu, nắng đổi màu và
lá phong cũng bắt đầu rơi ruing rụng... Nói đến mùa Thu không ai không thuộc
bài thơ bất hủ của Tản Đà:
Từ vào Thu đến nay
Gió Thu hiu hắt
Sương Thu lạnh
Trăng Thu bạch
Khói Thu xây thành
Lá Thu rơi rụng đầu gành
Sông Thu đưa lá bao ngành biệt ly
Nhạn về én lại bay đi
Đêm th́ vượn hú ngày th́ ve ngâm
Lá sen tàn tạ trong đầm
Nặng mang giọt lệ âm thầm khóc hoa
Sắc đâu nhuộm ố quan hà...
Đáng lẽ chỉ chép vài ba câu thôi, nhưng v́ bài thơ hay quá bắt tôi cứ chép
măi chép hoài.
Thật ra mùa Thu mà tôi đang đối diện rất đẹp, nhưng không thể nào đẹp bằng
mùa Thu trong thơ Tản Đà!
Và quê hương Ninh Ḥa của tôi đẹp thật! nhưng cũng không thể nào đẹp bằng
quê hương NH trong thơ văn của mấy chục tác giả đăng trên Trang Web!
Tôi không dám cao hứng, nhiều lời và cũng không muốn mèo khen mèo dài đuôi,
tôi chỉ thấy sao nói vậy, nghĩ ǵ viết nấy? do đó bài tùy bút truyện ngắn
tản mạn "tràn đồng" này chắc có nhiều chỗ thiếu sót sai lầm, kính mong quư
vị và các bạn vui ḷng bỏ qua.
Tôi xin gởi đến quư vị và các bạn hai câu sau đây để thay lời cám ơn và cầu
chúc vạn sự an lành:
Qua Trang Website Ninh Ḥa
Tôi thấy Quê hương đẹp hơn.
Vinh Hồ
(Orlando, cuối tháng Mười, 2003)
|